Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 115.2: Thật có lỗi



Anh nói thoải mái, nhưng mà ông cụ Mục cũng hiểu rằng, để quyết định được như vậy, Vũ Thiên đã phải trải qua biết bao nhiều gian khổ, khó chịu. Nhà họ Vũ không giống như nhà họ Mục. Nhà họ Mục chỉ có một mình ông cụ Mục mà thôi. Nhưng mà, ông cụ Vũ lại có tới hai người em trai, hơn nữa lại còn là con cháu đầy đàn. Từ rất sớm trước kia, ông cụ Vũ đã từng trải qua cuộc sống riêng cùng với hai người em trai của mình rồi. Thế nhưng mà cả hai người em trai của ông đều mất sớm, để lại một đám phụ nữ và con cháu gào khóc đòi ăn. Thân là con trai cả, ông cụ Vũ đương nhiên là phải đảm nhiệm trọng trách, nhận lại đám phụ nữ, con cháu của hai người em trai kia. Người vợ của ông cụ Vũ cùng với cha Vũ và người vợ của mình đều là bậc kỳ tài trong buôn bán, thủ đoạn quả thực là rất cao. Cho nên đã đưa xí nghiệp của gia tộc phong trào lên một cái giai đoạn mới. Nhưng mà qua nhiều năm như vậy, sản nghiệp của hai em trai ông cụ Vũ đã đã sớm tan rã, quy một thể. Chuyện ở riêng, quả thực nói dễ hơn làm? ! Nếu như ở riêng, sự hiềm khích giữa những người trẻ tuổi lại càng ngày càng sâu, xử lý không tốt, tất nhiên sẽ làm cho gia đình không còn hòa hợp.

"Cháu thật xác định rồi sao?" Ông cụ Mục gắt gao nhìn chằm chằm vào Vũ Thiên.

Vũ Thiên cười đầy vẻ mệt mỏi, nói: "Nhà họ Vũ bây giờ là do cháu đảm nhiệm quyết định của cháu ra sao, cũng không có người nào dám phản bác. Huống hồ lần này ra ở riêng, cũng sẽ nhìn ra, đến cùng người nào có lòng dạ xấu xa, cớ sao mà cháu không dám làm?"

Ông cụ Mục cảm khái, rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi có quyết đoán hơn. Thế hệ trước không có được sự quyết đoán cùng thủ đoạn sát phạt quả quyết được như vậy. Bọn họ ở thế hệ này cuối cùng đã già rồi, cũng nên giao lại trọng trách cho người trẻ tuổi nắm giữ.

"Về phần Phi Phi, cháu sẽ tận lực, dốc toàn lực để đi tìm. Nếu như Phi Phi vẫn còn không nghĩ muốn trở về, thì trước hết không cần trở về vội. Dù sao cháu cũng muốn xuống tay chỉnh đốn lại gia tộc. Nếu Phi Phi trở về, sẽ có người gây bất lợi cho cô ấy. Cháu không dám mạo hiểm, không dám phiêu lưu trong chuyện này." Vũ Thiên nói nghe đầy chua sót.

Mọi người trong nhà họ Mục đều trầm mặc. Bọn họ không phải không thừa nhận, Vũ Thiên làm chuyện như thế này quả thật đúng là đã làm một việc rất mạo hiểm, hơn nữa cũng cần phải có thời gian để thực hiện. Mục Vũ Phi không ở đây, Vũ Thiên nhiều nhất là sẽ mang tiếng là một người luôn tức giận đến đỏ cả mặt. Nếu như Mục Vũ Phi xuất hiện, như vậy những người có tâm địa kia liền sẽ tiếp tục ngủ đông ở nhà họ Vũ giở trò, dùng hết thảy tâm cơ của mình để giành lấy gia sản lẽ ra không thuộc về gia đình mình..

Ngọn lửa giận của Mục Vũ Lam dần dần đã lụi đi, hơi thở trở lại bình thường. Lúc này Mục Vũ Lam cũng hiểu, tình cảm của Vũ Thiên đối với em gái của mình vô cùng sâu nặng. Cho dù là có làm cho nhà họ Vũ sụp đổ cũng phải vì chế tạo ra một hoàn cảnh bình an cho em gái của mình. "Nhưng mà bây giờ Phi Phi đang thất lạc ở nơi nào không rõ, ngộ nhỡ. . ."

"Không có ngộ nhỡ!" Vũ Thiên lạnh mặt lên tiếng ngắt lời Mục Vũ Lam..., "Mục Vũ Phi là là vợ của em, em đương nhiên có thể bảo vệ chu toàn được cho Phi Phi!"

"Con nói như vậy, có nghĩa là con có biết con bé hiện tại đang ở chỗ nào phải không? Con gái của mẹ đang ở đâu?" Mẹ Mục kích động bắt lấy tay áo của Vũ Thiên, vội vàng hỏi.

Vũ Thiên lắc lắc đầu, nắm lấy tay mẹ Mục nói trấn an bà: "Mẹ đừng lo lắng, em quả thật đến giờ cũng chưa có tìm được người, chưa biết được cô ấy đang ở đâu, nhưng là đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hôm qua trời đã sai người đến truyền đạt cho con một tin tức, nói rằng hiện tại Phi Phi vẫn đang mạnh khỏe. Con nghĩ là, người kia bất quá chính là muốn mượn thế lực của con để giải quyết một vài vấn đề. Cho nên bọn họ sẽ không động đến Phi Phi, còn có thể để cho Phi Phi trở về nhà bình yên vô sự."

Mẹ Mục nghe được con gái của mình đã không có việc gì, thần kinh đang căng thẳng, trong nháy mắt liền như hỏng mất. Bà bụm mặt ngã ngồi xuống dưới đất, khóc hu hu.

Cha Mục vỗ vỗ lên bả vai của vợ mình, nhíu mày nói với Vũ Thiên: "Làm cha mẹ, vốn là không nên chia rẽ nhân duyên của con gái. Nhưng mà, cho dù con đã làm nhiều như vậy cũng chỉ vì Phi Phi, ba vẫn cảm thấy các con chưa hẳn thích hợp với nhau, ba một lần nữa cảm thấy lo lắng một chút cho cuộc hôn nhân của các con."

"Ba ba, con và ba đều là quân nhân! Là quân hôn, đây chính là việc do con định đoạt." Vũ Thiên cúi đầu nở nụ cười.

Cha Mục làm sao không hiểu điều này, quân hôn, như vậy càng là giống như thân phận đặc thù, mẫn cảm của Vũ Thiên. Chỉ cần Vũ Thiên không đồng ý, Mục Vũ Phi con gái ông, bất luận như thế nào đều khó có khả năng ly hôn với Vũ Thiên.