Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ Hồ

Chương 59: Người đâu?



"Ông xã, tới đây tới đây!" Bạch Chỉ Ưu thần bí vẫy tay về phía anh.

An Cẩn Dật tò mò đi tới, chỉ thấy Bạch Chỉ Ưu nhanh chóng hôn lên môi anh, sau đó cười hì hì nói: "Đây là quà tặng cho anh!"

Nói xong, thì cướp lấy bữa sáng trên tay An Cẩn Dật, thơm ngon bắt đầu ăn.

Đã đến buổi trưa, mây đen rút lui, trời xanh không mây.

Bạch Chỉ Ưu đứng ở trên ban công, giang rộng hai tay, ngẩng đầu, vẻ mặt mỉm cười, nhắm mắt lại, cảm nhận ánh mặt trời sau cơn mưa, mọi thứ được tẩy rửa đã cảm thấy mới mẻ, gió nhẹ thổi qua có thể ngửi được mùi hương của cỏ xanh.

Đột nhiên Bạch Chỉ Ưu mở to mắt, nghĩ đến, dù sao bây giờ trời trong xanh rồi, lại không cần đi học, không bằng đi chơi, còn tốt hơn ở nhà.

Cô gật đầu thỏa mãn với ý nghĩa của mình, mở mắt ra quay người muốn đi dưới lầu nói cho An Cẩn Dật, nhưng một giây sau cô mở to mắt nhìn, con ngươi đang vui vẻ nhuộm đầy sợ hãi, cô hét lên: "A. "

Dưới lầu, An Cẩn Dật tay đang đánh máy tính đột nhiên run lên, lỗ tai nhạy cảm giật giật, nghe được Bạch Chỉ Ưu thét lên, vội vàng đứng dậy chạy lên lầu.

Giọng nói của Bạch Chỉ Ưu càng ngày càng rõ ràng: "A, đừng tới đây!"

Trái tim của An Cẩn Dật xiết chặt, bước nhanh hơn, không dám nghĩ đến trên lầu đang xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng khi bước tới cửa căn phòng của Bạch Chỉ Ưu, ở đó đứng hơn mười người sắc mặt bọn họ ai cũng khó xử, lại không đi vào căn phòng.

An Cẩn Dật giận dữ, gào thét lớn: "Còn đứng ở chỗ này làm gì, không nghe thấy bảo bối của tôi đang kêu to sao!"

An Cẩn Dật nhìn vào trong phòng, kỳ lại! Sao không nhìn thấy Bạch Chỉ Ưu ở đâu!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Chương 60: Con gián

"Điện hạ, chúng tôi cũng không biết Bạch tiểu thư làm sao, vẫn thét chói tai, còn nói ‘"Đừng tới đây " nên chúng tôi không dám tới gần." Một người đàn ông trong đó giải thích.

Biết rõ Bạch Chỉ Ưu còn trong phòng, An Cẩn Dật yên tâm.

Đi đến bên giường, vén chăn lên, không có người.

An Cẩn Dật chợt thấy cửa tủ quần áo nhúc nhích, anh chậm rãi bước tới gần, đưa tay đặt lên tay cầm mở cửa, dùng sức kéo ra.

Quả nhiên Bạch Chỉ Ưu trốn ở bên trong, bộ dáng vô cùng chật vật, lấy một cái áo khoác lớn trùm lên đầu của mình, cả người đang run rẩy.

An Cẩn Dật không nhịn được đau lòng, vươn tay muốn ôm cô.

Lại bị Bạch Chỉ Ưu đẩy ra, giọng nối càng thêm sợ hãi, "A a a, không được qua đây, không được đụng tôi."

An Cẩn Dật nhíu mày, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Bảo bối, em bị sao vậy, anh là An Cẩn Dật."

Nghe được giọng nói của An Cẩn Dật, Bạch Chỉ Ưu vội vàng kéo ao khoác trên đầu xuống, đáng thương nhìn anh, nhào vào trong ngực của anh, khóc lớn: "An Cẩn Dật, làm em sợ muốn chết, hu hu hu.. "

An Cẩn Dật đau lòng sờ lên mặt Bạch Chỉ Ưu, vẻ  mặt đã sợ tới xanh mét rồi, mặt mũi đầy vệt nước mắt, đau lòng nói: "Bảo bối của anh, sao em lại sợ tới như vậy hả?"

"Vừa rồi a..” Bạch Chỉ Ưu đang muốn nói, lại kêu to." Chỉ vào sau lưng An Cẩn Dật, run rẩy nói: "Chính là nó!"

An Cẩn Dật nhanh chóng quay đầu lại, lấy cây súng ngắn màu bạc từ bên hông, "bang——" một tiếng, tiêu diệt đồ vật làm cho Bạch Chỉ Ưu sỡ hãi.

An Cẩn Dật không khỏi có chút xấu hổ, lo so hơn nữa ngày, anh mớI phát hiện Bạch Chỉ Ưu đang nói là con gián.

--- ------ ------ ------ ------ ------ --------

61: xúc động giết người

Được rồi, để anh lấy súng ngắn bắn chết con gián quả thật có chút chuyện bé xé ra to.

"Bé ngốc, em lại sợ con gián hả." An Cẩn Dật ôm Bạch Chỉ Ưu đến trên giường, đắp chăn.

Cô gái ngốc đáng thương bị dọa đến tay chân đều lạnh như băng.

"Khi còn bé tụi em ở cô nhi viện, buổi tối ngủ đều có con vật này bay tới bay lui, hơn nữa con gián thật dài, làm cho người ta ghét bỏ em luôn." Bạch Chỉ Ưu nghĩ tới bộ dáng của con gián, cả người nhịn không được rùng mình.

"Ngoan, anh đảm bảo tình huống này sẽ không xuất hiện lần thứ hai." An Cẩn Dật hôn nhẹ lên trán của cô.

Bạch Chỉ Ưu gật đầu, tay còn gắt gao lôi kéo An Cẩn Dật.

"Ngoan, anh gọi điện thoại được không?" An Cẩn Dật buồn cười nhìn động tác của Bạch Chỉ Ưu.

Mặt của Bạch Chỉ Ưu đỏ lên, buông lỏng tay ra.

Chỉ nghe An Cẩn Dật nói với người bên kia điện thoại kêu người đến diệt côn trùng trong phòng.

An Cẩn Dật lại đi ra cửa, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào người đứng bên ngoài, lạnh được mức có thể đóng băng người, giọng nói tức giận: "Cô ấy sợ hãi như vậy, còn mấy người chỉ biết đứng đây! Tôi bỏ tiền mướn mấy người lại đây làm gì hả."

Những người giúp việc kia đều sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất, không dám nói lời nào, không dám thở mạnh.

"Hoàng thất của chúng tôi tuyệt đối không cho phép có loại người như vậy tồn tại!" Nói xong, An Cẩn Dật lấy súng ra, đang muốn bóp cò.

"Chờ một chút " Bạch Chỉ Ưu từ trên giường nhảy xuống, chạy tới bên cạnh An Cẩn Dật, giữ chặt tay của anh, giải thích: "Anh không được giết bọn họ, họ cũng vô tội, nghe em thét lớn còn nói không được tới đây, bọn họ cũng không biết làm sao, hơn nữa tình huống đó, em nhìn thấy anh mới yên tâm."