Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 79: Buông bỏ



Ông cụ định nói gì đó... nhưng đến lúc mở miệng lại là một câu khác.

"Cậu còn thắc mắc gì cần hỏi thì cứ hỏi tiếp đi."

"Nhà họ Phan bây giờ có còn là dân anh chị giống ngày trước không ạ?" Anh đánh bạo hỏi một câu vô lễ nhưng ông cụ không tức giận, chỉ cười nhẹ.

"Không, sau cái chết của bố mẹ Hoàng My ta quyết định rửa tay gác kiếm, giao tất cả quyền hành của ta cho con gái đầu. Ta chỉ giữ lại vài người thân tín nhất thôi, để đến khi có việc vẫn có người giải quyết."

"Vậy làm thế nào ông tìm được Sơn Ca vậy ạ?"

"Cậu có nhớ cái hôm cậu dẫn con bé đến khách sạn JW Marriott không?" Ông cụ không trả lời ngay mà hỏi một câu khác.

Vũ gật đầu xác nhận.

"Người quen của gia đình ta đi dự tiệc cưới ngày hôm đó đã bắt gặp một cô bé giống hệt Ngọc Châu hồi trẻ bèn chụp ảnh lại gửi cho ta. Còn tên tài xế đó nói ta có cháu gái và nó còn sống. Sau khi xảy ra vụ tai nạn, bản thân hắn bị bất tỉnh, cũng không biết đứa trẻ đã biến đi đâu mất. Chắc sợ phải ngồi tù lâu thêm, lúc tòa tuyên án hắn cũng không hé răng nửa lời về đứa trẻ nên chẳng một ai hay."

Lại còn có chuyện này nữa à? Anh nhíu mày, thận trọng quan sát biểu cảm của Phan lão gia.

Nhưng, mọi thứ chưa dừng lại ở đó...

"Ta hiểu, cậu vẫn còn để bụng chuyện ta cưỡng ép phá bỏ đứa nhỏ. Cứ nghĩ đến chuyện về người phụ nữ tên Veronica, ta lại bực mình và bực lây tên đàn ông khốn kiếp như cậu làm cháu gái ta có thai... Nếu không phải hai người xuất hiện không đúng lúc, phải chăng cháu gái ta đã bớt khổ hơn rồi không?" Chuyện cũ khiến ông cụ không vui, lớn tiếng chỉ trích. "Từ hai tháng trước, ta nắm rất rõ lý lịch lẫn tính cách của Veronica. Ta biết thể nào cô ta sẽ bày trò gì đó với cậu. Và ta đoán không sai, cô ta khủng bố tinh thần và ép cậu lấy cô ta có phải không?"

Hỏi tới đây, giọng ông cụ dịu dần không còn khó nghe hơn trước.

Vũ cúi đầu không phản bác lại, im lặng thừa nhận...

"Ngữ như cô ta, chỉ có thể nghĩ ra trò này thôi. Điều làm ta hối hận gần đây nhất chính là để cô ta xuất hiện trước mặt Hoàng My." Ông cụ khinh miệt cười.

Có lẽ ông đã rất khó chịu khi phải buộc lòng gửi thiệp mời Tăng Cẩm Khê đến dự bữa tiệc. Ai bảo cô ta sỉ nhục cháu gái bảo bối của ông? Ông muốn người phụ nữ đó thấy... cháu gái của ông là thiên kim cao quý tới nhường nào.

"Thực ra... ta không nhẫn tâm tới mức cướp đi quyền làm mẹ của cháu gái mình. Ta chỉ nói mấy lời đó để đuổi cậu đi thôi. Nhưng sau khi nghe mấy lời van xin của cậu và lời khuyên của Mặc Lâm, ta quyết định không ngăn cấm hai đứa nữa."

"Ông nói thật ạ?" Vũ mừng rỡ.

"Ừ, ta chỉ xin cậu một điều. Ngày mai Hoàng My tỉnh lại, hãy kể đúng như những gì chiếc bút ghi âm này nói. Ta không muốn con bé biết gia đình này có một lịch sử đen tối tới mức... ai nghe danh cũng phải nể sợ. Đen tối tới mức cướp đi sinh mệnh bố mẹ của con bé." Ông cụ vừa nói vừa dúi bút ghi âm vào tay Hoàng Thiên Vũ. "Cũng may là... ông trời đã lấy đi ký ức của con bé trước năm 10 tuổi. Không thì ta thật không biết phải giải thích thế nào cho Hoàng My hiểu."

Nhìn chiếc bút ghi âm mới cứng trên tay, anh gật đầu đồng ý.

"Thôi, có cậu ở đây chăm sóc cho Hoàng My rồi, ta về trước đây." Phan lão gia chống gậy đứng lên.

Vũ đứng lên theo, đi sau tiễn ông cụ rời khỏi bệnh viện.

"Cậu mau quay lại đi, ta không thích con bé phải ở một mình."

...

Tỉnh dậy trong một căn phòng toàn mùi thuốc khử trùng, tôi nheo mắt nhìn cảnh vật xung quanh.

Trong phòng không có ai hết... anh Vũ đâu rồi? Anh ấy đã về rồi ư? Tôi hoang mang sờ xuống bụng mình... đứa trẻ 10 tuần tuổi, có sờ cỡ nào cũng không thể cảm nhận được.

Hay là... ông ngoại đã lén phá bỏ đứa bé đi rồi?

Tôi hốt hoảng vùng dậy, vội không cả xỏ dép chạy đi tìm anh Vũ.

Khi đang lang thang bên ngoài hành lang dài, thì bất ngờ... một giọng nói thân thuộc và trầm ấm gọi tên tôi:

"Sơn Ca! Sơn Ca!"

Tôi khựng người, quay đầu lại nhìn. Người gấp  gáp chạy đến là anh, trên tay anh là một hộp cháo dinh dưỡng. Nhìn một màn này, tôi chợt hiểu ra, anh vẫn luôn bên cạnh tôi, không đi đâu hết.

Tôi xúc động, chạy đến ôm chầm lấy anh.

"Em còn tưởng anh bị ông ngoại đuổi đi mất."

"Không sao đâu, ông cho phép anh ở lại đây rồi. Ngoài này lạnh lắm, ta vào trong thôi." Anh xoa đầu tôi rồi chợt cau mày. "Sao em đi ra ngoài bằng chân trần thế này? Nhỡ bị cảm thì em định tính thế nào đây?" Anh vội bế thốc tôi lên, không quên càm ràm.

"Tại lúc tỉnh dậy không thấy có ai, em cứ nghĩ mình bị bỏ rơi."

"Em giờ là một thân hai người, nào có ai bỏ rơi em?"

"À thế à? Thế tức là em không có thai là anh sẽ giống như trước bỏ rơi em, đùa cợt em à?"

"Đùa cợt thì đúng rồi đấy! Thế em đã thấy anh bỏ rơi em bao giờ chưa? Chưa đúng không?"

Tôi câm nín vì không thể nói lại, mặc anh bế về phòng...