Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 61: Hương vị tình thân (2)



Trái ngược với không khí lạnh buốt ở bên ngoài, hình như trong này có hệ thống lò sưởi hay sao ý, vừa theo chân chú Trung đi qua cánh cửa nạm vàng tôi đã thấy nóng nực...

"Nếu nóng quá cháu có thể cởi áo đưa cho chú cầm hộ." Chú Trung đi bên cạnh ngỏ lời.

"Vâng ạ!" Tôi nghe lời kéo khóa cởi áo khoác hoodie ở trên người. Bên trong tôi mặc một cái áo len giữ nhiệt nhưng vì ngại tôi không dám cởi tiếp, cứ để vậy và đi theo sự dẫn dắt của chú. Sau đó, chúng tôi băng qua một đài phun nước tiến vào sảnh đón khách.

Đại sảnh chính rộng lớn được dát vàng trên trần nhà. Tất cả đèn chùm bằng pha lê đều sáng đèn đang tỏa ra thứ ánh sáng màu hoàng kim gây cảm giác dễ chịu cho người nhìn, bộ sofa rộng lớn gồm hơn hai mươi ghế được thiết kế tinh xảo, bọc một lớp da đắt tiền xung quanh. Ở dưới là thảm trải sàn cao cấp dài khoảng mấy chục mét được dệt thủ công và nhập khẩu từ Thổ Nhĩ Kỳ. Sở dĩ tôi biết tấm thảm này xuất xứ từ một đất nước liên lục địa Á - Âu như Thổ Nhĩ Kỳ là bởi: những họa tiết hình giọt nước mô phỏng sự lấp lánh của các viên kim cương trang trí trên bề mặt thảm theo kiểu đối xứng nhau, nhìn trông rất cầu kỳ và tỉ mỉ khá giống với ảnh chụp trong cuốn giáo trình "Lịch sử văn minh thế giới" tôi học hồi năm nhất.

Xung quanh người giúp việc, vệ sĩ đứng trên dưới trăm người. Khung cảnh uy nghiêm, xa hoa và tráng lệ khiến tôi choáng ngợp. Cảm giác như đang mơ, tôi còn không tin bản thân mình đang ở một nơi sang trọng, hào nhoáng vội lén cấu một cái vào đùi mình... Ây đau thật! Và tôi, không muốn tin cũng phải tin những thứ đang đập vào mắt mình là hiện thực.

Tôi có cảm giác mình đang lạc vào thế giới cổ tích ở đời thực...

Nhà bố Sơn tuy giàu nhưng không phải dạng thích phô trương thanh thế như tòa lâu đài này. Chỉ là một ngôi nhà ba tầng nhỏ nhắn, xinh xắn nằm khép mình vào một góc phố nhộn nhịp. Nhớ tới đây, tôi có chút hoài niệm những ngày tháng sống trong ngôi nhà đó. Dẫu sao tôi đã rời đi hơn một ngày nay, tối qua không thấy tôi gọi điện, chắc bố lo lắng lắm. Nhưng biết làm thế nào đây? Tôi không còn cách nào khác ngoài tự ý rời đi mà không báo trước với ai một tiếng. Tôi đã hứa âm thầm rời xa nơi đó thì phải thực hiện ngay... Có lẽ giờ này chị Veronica và anh Vũ đã tái hợp, họ sẽ hạnh phúc khi không có tôi chứ?

"Cháu gái ngoan của ta, cuối cùng cháu đã quay trở về."

Một giọng nói khàn khàn đã kéo tôi quay về thực tại. Tôi ngước nhìn nơi phát ra âm thanh đó.

Từ trên cầu thang rẽ đôi theo kiểu châu Âu bằng đá cẩm thạch rộng lớn, một ông lão tóc bạc trắng tầm bảy tám chục tuổi chống một cây gậy bằng gỗ bóng loáng đang đứng nhìn tôi một cách hiền từ.

Một cảm giác ấm áp len lỏi vào trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực tôi, là cảm giác thân thuộc, máu mủ mà tôi lần đầu tiên cảm nhận được.

Ông cụ đang đứng trên đó... là ông ngoại của tôi thật sao? Là người thân duy nhất của tôi còn tồn tại trên đời này ư?

“Cháu ngoan, lại đây với ông.” Ông cụ ăn mặc bộ Pijama tối màu được cắt may tinh xảo gấp gáp chống gậy, bước xuống tiến về phía chỗ tôi đang đứng.

Cảm nhận chân ông cụ bị tật, di chuyển chậm chạp không nhanh nhẹn như người thường, tôi nhanh chân chạy lên cầu thang đỡ lấy ông cụ, thảng thốt gọi một tiếng:

"Ông ngoại! Từ từ thôi ạ!"

Sau tiếng gọi vừa phát ra từ tôi, bàn tay già nụa đang vịn lên cánh tay tôi bỗng run nhè nhẹ... Tôi cảm nhận ông đang xúc động, sự quan tâm của tôi khiến vui vẻ cười lớn: "Giỏi, giỏi lắm. Nào, đi xuống đây, để ta ngắm con cho kĩ nào.”

Tôi nghe lời, cẩn thận dìu ông bước xuống từng bậc cầu thang một. Chú Trung muốn giúp tôi một tay nhưng ông cụ từ chối, bật cười ha hả: "Cứ để cháu gái bảo bối của ta dìu!"

Tiến đến gần bộ sofa không phải cứ có tiền là mua được, tôi ngồi sát ông cụ nhanh chóng tìm lá trà và bình nước nóng định bụng pha một ấm trà. Hai cô hầu gái đứng kế bên muốn làm thay, ông cụ đưa mắt ra hiệu bảo họ đứng im, tùy ý cho phép tôi pha trà.

Ở nhà tôi thường xuyên giúp bố Sơn pha trà xanh nên động tác thuần thục khiến ông cụ hơi bất ngờ. Hãm xong ấm trà, tôi cẩn thận rót mời ông và chú Trung thưởng thức tách trà tôi vừa pha.

"Trà ngon!" Ông cụ sang sảng cười khen tôi. Được khen, tôi ngại ngùng nhìn xuống tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ ở dưới chân mình.

Ông cụ ôm cả người tôi vào lòng, vuốt mái tóc xoăn tít thò lò nhuộm màu xám khói của tôi, sau đó nheo mắt ngắm nhìn tôi thật kỹ: “Cháu gái bảo bối của ta nhìn rất thông minh, ăn mặc nữ tính hơn một tí chắc sẽ rất xinh đẹp. Nhìn ngắm thế nào đều thấy cháu rất giống Ngọc Châu của ta, từ cái cằm đến đôi mắt và cái mũi dọc dừa này giống Ngọc Châu thật đấy.”

Vâng, ông khen thế nào thì khen, chứ cháu biết mình thiếu nữ tính rồi ạ!