Ông Anh Trai Nuôi Là Bựa Nhân

Chương 58: Sự thật năm đó



Lần này, tôi không thể thốt lên lời, cả cơ thể đông cứng như bị đóng băng, hai mắt chết trân nhìn người đàn ông.

"Chú không phải biến thái như cháu đang nghĩ trong đầu! Cháu có thấy tên biến thái nào ăn mặc nghiêm chỉnh như chú không?"

Tôi vô thức lắc đầu.

"Thực ra, ông chủ của chú là ông ngoại ruột của cháu đấy, Sơn Ca!"

Đùng!

Câu nói này có mức sát thương lớn giống nham thạch sâu bên trong miệng núi lửa gặp dịp liền phun trào. Và tôi, hiện không có tính từ nào có thể miêu tả đúng trạng thái của tôi bây giờ. Bất ngờ, hoang mang, kinh ngạc, sửng sốt... nói chung là vẫn không đúng lắm.

Chú còn biết cả tên của tôi nữa... chắc không phải là lừa đảo đâu nhỉ?

"Ở đây có gió to kể không tiện, tại sao chúng ta không xuống dưới để thưởng thức một tô bánh đa cua nóng hổi cho ấm bụng?"

À, ra là lúc nãy chú kêu không lạnh là đang diễn trước mặt cháu chứ gì? Cháu đoán trúng phóc rồi đấy nhá.

Chúng tôi đi vào một quán cơm gần đó, vì du lịch chịu ảnh hưởng tính thời vụ nên quán không đông người, chỉ lìu tìu vài thực khách.

Ông chú thần bí gọi hai suất bánh đa cua Hải Phòng. Trong lúc ngồi chờ nhân viên quán ăn bưng đồ lên, chú dặn dò:

"Cứ ăn xong đi cho chắc dạ cái đã, có gì chú sẽ kể tường tận những gì cho cháu biết sau."

"Vâng." Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Hy vọng bị sự thật phũ phàng dập tắt, tôi cũng không mong lần này mình lại phải hứng chịu sự thất vọng ê chề... Nếu lần này không tìm hiểu được bố mẹ mình là ai, tôi thật sự chẳng biết mình có thể chịu đựng thêm tới khi nào nữa.

Ngồi đợi vài phút sau, nhân viên phục vụ bê hai tô bánh đa cua lên mời hai chú cháu dùng bữa.

Đúng lúc tâm trạng tôi khá tồi tệ nghe chú cho đi ăn món ngon là nguôi ngoai liền. Thì tại các cụ đã có câu: có thực mới vực được đạo. Ờ cứ thực tế lên đi, cái bụng rỗng sau hai tiếng ăn bát cháo lót dạ giờ reo lên vì đói cần lấp đầy, không thì lấy đâu ra tinh thần và sức lực mà nghe ông chú này kể.

Gặp dịp thưởng thức món bánh tráng cua Hải Phòng - một món ăn ngon trứ danh khiến tôi phấn khích vô cùng. Một tay cầm thìa múc ít nước dùng, tay kia cầm đũa gắp bánh tráng cho vào miệng nhai. Ta nói nó đã cái nư! Ngon nhức nách! Ngay lập tức, đầu lưỡi tôi cảm nhận được vị ngọt của nước dùng, vị đậm đà của gạch cua, dai của bánh tráng và vị bùi của lá lốt. 

Đã vậy, bên trong tô bánh tráng full topping toàn là giò, chả, tôm… tất cả trộn đều với nhau tạo nên một tô bánh tráng thơm ngon nức tiếng gần xa.

Một tô bánh đa cua xứng đáng 10 điểm về chất lẫn lượng.

Tôi ăn xong tô bánh đa cua đặt đôi đũa lên thành miệng tô, lấy khăn giấy lau miệng, hai mắt chòng chọc nhìn ông chú ngồi đối diện đã ăn xong trước tôi từ vài phút trước.

"Cơm no rượu say, hay để tí nữa nhở?"

"Cháu không có đùa!"

"Được rồi, thanh toán xong chú sẽ kể, đảm bảo không giấu giếm cháu một chi tiết nhỏ nào!". Truyện Light Novel

Tôi cạn lời, đưa mắt nhìn ông chú thần bí lấy ví tiền trả phí cho chủ quán. Không biết tại sao sau khi ăn tô bánh đa cua, tôi không còn thấy e ngại với ông chú mặt sẹo này nữa.

"Ta đi thôi, vừa đi dạo quanh đây chú vừa kể cho mà nghe."

Kéo vali tôi chạy theo sau lưng chú... chú nhìn tôi rồi lại nhìn hàng cây ven đường, cơ thể dần thả chậm cước bộ như đợi tôi chạy tới gần, hai tay đút túi quần bắt đầu kể.

"Mẹ cháu là một tiểu thư khuê các của một gia tộc lẫy lừng. Năm đó mẹ cháu giống hệt cháu như bây giờ, vừa bước sang tuổi 20 căng tràn sức sống. Vừa xinh đẹp vừa mang danh tiểu thư lá ngọc cành vàng, vào thời điểm đó có vô số chàng trai theo đuổi, tán tỉnh nhưng cô ấy không ưng ai hết, chỉ một lòng một dạ hướng trái tim về phía chàng vệ sĩ không có tiếng nói. Đây là ảnh chụp của họ, cháu hãy nhìn xem."

Chú mở điện thoại cho tôi xem ảnh chụp, trong ảnh là một cặp tình nhân ôm nhau thắm thiết. Cô gái mang gương mặt giống y như đúc gương mặt tôi, à nhầm, phải nói ngược lại là tôi giống hệt cô gái đó mới đúng. Điểm khác biệt duy nhất là ở kiểu tóc thôi, còn lại rất giống. Và người con trai, có lẽ đây là vệ sĩ và cũng là bố tôi?

Mọi người đừng nghĩ tôi là kiểu người thấy người sang bắt quàng làm họ đâu nhé! Có nhìn cỡ nào tôi đều thấy mình và người trong ảnh là một, thật sự tôi và cô ấy là hai mẹ con như lời chú kể ư? Nên tin không?

Dù vẫn còn nhiều điểm hoài nghi, nhưng linh tính mách bảo với tôi rằng: hai người trong tấm hình đích xác là bố mẹ ruột của tôi!

"Vậy họ đâu rồi ạ? Sao lại bỏ cháu một mình?"

"Họ mất cả rồi!" Chú không nhìn tôi, giọng nói nhẹ bẫng.

Tôi gần như là shock nặng khi nghe chú nói, đôi chân đang chậm rãi dảo bước liền khựng lại.

"Mất cách đây 10 năm trước... Bố mẹ cháu mất vì một vụ tai nạn thảm khốc và họ Hoàng đã đem cháu về nuôi nấng ngay sau đó."