Ôn Nhu Ái Nhân

Chương 52



Khi mọi người xem đến đoạn Tang Thúc quay cảnh Sư Giá đang ngủ trên máy bay, nghe cô hạ thấp giọng nói câu "vợ của tôi", khu bình luận đã bắt đầu gào hét, nếu như lúc đó thực sự phát sóng trực tiếp, không biết cảnh tượng sẽ rầm rộ náo nhiệt đến mức nào.

Thế nhưng, bình luận của mọi người lại khác xa so với tưởng tượng của Tang Thúc—

"Aaaa! Mẹ ơi, ở đây có một chị gái xinh đẹp!"

"Tang Tang, chị để tay ra một chút được không? Em không nhìn được mặt của chị ấy!"

"Cái móng vuốt trong ống kính kia có thể làm chút chuyện được không? Không phát hiện tóc bác sĩ đều quét đến trên mặt sao? Không thể vuốt vuốt cho người ta à?"

"Cảm giác khi bác sĩ ngủ thật ngọt ngào, muốn được bác sĩ dựa vào ngủ, huhuhu, có chút thích!"

...

Mà toàn bộ cao trào của vlog chính là lúc trên máy bay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong khoang máy bay vang lên thanh âm tìm kiếm nhân viên y tế, ống kính của Tang Thúc đột nhiên lệch đi, hiện giờ fan của Tang Thúc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chợt nghe thấy trong video truyền đến một giọng nói khàn khàn thanh lệ còn mang theo vài phần mới tỉnh ngủ, khác hoàn toàn với âm thanh trầm ấm quyến rũ của Tang Thúc.

Âm thanh mang theo mười phần bình tĩnh trấn định, "Tôi là bác sĩ." Bốn chữ vô cùng đơn giản nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người.

"Tôi là bác sĩ! Mẹ kiếp, âm thanh này thật tuyệt vời! Aaaa! Tôi không ngờ vào lúc này lại được nghe thấy giọng của bác sĩ. Ôi, ôi, thực xin lỗi Tang Tang, tôi yêu chị ấy rồi!"

"Giống như một cảnh trong phim truyền hình vậy, tôi là bác sĩ!"

"Bỗng nhiên cũng muốn có bạn gái!"

...

Vì tôn trọng bệnh nhân, Tang Thúc không quay những cảnh trong quá trình điều trị của Sư Giá, toàn bộ quá trình chỉ có tiếng Sư Giá và tiếp viên nói chuyện với nhau, nhưng chỉ cần dựa vào những điều này, cũng đủ thu hút một làn sóng người hâm mộ đến với nàng. Mà khi Sư Giá ngồi xổm trên mặt đất, nói chuyện an ủi cô bé xa lạ, lại làm cho một đám người thét chói tai.

Ai có thể không yêu chị bác sĩ vừa ân cần vừa ấm áp này chứ?

Tang Thúc nhìn những bình luận phía dưới Weibo của mình, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Đúng thật là fan giả!

Vlog đầu tiên đã kết thúc tại đây, nhưng sự cuồng nhiệt của người hâm mộ vẫn không giảm, đều đang điên cuồng thỉnh cầu vlog tiếp theo.

Lần đầu tiên Tang Thúc nhận ra bản thân lại là người thay đổi thất thường như vậy, trước kia cô không muốn đăng bất cứ điều gì về Sư Giá lên Weibo, nhưng sau đó lúc quay phim, lại cảm thấy bạn gái mình chỗ nào cũng tốt, hận không thể quay thêm hai ba cái vlog nữa, nhưng bây giờ nhìn "đám sói đói" trên mạng này, cô bỗng nhiên lại không muốn nữa! Không được! Bạn gái của cô chỉ có thể để một mình cô nhìn, giọng nói cũng chỉ có thể để một mình cô nghe!

Sau khi cất hành lý xong, Sư Giá nhìn thấy Tang Thúc đang ngồi xếp bằng bên cửa sổ, nàng không nhịn được đi tới hỏi: "Chị đang làm gì vậy?"

Tang Thúc đẩy điện thoại về phía nàng, ánh mắt và lời nói đều tràn đầy oán giận: "Fan của chị nói bọn họ đều đã trở thành fan của em rồi, còn muốn chị quay thêm vlog về em."

Sư Giá nhìn thoáng qua, cười tủm tỉm nói: "Muốn chụp ảnh không?"

Nàng đã thay một bộ áo choàng tắm màu trắng do khách sạn chuẩn bị, ở bên hông thắt một cái nơ màu đỏ, khi Sư Giá ngồi dậy, chiếc cổ trắng như tuyết của nàng đã hấp dẫn ánh mắt của Tang Thúc

Ngoài cửa sổ tuyết đang rơi, trong phòng thoang thoảng hương thơm, Tang Thúc nhịn không được tiến tới, hôn lên vành tai Sư Giá, "Chị muốn chụp ảnh, nhưng không muốn cho bọn họ xem, chị chỉ muốn mình là người duy nhất được xem..."

Những âm thanh cuối cùng, đều bị răng môi của đối phương chặn lại.

Khách sạn mà Tang Thúc đặt là nơi có suối nước nóng riêng trong phòng. Tuyết rơi, suối nước nóng, giai nhân bên cạnh, còn gì hạnh phúc hơn nữa.

Khi Tang Thúc đặt tay lên eo Sư Giá, trong mắt cô vẫn còn một chút kiềm chế.

Cô và nàng đã sống chung với nhau một thời gian, nhưng buổi tối hai người vẫn rất quy củ, nhiều lắm là hôn hôn sờ sờ, cũng không có tiến xa hơn. Nhưng bây giờ, không biết là do ngoài kia tuyết rơi quá đẹp, hay nơi này quá lãng mạn, hay có lẽ ngay lúc này, sự rung động vốn có trong lòng trở nên mãnh liệt, muốn ở trong đêm giao thừa, đến gần nhau hơn...

Tang Thúc đưa tay chạm vào chiếc kẹp tóc hình con hạc bằng giấy màu đỏ trên đầu Sư Giá, dần dần trượt xuống vành tai đã đỏ rực của nàng, sau đó bàn tay kia nâng một bên mặt của người trước mắt, cô vừa hôn lên, vừa thấp giọng hỏi: "Có thể không?"

Mặc dù là đang trưng cầu ý kiến, nhưng giọng điệu lại quyến rũ như thể đang dụ dỗ người trước mặt gật đầu đồng ý.

Sư Giá còn chưa trả lời, tay còn lại của Tang Thúc đã không an phận vuốt ve eo nàng, đi đến đâu, ngọn lửa trêu chọc người ta bùng cháy tới đó.

Nụ hôn của Tang Thúc cũng không cường thế nhưng Sư Giá lại cảm thấy hơi thở của mình như bị đoạt đi, không phân biệt được rốt cuộc là bị hơi nóng từ suối nước nóng làm cho đỏ mặt, hay là vì hành động của Tang Thúc cùng với thanh âm rơi vào bên tai làm cho hai má đỏ bừng lên.

"Bảo bối, đang hỏi em đó? Nếu em không chịu trả lời, chị sẽ coi như em đã đồng ý đấy?" Tang Thúc vuốt ve gò má Sư Giá, tay đã đặt lên vai đối phương.

Sư Giá không kháng cự, rõ ràng là tuyết đang rơi đầy trời, đến mức khiến người ta cảm thấy rét lạnh, nhưng lúc này trong lòng nàng lại bùng lên một ngọn lửa, trong mùa đông lạnh giá này, cháy cực kì mãnh liệt. Nàng chỉ kiễng đôi chân trần lên, dùng hết sức ôm lấy người trước mặt, tiến tới chủ động hôn lên môi Tang Thúc, cuối cùng gật đầu.

Trong khoảnh khắc được Sư Giá hôn lên, cô cảm thấy những bông tuyết rơi xuống trước mắt dường như đã ngừng lại, như thể ông trời đã cố ý để thời gian dừng lại ở khoảng khắc này, để cô có thể cảm nhận được sự run rấy của bản thân cùng với niềm vui bùng nổ trong lòng mình.

Thì ra cảm giác vui mừng như pháo hoa nở rộ trong lòng, như tuyết đều biến thành đường là như vậy.

Từ khách sạn của hai người, có thể nhìn thấy hơn phân nửa diện mạo của Ngân Sơn. Tuyết rơi dày đặc, nhưng trong suối nước nóng lại không hề cảm thấy một chút lạnh lẽo nào, hơn nữa, cho dù không ở trong suối nước nóng, Sư Giá nghĩ, nàng đoán chừng cũng khó có thể cảm nhận được cái lạnh độc nhất vô nhị của trời đông giá rét.

Trong không gian nhỏ hẹp này, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước, mơ hồ còn có âm thanh trầm khàn yếu ớt của người phụ nữ...

Khi Sư Giá được Tang Thúc ôm đến giường, nơi đây giống như một thiên đường tách biệt với thế giới bên ngoài, ngọn đèn vàng ấm ấp xung quanh đã sáng lên, như thể họ đã bước vào một thế giới khác.

Nhưng Sư Giá làm sao còn sức lực pha một bình trà nóng, đứng ở cửa sổ thưởng thức cảnh đẹp như vậy? Nàng mệt đến mức ngón tay cũng không muốn cử động, chỉ muốn như con mèo nhỏ trốn trong chăn tận hưởng sự ấm áp.

Bởi vì vừa rồi nháo một trận, hai người đều bỏ lỡ giờ cơm.

Khi Tang Thúc bưng khay đồ ăn đi vào, nhìn thấy trên giường nhô lên một cái bọc nhỏ, không khỏi cảm thấy buồn cười, đi đến, cô đưa tay vỗ vỗ người trong chăn, "Ăn cơm thôi em."

Sư Giá "A" một tiếng, không muốn mở mắt, ước chừng là vẫn còn ngượng ngùng, tuy vừa mới làm chuyện thân mật nhất với Tang Thúc, nhưng lúc này nghĩ đến việc phải đối mặt với cô, nàng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.

"Em mệt quá..." Sư Giá kiếm cớ cho bản thân.

Tang Thúc nghe thấy lời này, không khỏi cười ra tiếng, tiến đến bên tai nàng hỏi ngược lại: "Em mệt cái gì? Người mệt không phải nên là chị sao?"

Sư Giá: "!!!"