Ở Trong Game Phát Sóng Trực Tiếp Tán Tỉnh Boss

Chương 3: Gương



Edit: Niên

Trong nháy mắt, Mao Mao dừng lại.

Tô Tử Khanh có chút khó hiểu, sau một khi ở chung một thời gian, cậu cảm thấy Mao Mao cũng không phải là loại người to gan, nhưng khi gặp loại chuyện quỷ hút máu cậu ta lại có thể bình tĩnh như thế chứ?

Bỗng Mao Mao nở nụ cười xấu xa nhìn về hai cô gái, ngón tay cái vuốt khóe miệng, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "A a a a!!! Nó hút máu của tôi!!!"

Tô Tử Khanh: "..."

À, thì ra đã lấy đúng kịch bản.

Mao Mao điên cuồng chạy trốn, lắc lắc đứa trẻ trên chân của mình qua lại, vừa chạy vừa hét: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?! Tôi có phải sắp chết hay không!? A a a không cần a, tôi còn chưa có hoàn thành qua cửa trò chơi, tôi không thể chết được aaaaa!"

Tô Tử Khanh tìm một cái ghế ngồi xuống, chán nản nhìn cậu ta, chạy tới chạy lui làm cho cậu muốn hoa cả mắt, "Cậu nghỉ một chút đi, đừng để tiểu quỷ chưa hút khô máu của cậu, mà bản thân cậu dã chết trước vì kiệt sức."

Mao Mao khóc thút thít nói: "Ô ô ô, tôi sợ hãi mà."

Loan Ninh cũng không ngờ tới một lời nói của mình lại có thể gây ra kết quả bùng nổ như vậy, cô nhíu nhíu lông mày, hiếm thấy đau đầu, "Tiểu quỷ đi rồi, cậu đừng la hét nữa."

"Nó đi rồi thì làm sao chứ! Không phải cô đau, cô liền không để ý có phải hay không, rõ ràng là..... Ơ, cô đang nói gì vậy?" Mao Mao mới đầu thoạt nhìn không có phản ứng, một hồi sau khi nghe được rõ ràng ý tứ trong lời nói của Loan Ninh, cúi đầu nhìn xuống, ai ui, tiểu quỷ trên đùi lúc này đã biến mất, một vết thương cũng không để lại.

Mao Mao bật dậy ngay lập tức, "Này! Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Tô Tử Khanh đứng dậy, kéo rèm cửa ra, nhìn bên ngoài mặt trời đang từ từ mọc lên, nói: "Trời sáng rồi."

Quỷ quái đều có một cái điểm chung, đó là sợ ánh sáng.

Tiểu quỷ vừa rồi cắn chân Mao Mao, vào lúc mặt trời mọc, liền trốn đi.

Mao Mao ôm đầu gối, khóc thút thít nói: "Uh... Sau khi vượt qua đêm đầu tiên thành công, tại sao tôi lại tốt như vậy?"

Tô Tử Khanh mặt vô cảm và thậm chí còn muốn cười.

Cậu ta lại nạp thêm nhiều tiền hơn, để mua thêm vài đôi giày, sau đó chạy trốn nhanh hơn quỷ, thì may ra cậu ta có thể an toàn vào mỗi buổi tối.

Tô Tử Khanh duỗi người, đứng dậy nói: "Tôi đi về trước để tắm rửa."

Mao Mao sờ sờ bụng, "Vậy tôi cũng trở về ăn chút gì đó."

Hai chị em Loan Ninh và Loan An nhìn nhau nói: "Tạm biệt."

Nơi bắt đầu sinh ra dường như tất cả đều ở trong phòng bệnh.

Trở lại phòng bệnh, bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn, đồ ăn trong trò chơi tuy rằng không thể no bụng, nhưng lại có thể thỏa mãn vị giác, khẩu vị thì đậm đà không lo bị béo, thật tốt.

Nhưng bây giờ Tô Tử Khanh không có thèm ăn tí nào, trong đầu cậu bây giờ chỉ đang nghĩ đến Tần Nam.

Không biết vì điều gì, cậu luôn có một cảm giác khẳng định không tài nào giải thích được, chỉ cần không có những người chơi khác chung quanh cậu, Tần Nam sẽ xuất hiện.

Ôm ý nghĩ như thế, Tô Tử Khanh ngồi trên sô pha hồi lâu, kết quả một cái bóng cũng không thấy.

Bỏ đi.

Tô Tử Khanh nặn nặn mi tâm bước vào nhà vệ sinh, trận trò chơi này làm cậu hơi hơi chóng mặt, Tần Nam xuất hiện có khi nào cũng là ảo giác của cậu sao?

Giống như nằm mơ, ban ngày nghĩ cái gì ban đêm liền mơ thấy cái đó, cậu nhớ Tần Nam quá nhiều, dẫn tới trong trò chơi đều là Tần Nam.

Đứng ở phía trước bồn rửa mặt, Tô Tử Khanh tạt nước lạnh vào mặt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo một chút.

Nhưng mà, khi cậu ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy nửa thân nam nhân trong gương.

Tô Tử Khanh: "..."

Làn đạn im lặng đã lâu đột nhiên bắt đầu trở nên hưng phấn:

[Ahhhhhhhhhhhhh! Bể đầu lần thứ hai!!]

[Streamer đã chết, có việc cứ đốt vàng mã x2.]

[Tuy rằng quỷ xuất hiện như vậy có đôi phần dọa người, nhưng vì cái gì tôi cảm thấy sự tình không có đơn giản như thế....]

Tô Tử Khanh không hề kinh hãi, ngược lại cậu cảm thấy tư thế này rất thú vị, cười híp mắt, nghiêng đầu trêu chọc anh, "Sao nào, mặt đất không thể cho anh hơi ấm nữa? Sao lại bay qua tường?"

Bị bộ dáng vợ mình nghiêng đầu dễ thương đến mức gan run rẩy, mặt nam nhân không cảm xúc cười khẽ một tiếng, sau đó chồm người qua, Tô Tử Khanh thấy thế, kiễng chân lên cùng nam nhân sát laị gần.

Giữa sự dung hợp của môi và răng, hơi thở quen thuộc của nam nhân từ từ bao quanh cậu, và thời gian dường như đã quay trở lại cuộc sống trước đây.

Trong chốc lát, Tô Tử Khanh hai mắt đỏ hoe, khi tỉnh lại... Cậu đã xuất hiện ở một thế giới xa lạ, vì muốn sống sót cậu phải tham gia vào loại trò chơi kinh dị này, lúc này mọi sự hoảng sợ và bất an mới được xoa dịu.

Nụ hôn của nam nhân rất nhẹ, giống như đang hôn một bảo bối quý hiếm, miễn cưỡng dùng sức.

Cùng lúc đó, trên sóng trực tiếp đột nhiên bị đóng băng, hình ảnh trực tiếp bị dừng lại khi Tô Tử Khanh bước vào.

Làn đạn:

[???]

[Quần của tôi đều đã cởi ra, cậu cho tôi xem cái này?!]

[Đánh cược một chai dinh dưỡng, đã hôn rồi.]

[Đừng nghĩ đến bể đầu, tôi nghi ngờ rằng streamer này nạp tiền!]

[Cậu tìm một người yêu là quỷ cho tôi xem, tôi cũng muốn được cảm nhận loại lãng mạn thần tiên này.]

Phát sóng trực tiếp tự động mở lại sau khi hai người tách ra, trên hình chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng cùng đôi mắt đẫm lệ của Tô Tử Khanh.

Làn đạn: [???? Thời gian Boss ngắn vậy sao]

[Dừng xe! Đây không phải là đường tới nhà trẻ!]

Tần Nam vẫn duy trì nửa người trên nghiêng ra ngoài gương, thân dưới không thấy đâu, Tô Tử Khanh ngẩng đầu nhìn anh, "Anh không xuống được sao?"

Tần Nam lắc đầu, "Hiện tại không thể."

Ở đây vẫn còn đang phát sóng trực tiếp, Tô Tử Khanh cũng không thể hỏi cái gì, còn chưa kịp nói mấy câu, Tần Nam đột nhiên trở nên trong suốt, Tô Tử Khanh tâm trạng căng thẳng, cậu vô thức giơ tay lên muốn chạm vào nhưng lại đi xuyên qua cơ thể của nam nhân, "Anh phải đi sao?"

"Ừm." Tần Nam nói: "Cho anh Thêm chút thời gian."

Tô Tử Khanh mím khóe môi, không vui vì Tần Nam rời đi như vậy, nhưng bất đắc dĩ, chỉ có thể rầu rĩ nói: "Được."

Tần Nam nhéo nhéo mũi cậu, nhẹ giọng nói: "Sẽ sớm."

Sau đó, bóng người liền biến mất trên tấm kính.

Chiếc kính trống không phản chiếu đôi má ửng hồng của Tô Tử Khanh, Tần Nam biến mất không còn tăm hơi.

Quỷ quái chỉ xuất hiện vào ban đêm, cho nên tuyệt đối an toàn cho người chơi vào ban ngày, theo lý mà nói, thì đây là thời gian tốt nhất để ra ngoài tìm manh mối, nhưng Tô Tử Khanh lại không muốn động thủ tí nào, cậu nằm ngửa ở trên giường bệnh, khắp nơi đều là mùi nước khử trùng.

Tô Tử Khanh nhắm mắt lại định ngủ bù, tuy rằng ở trong trò chơi sẽ không cảm thấy mệt mỏi. Nói ngủ bù cũng chín là nằm xuống nhắm mắt lại dưỡng thần. Đúng lúc này, đột nhiên cánh cửa bị gõ, theo sau là Mao Mao tung tăng nhảy nhót chạy vào, "Tô Tô! Chúng ta cùng đi tìm manh mối."

Tô Tử Khanh: "..."

Tôi cùng cậu nói nếu không phải vì tính tình của tôi tốt, thì hiện tại có lẽ tôi đã xách cậu quăng ra ngoài làm thức ăn cho quỷ rồi đúng không?

Tô Tử Khanh lạnh lùng tàn nhẫn nói: "Không đi."

Mao Mao nói: "Không được nha, nếu không có cậu chúng tôi gặp nguy hiểm thì làm sao giờ."

Tô Tử Khanh trợn mắt nhìn cậu ta: " Làm sao cậu có thể cho rằng đi với tôi sẽ không gặp nguy hiểm?"

Mao Mao chắp tay trước ngực, làm ra vẻ cầu xin, "Cậu có Quỷ Vương phù hộ!"

Tô Tử Khanh cảm thấy bất lực, cái tình huống này là như thế nào a, "Cậu đi tìm hai chị em kia rồi cùng nhau đi tìm đi, còn không thì còn có Linh Vô giúp cậu."

Cậu đừng có nhìn chằm chằm vào một mình tôi để tra tấn.

Mao Mao bấm trên đầu ngón tay đếm số người, "Linh Vô đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện. Hai cô gái kia là một cặp, để tôi trộn lẫn vào làm sao được, tính đi tính lại chính là đi với cậu tốt nhất, hai chúng ta đều độc thân."

"Cậu có bản lĩnh thì nói như thế này trước mặt Quỷ Vương." Tô Tử Khanh đã nhìn ra, Mao Mao đây chính là theo dõi cậu, kế hoạch ngủ bù đã tan tành mây khói, nếu không ngồi dậy nữa, có thể bị cậu ta tra tấn đến cùng, bất đắc dĩ, Tô Tử Khanh phải rời khỏi giường.

"Không cần." Mao Mao đột nhiên nhớ tới, hình như cậu không có hỏi Tô Tử Khanh cùng Quỷ Vương là chuyện gì, vì vậy lo lắng hỏi: "Ồ đúng rồi, cậu cùng Quỷ Vương kia có quan hệ gì? Cậu phải nạp bao nhiêu để được Quỷ Vương chiếu cố thế? Cấp bậc cao quý của cậu hiện tại là bao nhiêu? "

Tô Tử Khanh mặt không cảm xúc nhìn cậu ta, thật sự không biết nên nói gì cho đúng, "Cậu là mười vạn câu hỏi vì sao sao?"

Mao Mao: "Vậy thì cậu nói cho tôi biết đi, tôi sẽ không hỏi nữa."

Tô Tử Khanh: "Vậy để tôi gọi Quỷ Vương đến đây, để cho anh ấy trực tiếp nói chuyện với cậu nha?"

Mao Mao: "..."

"Đừng đừng, chuyện này quá khách sáo, tôi thật sự không muốn biết." Mao Mao liên thanh cự tuyệt, vẫn là tính mạng của cậu ta quan trọng hơn, Quỷ Vương đối với Tô Tử Khanh ôn nhu, cũng không có nghĩa rằng Quỷ vương không công kích, bất cẩn chính mình tự tìm đường chết, biết tìm chỗ nào khóc a.

Tô Tử Khanh biết Mao Mao sợ Quỷ Vương, cậu cũng chính là muốn dọa cậu ta, cậu thật sự gọi Tần Nam tới..... Thực xin lỗi, cậu không có khả năng này, thu dọn xong, Tô Tử Khanh hỏi: "Cậu tới tìm tôi, đã biết manh mối tìm ở đâu sao?"

"Tôi không biết." Mao Mao nói như đúng rồi, "Nhưng mà tôi cảm thấy cậu sẽ biết, cho nên mới đi tìm cậu."

Tô Tử Khanh: "Cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi."

"Quan hệ của chúng ta như thế này thi có gì mà khách sáo."

Tô Tử Khanh: "..."

Mao Mao thật sự không đưa ra được chiến lược gì, cậu ta vội vàng chạy đến và tham gia vào phát sóng trực tiếp, bây giờ cậu ta chỉ có thể dựa vào Tô Tử Khanh, "Vậy thì bây giờ chúng ta đi đâu?"

Tô Tử Khanh suy nghĩ một chút nói: "Phòng mổ."

Mao Mao thất vọng khi nghe điều đó, "Hả? Thật sự là nhàm chán a, tôi sẽ không đi. Còn không bằng bây giờ trở về ngủ đâu."

Tô Tử Khanh hít sâu một hơi, nở nụ cười chân thành với Mao Mao, sau đó... túm lấy cổ áo sau lưng của Mao Mao bước ra ngoài, "Cậu hôm nay phải đi, không đi cũng phải đi!"

Mao Mao: "Anh ơi, anh bị Quỷ Vương nhập hả anh?"

Tô Tử Khanh: "Ha hả, nói thêm câu nào nữa tôi sẽ phế cậu."

Mao Mao: "..."

Okok, khép miệng lại kéo khóa qua, từ nay tôi sẽ là một người câm.

Sau đó Mao Mao quay đầu lại, nhìn thấy Linh Vô, trong lòng vui mừng muốn hét lên, nhưng nghĩ đến lời đe dọa của Tô Tử Khanh, quay đầu lại điên cuồng vỗ vai cậu, "Ummmmmmm!"

Nhìn kìa, Linh Vô!

"Tê......" Mao Mao đánh người còn rất đau, Tô Tử Khanh quay đầu lại, liền thấy Linh Vô sắc mặt trắng bệch, hai mắt thất thần nhìn bọn họ.

Đôi mắt của Linh Vô chỉ còn hai mảnh màu trắng, trên mặt, tay và cổ cậu ta đều có vết bầm và trầy da.

Không giống như gặp tai nạn.

Tô Tử Khanh khẽ cau mày, nghiêng đầu hỏi: "Quà thưởng lần đầu nạp tiền của cậu còn giá trị không?"

"Hả?" Mao Mao suy nghĩ một chút, "Không có, cậu cũng muốn gấp sao?

Tô Tử Khanh nói: "Không, tôi cho cậu một lời khuyên."

Mao Mao: "Cái gì?"

Tô Tử Khanh quay đầu bỏ chạy, theo động tác của cậu chậm rãi buông xuống một chữ: "Chạy!"

Mao Mao: "?!!!"

___________________________________________________________

Lịch ra sẽ tầm 2-3 ngày/ chương tùy thuộc vào việc học của mình nữa. Sắp đi học rồi aaaaaa x 3,14!!!