Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp

Chương 75: Phiên Ngoại 7 - Bảy viên kẹo



Edit: Mây

Từ khi quyết định có con, Thời Nhụy luôn tràn đầy sự mong chờ, nhưng cũng không tránh khỏi có chút căng thẳng, sẽ suy nghĩ lung tung rất nhiều, sợ mình không thể mang thai, sợ con không khỏe mạnh, sợ không có đủ kinh nghiệm chăm sóc tốt cho đứa bé…

“Mọi người đều nói rằng con cái là một món quà từ thiên đường, chồng, anh có nói em thiên đường có ban cho chúng ta món quà này không?”

Trình Trì suy nghĩ một chút: “Không nhất định.”

“A?” Thời Nhụy cảm thấy mất mát, mí mắt rũ xuống, “Tại sao? Anh không thể lạc quan hơn một chút sao?”

Trình Trì chăm chú nhìn cô, mỉm cười mang theo thâm ý: “Bởi vì ông trời đã ban cho chúng ta món quà khác rồi.”

Advertisement

“Khi nào, sao em không biết?” Vẻ mặt Thời Nhụy mờ mịt.

Trình Trì đưa tay ôm cô vào trong ngực, hôn lên trán cô: “Em chính là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho anh.”

Lời âu yếm bất ngờ!

Thời Nhụy chỉ cảm thấy trong lòng giống như có mật ong tràn ra, lắc cái đầu nhỏ, cọ vào cằm anh: “Anh cũng là món quà tốt nhất mà ông trời cho em.”

Cô nói thêm: “Vậy chúng ta có quá tham lam khi cầu xin thêm một món quà nữa không?”

“Có thể.”

“Nhưng thật sự rất muốn, để cho chúng ta tham lam một chút được không?”

“Được.”

Sau cuộc trò chuyện này, cô trở nên lo lắng hơn, sợ ông trời cảm thấy họ quá tham lam.

Cô hỏi vấn đề này rất nhiều mỗi ngày.

“Chồng ơi, anh nói nếu em thật sự có thai, có nên đi đăng ký một lớp học để học một chút không? Ngoài ra, nghe nói giáo dục tiền sản cũng rất quan trọng, em bé nhà chúng ta trong tương lai sẽ rất thông minh đúng không? Em có cần giáo dục tiền sản không?”

“Chồng ơi, chúng ta có nên sắp xếp phòng em bé trước một chút, chuẩn bị tất cả những gì em bé cần không? Em sợ đến lúc đó nghĩ không chuẩn bị kỹ càng.”

“Còn nữa, chúng ta đến lúc đó nên hỏi chị Nguyệt trước không? Có nên kiểm tra trước một chút hay không, chị dâu phải rất chuyên nghiệp, kinh nghiệm cũng rất phong phú, còn phải kiên nhẫn và cẩn thận, còn phải…”

Trình Trì nhìn ra cô có áp lực tinh thần, dùng giọng điệu rất thoải mái nói với cô: “Vợ, đừng căng thẳng, thuận theo tự nhiên là được rồi.”

Nhưng mà nói như vậy, không căng thẳng cũng không có khả năng, dưới loại áp lực tinh thần vô hình này, kinh nguyệt của Thời Nhụy bị trễ.

Kể từ ngày đầu tiên bị trễ, cô ghi lại lịch mỗi ngày.

Ngày thứ ba bị trễ kinh nguyệt, căng thẳng, căng thẳng, căng thẳng.

Ngày thứ sáu bị trễ kinh nguyệt, căng thẳng, căng thẳng, căng thẳng.

Ngày thứ mười, Thời Nhụy cảm thấy ngực trướng lên, chán ăn, mệt mỏi, đi tiểu thường xuyên, tương ứng với các triệu chứng mang thai trên sách, thậm chí cô dường như có thể cảm giác được trong bụng mình đã bắt đầu hình một sinh mệnh nhỏ.

“Mấy ngày rồi?” Trình Trì cầm lấy quyển lịch bị cô vẽ lên nhìn thoáng qua, anh vẫn rất biết rất rõ kỳ sinh lý của cô, biết lần này cô bị trễ.

Thời Nhụy ngượng ngùng rũ con ngươi, bàn tay sờ sờ bụng mình còn rất bằng phẳng, trên mặt lóe ra ánh sáng nhu hòa: “Ngày thứ mười rồi.”

“Chồng, nếu không chúng ta đi mua một que thử về kiểm tra đi?”

Trình Trì nhìn chằm chằm vào tờ lịch vẽ vòng tròn màu đỏ, sau đó lại chậm rãi dời tầm mắt về phía bụng cô: “Được.”

Hai người thu dọn xong ra ngoài, lái xe đến siêu thị, lúc lên xuống xe, Trình Trì cẩn thận đỡ cô, sợ cô vấp ngã.

Thời Nhụy cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng trong lòng lại hơi chua xót: “Chồng ơi, anh là vì em có thể đang mang thai con nên mới che chở em như vậy sao?”

Trình Trì cười kêu oan: “Lương tâm của anh có trời đất chứng giám, chẳng lẽ trước kia anh đối với em không tốt sao?”

Trước đây tất nhiên cũng rất tốt, anh vẫn rất tốt.

Hai người tay trong tay đi về phía siêu thị, lối vào siêu thị có một quầy thuốc, bọn họ mua que thử trước, còn thuận tiện mua axit folic, sau đó lại đi vào siêu thị.

Trình Trì vừa đẩy xe đẩy, vừa xem hướng dẫn trên hộp que thử, Thời Nhụy thì đang quan sát anh, phát hiện anh đọc rất nghiêm túc, chắc là nghĩ đến mình đã được là bố, ánh mắt thật mềm mại.

Còn nói không muốn có con, rõ ràng chính là không ngừng nghĩ đến chuyện đó hiểu không?

“Chồng.” Thời Chu tủi thân nắm lấy tay anh, “Nếu thật sự có con, anh có yêu con mà không yêu em không?”

“Nói bậy đi.” Trình Trì cất que thử xong, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô, “Con là kết tinh chung của chúng ta, không có em thì cũng không thể có đứa bé, cho nên, con cũng không quan trọng bằng em.”

Thời Nhụy vội vàng nói: “Ý nghĩ này của anh cũng không đúng, con cũng quan trọng không kém, anh cũng không thể không yêu thương con.”

Nhìn bộ dạng nghiêm trang của cô, Trình Trì dở khóc dở cười: “Nhụy Nhụy, rốt cuộc em muốn anh thế nào?”

Thời Nhụy chớp mắt, thấy biểu cảm rất bất đắc dĩ của anh, nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, ý thức được mình giống như đang cố tình gây sự.

“Em thấy trong sách nói…”

“Nói cái gì?”

Thời Nhụy kéo cánh tay anh tiếp tục đi về phía trước, trên mặt ý cười dịu dàng, lại xen lẫn một tia ngượng ngùng: “Trong sách nói, phụ nữ mang thai sẽ trở nên nhạy cảm, yếu ớt và lo âu.”

Thời Nhụy cảm thấy, triệu chứng của cô cũng tương ứng, chắc là mang thai không thể nghi ngờ đúng không?

Trình Trì dừng lại chọn trái cây, cúi đầu bên tai cô nói: “Bất luận là nguyên nhân gì, làm cho em nhạy cảm và lo lắng, đó là lỗi của anh, nhất định là anh không cho em đủ cảm giác an toàn.”

Ôi sao chồng côa lại có giác ngộ như vậy chứ? Xứng đáng được khen ngợi.

Thời Nhụy nhón chân, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng in trên má anh: “Chồng ơi, em muốn đi vệ sinh, anh chọn trước đi.”

“Được, đừng đi lạc, có chuyện gọi điện thoại cho anh.”

Thật sự xem cô như một đứa trẻ?

Nhìn thấy ánh mắt xung quanh ném tới, khuôn mặt Thời Nhụy ửng đỏ, bước chân bước đi rất nhanh, đi được một đoạn, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, bàn tay cẩn thận sờ lên bụng, bước chân chậm lại.

Trình Trì chọn rất nhiều loại trái cây, còn mua rau và thịt bò, cá hồi, lại đi đến khu vực sản phẩm chăm sóc sức khỏe lấy hộp tổ yến, lúc đi ngang qua khu mẹ và bé, anh dừng chân nhìn, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nhịn không được đẩy xe đẩy đi qua.

Chị gái nhân viên bán hàng xinh đẹp đi đến và mỉm cười chuyên nghiệp: “Chào anh, anh cần mua một số đồ dùng cho em bé sao? Em bé bao nhiêu tuổi, bé trai hay bé gái? Tôi có thể cho anh một số lời khuyên ở đây.”

Trình Trì không trả lời được những câu hỏi này, bảo bối hiện giờ có lẽ vẫn là một phôi thai, về phần bảo bối là trai hay là gái, anh cũng không biết.

“Tôi chỉ tùy tiện nhìn một chút.” Anh nói.

“Được, tiên sinh vậy nếu như anh cần giúp đỡ gì, cứ gọi tôi.” Chị gái nhân viên bán hàng lịch sự lùi sang một bên.

Trình Trì nhìn một vòng, một mảnh mờ mịt, lần đầu tiên làm ba, quả thật có rất nhiều thứ anh cũng không hiểu, chỉ là cảm thấy đồ đạc của bảo bối đều được thiết kế rất đáng yêu.

Bất tri bất giác, anh đã chọn một đống lớn, xe đẩy cũng sắp không để được nữa. Nhìn chiếc xe đẩy chất đầy, trái tim yêu thương của một người bố đã được thỏa mãn trong một thời gian ngắn.

Đột nhiên nhớ đến Thời Nhụy đã đi vệ sinh một lúc lâu, sao còn chưa về, vì thế anh cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho cô.

Điện thoại vang lên rất lâu không có ai nghe máy, trong lòng Trình Trì ngay lập tức toát ra sự căng thẳng, lại nghe thấy phía sau có giọng nói quen thuộc mềm mại gọi một tiếng: “Chồng.”

Vừa quay đầu lại, thấy Thời Nhụy đứng ở phía sau anh cách đó không xa, nhìn chằm chằm đồ dùng của mẹ và bé đầy xe đẩy, vẻ mặt đặc biệt phức tạp.

Có lẽ là tâm tình chuẩn bị chào đón đứa nhỏ đến quá kích động, Trình Trì cũng không phát hiện cô khác thường, trong tay cầm lấy một cái hộp màu hồng nhạt.

“Vợ, đây là máy hút sữa, nghe nói lúc cho con bú dùng được, anh cũng không hiểu, em xem một chút, có muốn mua một cái hay không?”

Thời Nhụy lúng túng nhìn thoáng qua máy hút sữa trong tay anh, rất nhanh lại dời tầm mắt: “Không, không cần đâu.”

“Vậy được rồi, vậy em còn muốn mua không? Nếu không có, chúng ta đi thanh toán rồi về nhà.”

Thời Nhụy chần chừ nói: “Em… Thật ra có một thứ muốn mua.”

“Muốn mua gì?” Cuối cùng Trình Trì cũng chú ý đến sắc mặt cô không đúng, nhéo mặt cô, “Sao lại có chút không vui vậy?”

Thời Nhụy không trả lời anh, chỉ xoay người tự mình đi về phía trước, Trình Trì nhìn bóng lưng cô, trong lòng tự nhủ đây lại là làm sao vậy, chẳng lẽ là anh mua nhiều đồ bảo bối như vậy, cô lại nhạy cảm cho rằng anh yêu bảo bối không yêu cô nữa? Ghen à?

Anh vội vàng đẩy xe đẩy đuổi theo, lấy lòng nói: “Vợ ơi, anh mua nho em thích ăn, còn có bưởi và kiwi, ngoài ra, còn mua tổ yến cho em, quần áo cho nữ phụ nữ mang thai, nhân viên bán hàng nói là chống bức xạ.”

Ngón tay Thời Nhụy nắm chặt dây đeo túi xách, chỉ lo cúi đầu đi về phía trước, cuối cùng dừng ở phía trước một kệ hàng.

Trình Trì đẩy xe đẩy, lại muốn tránh người lui tới, cho nên không theo kịp cô.

“Vợ, quần áo cho phụ nữ mang thai kia thiết kế rất đẹp, anh cảm thấy rất thích hợp với em, em có muốn xem không? Nếu như em không thích, bây giờ lại trở về đổi, có thể anh chưa suy nghĩ chu toàn, em còn muốn cái gì, còn có thể…”

Khi nhìn thấy thứ đặt trên kệ hàng trước mặt Thời Nhụy, câu nói của Trình Trì bị kẹt lại.

Thời Nhụy cầm lấy một túi băng vệ sinh đặt trên kệ hàng, chậm rãi ngẩng đầu lên, rất xấu hổ cũng rất áy náy nhìn Trình Trì với vẻ mặt xấu hổ.

“Thật xin lỗi, dì cả của em đến rồi.”

Có lẽ đều quá mong chờ đứa nhỏ đến, cũng bởi vì kỳ sinh lý của Thời Nhụy bị trễ, tuy rằng chưa kiểm tra, nhưng trong lòng bọn họ chắc chắn rằng đã mang thai. Cho nên dì cả đột nhiên đến, quả thật làm cho bọn họ trở tay không kịp.

Thời Nhụy cẩn thận nhìn anh, lúc trước có bao nhiêu vui sướng, hiện tại chắc là có bấy nhiêu thất vọng, nhưng cô rất sợ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh.

Sau khoảng thời gian ngắn lúng túng xẹt qua mặt Trình Trì, anh bất đắc dĩ nở nụ cười: “Tháng này lại không làm được gì rồi?”

Giọng điệu của anh rất thoải mái, biết tinh thần Thời Nhụy rất áp lực, không muốn gia tăng áp lực cho cô nữa. Nhưng giọng nói của anh không nhỏ, ngay cả hai nhân viên bán hàng cách đó không xa cũng nghe thấy, các cô ấy đang lén lút cười.

Mặt Thời Nhụy trong nháy mắt đỏ bừng, cô dở khóc dở cười đánh anh một cái, rồi lại đánh anh thêm một cái nữa, cuối cùng thật sự xấu hổ không chịu nổi, vùi đầu vào trong ngực anh.

Đây là câu nói kỳ quái gì vậy, thật là, quả thật không còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi.

Trình Trì chiều chuộng sờ đầu cô: “Được rồi được rồi, chúng ta lại tiếp tục.”

“Anh còn nói.” Thời Nhụy vặn vẹo cơ thể, dưới tình thế cấp bách đưa tay túm lấy thịt bên hông anh, thế nhưng thịt của anh quá cứng, căn bản không túm lấy được, đến cuối cùng đành phải bất đắc dĩ lại nhẹ nhàng đấm anh mấy cái.

Trình Trì nắm chặt nắm đấm của cô, đau lòng sờ sờ: “Đánh người không cần tay, lực tác dụng tương đương với lực phản tác dụng, có ngốc hay không?”

Bởi vì dì cả đột nhiên đến, đồ dùng mẹ và bé đầy xe đẩy trở thành chuyện cười, nhưng Trình Trì vẫn kiên trì muốn mua toàn bộ, nói là chuẩn bị, dù sao sau này vẫn phải mua.

Thời Nhụy có chút lo lắng về “sau này” mà anh nói, lỡ như cô vẫn không mang thai được, không phải sẽ không có sau này sao?

Sau khi trở về, Thời Nhụy lăn qua lộn lại không ngủ được, trong mười ngày này, tất cả phản ứng của cô đều là biểu hiện mang thai, những thứ đó đều không phải giả, sao có thể không mang thai chứ?

Nửa đêm, cô nhẹ nhàng dời bàn tay đặt bên hông, từ trên giường đứng lên, cầm điện thoại di động rón rén đi vào phòng vệ sinh.

【Mang thai có khả năng đến dì cả bình thường không?】

【Không mang thai tại sao lại có triệu chứng mang thai?】

【Kiểu người nào dễ bị vô sinh? Vô sinh có đặc điểm gì không?】

【Tình huống nào dễ dẫn đến vô sinh?] 】

【Nếu một người phụ nữ vô sinh, một người đàn ông sẽ luôn luôn yêu cô ấy sao?】

【Có bao nhiêu người đàn ông có thể chấp nhận chuyện vợ mình bị vô sinh?】

Thời Nhụy ngồi trên bồn cầu, cầm điện thoại di động tra trên Baidu rất nhiều, còn đang nảy sinh thêm rất nhiều vấn đề.

Rất nhiều cư dân mạng nhiệt tình giải đáp nghi hoặc cho cô, quả thật khiến cô kinh hồn bạt vía, nản lòng thoái chí. Sau khi đọc những lời giải thích của cư dân mạng, cô cảm thấy cuộc hôn nhân của cô đã hoàn toàn chết, cô và Trình Trì cách ly hôn không còn xa nữa.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài cửa.

“Nhụy Nhụy, sao lại lâu dài như vậy? Em không khỏe sao?”

Thời Nhụy hốt hoảng cất điện thoại: “Không có, em gần xong rồi.”

Chỉ một lúc sau, Thời Nhụy mở cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy Trình Trì đứng ở cửa, cô suýt chút nữa đã bật khóc.

“Chồng, anh nói xem là vì sao? Rõ ràng là kinh nguyệt của em bị trễ, ngực trướng, còn chán ăn, mệt mỏi, còn nhạy cảm lo lắng, đây là những phản ứng mang thai, tại sao em lại không có thai?”

Cô thật sự rất lo lắng và tất cả đã được viết trên khuôn mặt của mình.

Trình Trì nhìn ra được, đau ở trong lòng, vội vàng ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa tóc cô: “Được rồi, Nhụy Nhụy, đừng nghĩ nhiều lắm được không? Anh rất vui mừng vì em nghĩ anh như vậy, nghĩ rằng anh chắc chắn bách phát bách trúng, nhưng trên thực tế, anh thật sự không phải là thiện xạ, thời gian này, tôi đã thất bại, xin lỗi!”

Thời Nhụy ngẩn người, nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, đột nhiên bật cười.

Chồng cô, thật sự là một người đàn ông tuyệt vời!

Một câu nói của anh đã chọc cười cô, anh cũng chỉ dùng một câu, đem toàn bộ trách nhiệm đặt lên người mình.

Sau đó Trình Trì cũng tra cứu tư liệu liên quan, thuận tiện tham khảo ý kiến bác sĩ phụ khoa trong bệnh viện một chút, buổi tối hôm đó, anh đem bản ghi âm cuộc trò chuyện với bác sĩ phụ khoa cho cô nghe.

“Tình huống này của vợ anh chắc là thuộc loại phản ứng mang thai giả, bởi vì muốn có con tâm tình đặc biệt mãnh liệt, cho nên tinh thần tương đối căng thẳng, dẫn đến rối loạn nội tiết.”

“Ở giai đoạn đầu có thể mang thai, cô ấy sẽ đặc biệt chú ý đến phản ứng của mình, hơi có một chút triệu chứng, liền sốt ruột đi kiểm tra. Trên thực tế, trước khi kỳ sinh lý đến có chút phản ứng tương tự như giai đoạn đầu của thai kỳ, một khi có phản ứng tương ứng, cô ấy sẽ tạo thành một loại ám chỉ tâm lý, nghĩ là mình đã có thai.”

“Trong số rất nhiều bệnh nhân vô sinh mà tôi đã tiếp xúc, có rất nhiều cặp vợ chồng, ban đầu cố gắng thế nào cũng không mang thai được, sau đó tuyệt vọng, buông tha, thậm chí đã nhận con nuôi, dưới tình huống không còn căng thẳng và lo lắng này, hết lần này đến lần khác lại có thai.”

Nghe bác sĩ nói xong, Thời Nhụy cúi đầu, rầu rĩ nói: “Cho nên, là em quá căng thẳng, kinh nguyệt mới bị trễ, mà các triệu chứng đều chỉ là phản ứng thời kỳ sinh lý và hiểu lầm của chính mình mà thôi.”

“Trong khoảng thời gian này, em vẫn có một loại ảo giác trong bụng đang hình thành một sinh mệnh nhỏ, thì ra, thật sự chỉ là ảo giác mà thôi.”

Trình Trì nhìn bộ dáng rầu rĩ không vui của cô, thở dài.

Cô bé của anh cần chú ý một cái gì đó khác để đánh lạc hướng.

“Vợ, em biết gì không? Chúng ta lại vô tình nổi tiếng rồi.”

“Cái gì mà nổi tiếng?” Thời Nhụy khó hiểu nhìn anh.

“Em đọc tin nhắn trong nhóm lớp cao học đi.”

Thời Nhụy nghi hoặc lấy điện thoại di động ra, mở nhóm lớp lớp tám.

Nhóm này là lúc cô kết hôn, bị Đàm Thiến kéo vào, sau đó vẫn luôn tắt thông báo, nguyên nhân chủ yếu là trong đó có một nhóm người đặc biệt thích tám chuyện, hơn nữa thường xuyên tám chuyện đến khuya.

Sau khi tắt thông báo, dần dà, cô đã quên có một nhóm như vậy.

Lướt mấy trang tin nhắn, cô nhìn thấy tên của cô và Trình Trì, mọi người dường còn rất hưng phấn. Sau đó, cô tiếp tục kéo lên, lật đến đầu của chủ đề.

Đó là một trong những bạn cùng lớp chia sẻ một đoạn video ngắn, người bạn cùng lớp phát biểu bên dưới video: “Xin các bạn cùng lớp xác định, đây là cặp đôi thần tiên của lớp chúng ta phải không?”

Sau đó, toàn bộ bên dưới nổ tung.

“Mẹ kiếp, đây không phải là Thời Nhụy và Trình Trì sao? Tôi không hoa mắt, phải không?”

“Cái này ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Mẹ kiếp, một chậu thức ăn cho chó thơm ngào ngạt, không tức giận không được.”

“Bọn họ ở bên nhau mấy năm rồi, tò mò bọn họ giữ gìn tình yêu của như thế nào? Tại sao vẫn còn ngọt ngào như vậy?”

“Hai nhân vật chính đều ở trong nhóm, tag bọn họ lấy kinh nghiệm tại chỗ.”

Sau đó, có rất nhiều người tag tài khoản Wechat của họ, Thời Nhụy không phát hiện ra. Lật xem lịch sử trò chuyện phía dưới, Trình Trì cũng không nhắn gì, tất cả đều là bọn họ đang tự tưởng tượng.

Thời Nhụy quay lại video, hiếu kỳ mở nó ra.

Đây là video ngày đi đón Trình Trì ở sân bay, vừa vặn quay được cảnh cô chạy vội đến ôm anh.

Cô chỉ biết ngày đó cô rất kích động, rất vui vẻ, nhưng khi cô xem video này từ góc nhìn của người ngoài cuộc, cô mới biết được, thì ra khi Trình Trì ôm cô, vẻ mặt rất ôn nhu, rất cưng chiều.

Từ nhỏ đến lớn, cô lớn lên trong bóng tối cuộc hôn nhân tan vỡ của bố mẹ, cho đến bây giờ chưa bao giờ hy vọng xa vời sẽ có được tình yêu tốt đẹp, nhưng bây giờ, tình yêu và cuộc hôn nhân của cô đã được vô số người ghen tị.

Cô may mắn thế nào! Đã được ông trời thương xót và ban cho cô một món quà quý giá như vậy.

Quả thật không thể quá tham lam đòi hỏi nhiều hơn, tùy duyên là thái độ tốt nhất đối với cuộc sống, có lẽ tại một giây nào đó, may mắn đột nhiên rơi xuống.

“Chồng.” Thời Nhụy cọ vào trong ngực anh, ôm eo anh, hai má dán vào trước ngực anh.

Vẻ mặt lo lắng của cô không thấy đâu nữa, giờ phút này khóe môi hơi cong lên, dưới hàng mi dài, con ngươi đen nhánh động lòng người lại mềm mại.

“Chồng, em yêu anh.”

Giọng nói của cô mềm mại, với một chút cảm động, và sự ỷ lại ngọt ngào nhất.

“Anh biết.”

Trái tim Trình Trì như muốn tan chảy, kìm lòng không được ôm chặt cô, ngón tay vuốt ve vành tai mềm mại của cô, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô: “Anh cũng yêu em.”

Anh cũng yêu em, cho dù tương lai có con hay không, anh cũng yêu em như vậy.

“Chồng, lúc trước có mấy bình luận uy hiếp em trên Douyin trước kia, có phải anh gửi không?”

Đó dường như đã là chuyện rất xa xôi, nhưng Thời Nhụy cũng không quên, Trình Trì cũng không quên.

“Là anh gửi.”

“Nhưng xem nội dung trong acc kia, không giống như là anh.”

“Đó là tài khoản của Nguyên Lượng.”

Thời Nhụy ngẩng đầu, nở nụ cười: “Anh mượn dao giết người à?”

Trình Trì cười nhạt: “Anh cũng có một vấn đề muốn hỏi em.”

“Cái gì?”

“Nếu lúc đó có người trêu chọc em trên tàu là anh, em sẽ đập đầu anh như đập đầu hắn ta sao?”

Thời Nhụy chớp mắt, cười nói: “Giả thiết của anh là không được thành lập, anh chính là đóa hoa lạnh lùng không thể leo lên của trường trung học trực thuộc Đại học B, làm sao có thể giống loại người này, tùy tiện như vậy, như vậy… Xui xẻo?”

Trình Trì vuốt ve bả vai cô: “Giả thiết mà thôi, em nói cho anh biết, anh muốn biết.”

“Anh cảm thấy thế nào?” Thời Nhụy nghiêng đầu, có chút hứng thú nhìn anh.

Trình Trì lắc đầu: “Anh không biết, cũng không dám đoán.”

Thời Nhụy mỉm cười đưa tay sờ mặt anh, đầu ngón tay phác họa khuôn mặt và cánh môi của anh: “Em sẽ đập nhẹ một chút, nể tình anh đẹp trai.”

Trình Trì nở nụ cười.

Thời Nhụy lại hỏi: “Nếu anh thật sự đập, anh sẽ để em yên sao?”

“Sẽ.” Trình Trì trả lời không chút do dự.

“Tại sao?” Thời Nhụy tò mò.

Trình Trì chần chờ trong chớp mắt, học theo bộ dạng vừa rồi của cô sờ mặt cô, cuối cùng ngón tay cái nhẹ nhàng ấn vào khóe môi cô.

“Nể tình em xinh đẹp, buông tha cho em đó.”

Thời Nhụy bám vào cổ anh, cười rộ lên, trong mắt như có ánh sao: “Đại hội tâng bốc lẫn nhau sao?”

Trình Trì nhếch môi, cúi đầu hôn cô, Thời Nhụy cố ý né tránh, môi anh nhẹ nhàng dừng lại bên tai cô.

Nhụy Nhụy, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho em, bởi vì người kia là em, muốn bắt lấy em cả đời!



Sau đó, Thời Nhụy bỏ tắt thông báo nhóm lớp, thường xuyên lén lút nhìn trộm màn hình, nhưng chưa bao giờ nhắn tin.

Vào tháng 9, khoa y trường Đại học B đã có một cuộc trao đổi học tập với Stanford, ban giám hiệu đã chọn ba người cử đi, trong đó có Trình Trình.

Thời Nhụy biết, lần này Trình Trì ra nước ngoài, gánh vác trách nhiệm rất quan trọng, là sự tín nhiệm của Đại học B đối với anh, cô rất ngoan ngoãn, tựa như lần trước anh đưa cô đi, nhưng nghĩ đến phải tách ra với anh một thời gian, cô vẫn rất luyến tiếc.

Vì không muốn anh vướng bận, cô không nỡ biểu hiện điều này ra ngoài, chỉ là ở thời khắc cuối cùng đưa anh ra sân bay mới ôm lấy anh không chịu buông tay.

“Chồng, anh ở nước ngoài phải chú ý an toàn.”

“Ừm.”

“Phải nhớ ăn cơm đúng giờ, mỗi ngày phải uống nhiều nước, không nên thức khuya, phải… Hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Ừm, em cũng vậy.”

“Chồng, ngoài công việc, cũng phải nhớ em nha.” Giọng nói của Thời Nhụy có một tia nghẹn ngào, cô vùi mặt vào lòng anh, không cho anh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô.

Trình Trì ôm cô, nghe cô lải nhải, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Anh vỗ vỗ lưng cô: “Ngoan nào Nhụy Nhụy.”

Trên loa thông báo nhắc nhở chuẩn bị lên máy bay, Thời Nhụy không thể không buông anh ra, mắt giống như thỏ, đỏ au.

Trình Trì dùng ngón tay nhẹ nhàng xóa đi khóe mắt ẩm ướt của cô, khàn giọng nói: “Anh sẽ sớm trở về.”

“Ừm, nhanh đi đi.”

Vì không muốn anh lo lắng, Thời Nhụy ra vẻ kiên cường kéo ra một nụ cười, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của anh biến mất khỏi tầm mắt, nước mắt lại giống như hạt châu đứt dây rơi xuống.

Sau khi Trình Trì rời đi, Thời Nhụy một mình đi học, một mình tan học, một mình ăn cơm, một mình ngủ, trong phòng trống rỗng, khắp nơi đều là dấu vết của anh, nhưng anh lại ở nước ngoài xa xôi.

Cô thật sự cảm nhận được cái gì gọi là lo lắng, thức ăn tinh thần phong phú nhất mỗi ngày của cô chính là video Trình Trì gửi về.

Mấy ngày cô đi du lịch, Trình Trì cũng như vậy sao? Có nhớ cô như bây giờ cô nhớ anh không?

Một mình nằm trên giường, ôm chăn, ngửi thấy hơi thở thuộc về anh, trong lòng cô trống rỗng, đồng thời âm thầm thề, về sau sẽ không bao giờ bỏ lại anh một mình đi du lịch nữa.

Cô không muốn lo lắng như vậy nữa, cũng không muốn để anh chịu đựng nỗi nhớ nhung khổ như vậy.

Cuối tuần, Thời Nhụy thật sự không muốn ở nhà một mình, liền trở về Lam Bạc Loan một chuyến. Diêu Thanh cố ý làm một bàn thức ăn lớn, thậm chí Trình Kính An còn đẩy bữa tiệc vốn đã sắp xếp xong, đặc biệt trở về ăn cơm cùng cô.

Diêu Thanh hỏi dài hỏi ngắn, quan tâm đến cuộc sống hôn nhân của cặp vợ chồng son, chủ yếu vẫn lo lắng hai người đều còn quá trẻ, không biết chăm sóc bản thân.

Thật ra bà rất muốn hai vợ chồng son có thể ở cùng một chỗ với bọn họ, như vậy cũng thuận tiện chăm sóc lẫn nhau. Nhưng Đại học B quá xa Lam Bạc Loan, bọn họ đi làm và đi học đều rất bất tiện, cho nên sau khi kết hôn hai người vẫn ở trong căn hộ của Trình Trì.

Trình Kính An nói: “Nhụy Nhụy, nếu A Trì bắt nạt con, con cứ trở về nói với bố, bố nhất định sẽ thay con dạy dỗ nó thật tốt.”

Thời Nhụy mỉm cười: “Bố, A Trì rất tốt với con.”

Anh thật sự tốt, đặc biệt là tốt! Cô nghĩ rằng anh là người chồng tốt nhất trên thế giới.

Dưới sự quan tâm của hai vị trưởng bối, trái tim trống rỗng của Thời Nhụy cuối cùng cũng được an ủi một chút.

Chiều chủ nhật sau khi trở về từ Lam Bạc Loan, cô nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, trong điện thoại giọng nói của người đàn ông cũng rất xa lạ.

“Thời Nhụy, còn nhớ tôi không?”