Nương Tử, Xin Nhẹ Chút

Chương 48: Phu thê đồng hành



Tảng sáng ba ngày sau, Đường Thải Nhi một thân nữtrang màu hồng nhạt đơn giản với khí thế dồi dào đứng ở cửa Lẫm vương phủ,ngưỡng cửa sau.

Sau khi vào thu, khí trời càng lạnh, Đường Thải Nhichẳng sợ lạnh, vì có nội lực trong người nên cũng ít thấy lạnh. Nhưng lúc này,thân thể có chút không chịu được khí lạnh buổi sáng. Nàng chà chà tay, vành taiấm ấm lạnh lạnh, thầm nghĩ, tám phần là sau lần trọng thương đó, điều dưỡng quágấp gáp, khiến thân thể càng già cỗi.

"Ngươirất lạnh sao?"

Lúcnày, một vị cực phẩm mỹ nam mặc giản y màu tím đi ra, bên hông đeo bội kiếm,nhưng Đường Thải Nhi không biết tên bảo kiếm là gì. Theo sát phía sau vẫn làmột nam tử mặc bạch y thanh nhã, mà người hỏi chính là vị mỹ nam tướng công củaĐường Thải Nhi.

Hai mắt nàng nhìn về phía Lăng Dạ Tầm đang đi ra, thuhồi điệu bộ hai tay, lắc đầu một cái: "Không có, chẳng qua là nhàm chánthôi. Chúng ta đi!"

Lăng Dạ Tầm không đếm xỉa đến sự nhiệt tình của ĐườngThải Nhi, hất vạt áo lên, đi nhanh bước lên xe ngựa. Đường Thải Nhỉ sờ sờ cáimũi lạnh ngắt của mình, rồi vội vàng nhảy lên theo.

Việc này trừ thị vệ Lâm Mục bên cạnh Lăng Dạ Tầm ra,thì không ai biết cả, bao gồm Lam Anh và Tịch Thanh. Đường Thải Nhi cũng khôngcó cơ hội đi thông báo một tiếng.

Có lẽ cũng đúng, Lăng Dạ Tầm dù sao cũng là Vương gia,nhất cử nhất động chắc chắn sẽ có vô số ánh mắt theo dõi, lại càng thêm nhiềungười muốn ngăn trở. Vì để lấy thuốc thành công, càng ít sinh chuyện, thì càngthuận lợi. Vả lại, hẻm núi có thuốc không như nơi khác, là nơi cha mẹ dưỡng lão.Nếu nhiều người biết, một truyền mười, mười truyền một trăm, thần y và độc quyẩn sợ là không thể thanh tịnh nữa.

Lên xe ngựa, Lâm Mục đứng bên cạnh xe, hướng phía phuxe nói: "Đưa đến nơi, ngươi liền trực tiếp đi Nam quận, không cần trởlại."

"Lão hủ hiểu, thỉnh thiếu gia yên tâm." Lãophu xe hướng về phía Lâm Mục chắp tay cúi đầu, máy móc giương roi ngựa lên, xengựa từ từ lăn bánh.

Đường Thải Nhi và Lăng Dạ Tầm ngồi bên trong xe, xehơi lắc lư, làm cho nàng buồn ngủ, nhìn bên ngoài trời vẫn còn mờ mịt, khôngkhỏi ngáp một cái.

Liếc mắt về phía Lăng Dạ Tầm, người kia đã sớm thẳngtắp sống lưng, nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không có phản ứng với ý tứ củaĐường Thải Nhi.

Đường Thải Nhi trong lúc rảnh rỗi, thân thể bởi vì rétrun cũng không muốn đi ngủ, không thể làm gì khác hơn là lấy khăn ra lau chùithanh Trạm Lô kiếm của mình. Thanh kiếm này là hôm qua Lam Anh đưa tới, sau khigây họa, còn chưa gặp qua hắn. Chỉ có điều, Lam đại ca quả thật là người tốt,đối với việc Đường Thải Nhi làm xằng làm bậy cũng không trách mắng quá nhiều,chẳng qua chỉ dặn dò ngắn gọn mấy câu, giống như cha mẹ gả nữ nhi cũng thở dàimấy hơi.

Mà nghe hắn nói Tịch Thanh đã về Bảo gia rồi, ĐườngThải Nhi hiểu rõ gật đầu, thật sự không hy vọng Tịch Thanh đến triều đình làmquan, giang hồ mặc dù hiểm ác, nhưng thoải mái tự nhiên. Dựa vào võ công vàdanh tiếng của Tịch Thanh, ngày Tịch Gia bảo uy chấn võ lâm, cũng sắp tới rồi.

Trong nháy mắt, suy nghĩ liền bay mãi tận đâu, Trạm Lôkiếm trong tay sớm được lau đến toàn thân phát sáng. Bóng tối bên trong xe bấtgiác tản đi, Đường Thải Nhi vén màn xe lên, trông thấy bên ngoài trời đã sáng,bên đường thỉnh thoảng có mấy người bán hàng rong cần cù đã bắt đầu dọn dẹpchuẩn bị mở hàng.

Ra khỏi thành, phu xe chạy thẳng phía tây, toàn thânlắc lư gần hai canh giờ, đã tới Yến thành phía tây cách kinh thành gần nhất.

Đường Thải Nhi vốn tưởng rằng có thể xuống xe ăn uốngrồi nghỉ ngơi một chút, nhưng không nghĩ tới vừa muốn xuống xe, Lăng Dạ Tầm vẫnnhắm mắt đột nhiên đưa tay bắt lấy cánh tay của nàng, đem nàng vững vàng ngồitrên ghế.

"Không thể xuống xe, phải đợi đến Tamthành."

Tam thành không phải đâu khác, chính là trạm kế tiếpYến thành. Chẳng qua là, lộ trình nói xa thì không xa, gần cũng không gần, cầnhai canh giờ nữa mới đến.

Đường Thải Nhi kêu rên trong lòng một tiếng, nàng biếtnơi này rất gần kinh thành, hai người ra ngoài, sợ sẽ bị bại lộ thân phận, nênđành vậy thôi không dám phản kháng nữa.

Lúc này mành xe ngựa được vén lên một góc, một bọc màutrắng được đưa vào. Đường Thải Nhi vươn người nhận lấy, một mùi thơm mê ngườitruyền đến, nàng vội vàng mở ra nhìn, là bánh có nhân và bánh bao.

Bụng đói cồn cào từ lâu, nàng vội vàng cầm lên hámiệng cắn xuống, ngửa đầu nhét một nửa cái bánh vào miệng, ăn khí thế.

Lăng Dạ Tầm thản nhiên đưa mắt nhìn Đường Thải Nhiđang ăn như hổ đói, thần sắc không có chút gợn sóng, hướng về phía màn cửa nói:"Lâm bá, tiếp tục lên đường."

Tiếng già nua cung kính của lão bá truyền đến:"Vâng.” Ngay sau đó, xe ngựa lại từ từ lăn bánh, sau khi ra khỏi thành mớichạy băng băng.

Ăn uống no đủ rồi, Đường Thải Nhi dựa vào cửa xe, khẽliếc Lăng Dạ Tầm.

"Ngươi không đói bụng sao?" Đường Thải Nhinhích cái mông, cười hỏi.

MắtLăng Dạ Tầm mở ra một cái khe, lạnh lùng nhìn nàng một cái, miệng vàng khó khănném ra hai chữ: "Không đói." Sau đó, liền không hề nói với nàng câunào nữa.

Đường Thải Nhi lại thử hàn huyên vài câu trời Nam biểnBắc, đối phương cũng không đáp lại, coi nàng như không khí.

Tuy Đường Thải Nhi là nữ tử giang hồ, tính tình cóphần cởi mở, nhưng lúc này đối mặt với sự lãnh đạm của Lăng Dạ Tầm, cũng khôngmuốn giống như thê thiếp bình thường ra sức bám dính, liền buồn bực ngồi ở mộtbên, tiếp tục nhìn chằm chằm Lăng Dạ Tầm ngủ đông, nhìn chằm chằm nhìn chằmchằm, tự nhiên lại buồn ngủ. Có lẽ là buổi chiều, khí trời ấm áp một chút, thânthể cũng không giống lúc sáng vì sợ lạnh mà khó đi vào giấc ngủ nữa, không lâusau, Đường Thải Nhi liền thiu thiu, gật gù ngủ say.

Lăng Dạ Tầm chỉ cảm thấy bờ vai trầm xuống, mở mắtliếc nhìn, đầu của Đường Thải Nhi đang tựa vào vai mình, dung nhan ngủ vui vẻ,giống như đang đi vào mộng đẹp.

Lăng Dạ Tầm cứ như vậy mà nhìn thật lâu, xe ngựa xóc nảychấn động khiến đầu Đường Thải Nhi nảy theo, hắn chuyển động cơ thể, tựa vàothành xe, để đầu Đường Thải Nhi có thể an ổn tựa vào. Ngón tay khẽ vung, tấmchăn lụa mỏng nằm trên băng ghế bên cạnh chớp mắt bay lên, sau đó ổn định rơitrên người Đường Thải Nhi.

Lúc này, ánh mặt trời vừa vặn là buổi chiều, trong xemơ hồ có thể nghe tiếng chim hót trong rừng, cảnh thu mát mẻ, nhưng đẹp hơn hếtlà giấc mộng của Đường Thải Nhi, khóe miệng cười ngọt ngào càng thêm trongsáng.

Trong mờ mịt mông lung, một chút lạnh lẽo gián đoạntruyền đến từ trên trán, đánh thức giấc ngủ thật an ổn của Đường Thải Nhi. Nàngmở cặp mắt lim dim ngái ngủ, đã thấy ngón tay vô tình của Lăng Dạ Tầm có chútkhông kiên nhẫn chọc vào trán mình.

Đường Thải Nhi giật mình đứng thẳng dậy, tấm chăn đắpở trên người lúc này bởi vì động tác của nàng mà trượt xuống đất.

Lăng Dạ Tầm liếc mắt nhìn nàng, đứng dậy xuống xe nói:"Tới rồi, xuống xe đi."

Đường Thải Nhi vuốt vuốt má trái đang nóng lên, cườiha ha, mình được nằm trên vai của hắn ngủ hai canh giờ. Đây có thể coi là đã bịnàng ăn đậu hủ không, aizz, sớm biết như thế, mình không nên ngủ thật.

Đường Thải Nhi nắm Trạm Lô kiếm, cầm theo bọc quần áoxuống xe. chưa kịp chào một tiếng Lâm bá đã điều khiển xe ngựa chạy đi. ĐườngThải Nhi nhớ tới lời Lâm Mục dặn dò phu xe, nên cũng không ngăn lại, cất bướcđi vào khách điếm trước mặt.

Đi tới chỗ chưởng quầy, Lăng Dạ Tầm hình như đã thuêphòng xong, thấy nàng đi tới trực tiếp quay đầu lại, ánh mắt ý bảo nàng khôngcần hỏi nhiều.

Hai người theo tiểu nhị đi tới lầu hai phòng chữThiên, tiểu nhị đẩy cửa phòng ra, mang theo nụ cười lấy lòng mời hai người vào:"Khách quan mời vào, lát nữa tiểu nhân sẽ mang thức ăn vào phòng. Ban đêmmuốn tắm rửa, chỉ cần gọi tiêu nhân một tiếng, ngài cần gì xin cứ việc phânphó."

Đường Thải Nhi cười ha ha, nhìn về phía tiểu nhị:"Cho ta thêm một đĩa thịt chân giò."

"Vâng ~ phu nhân muốn ăn gì nữa không ?"Tiểu nhị cúi người hỏi, nghĩ tới phục vụ tốt có thể kiếm chút tiền thưởng.

Lăng Dạ Tầm vừa nhấc tay, một khối bạc vụn rơi vào taytiểu nhị, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: "Không còn chuyện gì."

Tiểu nhị cả kinh, hiển nhiên bị sự nghiêm nghị củaLăng Dạ Tầm dọa cho sợ, vội vàng cầm bạc, khom người lui ra ngoài, không dámnói thêm nửa câu.

Đường Thải Nhi bĩu môi: "Xem ngươi dọa hắnkìa."

Lăng Dạ Tầm không đếm xỉa đến Đường Thải Nhi đang nóinhảm, đi tới bên cạnh bàn, tự rót một chén trà, uống một hớp nói: "Ở chỗnày nghỉ ngơi một đêm, sáng mai ta và ngươi sẽ tiếp tục lên đường."

"Ừ, được." Đường Thải Nhi mệt mỏi, đấm bópbả vai đã mỏi nhừ, lập tức ý thức được một vấn đề: "A! Ta và ngươi chỉ cómột gian phòng? !"

Lăng Dạ Tầm gật đầu, không để ý tới vì sao Đường ThảiNhi lại giật mình.

"Ngươi, ta, cô nam quả nữ. . . . . ."

Mặc dù trước đây đã cùng Dạ Nhi ngủ trên một giườnglớn, nhưng mà khi đó, Dạ Nhi là một hài tử cái gì cũng không biết. Lúc này đốimặt với Đường Thải Nhi lại là nam nhân hơn hai mươi tuổi, làm sao có thể giốngnhau chứ!

Lăng Dạ Tầm nghe Đường Thải Nhi nói rốt cuộc cũng cườikhẽ, trong tiếng cười mang theo vài phần chế nhạo: "Ngươi là phi tử củata, ta và ngươi cũng coi như là phu thê, đồng miên cộng chẩm có gì khôngthể?" (đồng miên cộng chẩm: cùng ngủ chung gối)

Đường Thải Nhi nuốt nuốt nước bọt, hai mắt lén nhìnLăng Dạ Tầm, đối mặt với khuôn mặt hận ông trời bất công như thế, thật sự khiếnĐường Thải Nhi không thể kiềm chế. Tối lửa tắt đèn, cô nam quả nữ, nếu như tínhsói của nàng nổi dậy mà chạm vào, cưỡng ép một tiểu bạch thỏ, chẳng phải là. .. . . . Chẳng phải là. . . . . . Chẳng phải rất tuyệt ư?

Đường Thải Nhi nghĩ đến đây, cả người giật một cái,nâng hai tay nhẫn tâm vỗ vỗ mặt mình trả lời: "Phu quân nói rất đúng, phuquân nói rất đúng.” Vừa nói, vừa bước nhỏ thong thả đi tới chiếc ghế cạnh LăngDạ Tầm ngồi xuống, nghiêm mặt nói: "Thải Nhi hôm nay mới nhớ ra, Thải Nhivà phu quân còn chưa hoàn thành Chu Công Chi Lễ, không bằng liền thừa dịp tốinay, cùng làm chuyện này đi!"

Khóe miệng Lăng Dạ Tầm nhếch lên, tiếng cười nghekhông ra đến tột cùng có hàm nghĩa gì. Hắn để chén trà trong tay xuống, đôi môikhẽ chạm nói: "Không vội."

Đường Thải Nhi híp híp mắt, nói: "Phu quân, viền mắt ngươi có màu xanh, chẳng lẽ thân thể có gìkhông khỏe sao?"

"Không có."

Đường Thải Nhi không để ý tới câu trả lời của Lăng DạTầm, đã nhanh chóng đè tay hắn xuống để bắt mạch: "Thải Nhi giúp ngươi xemmột chút."

Lăng Dạ Tầm không trốn không tránh, con ngươi màu nâunhìn về phía nàng, trên mặt không có một tia biểu cảm.

Đường Thải Nhi đoán mạch chốc lát, cười cười: "Cơthể quá nóng, ăn nhiều rau vào, ha ha."

"Đa tạ." Lăng Dạ Tầm gọn gàng thu cánh tayvề, sửa lại ống tay áo.

Đường Thải Nhi chống cằm nhìn hắn, cười châm biếm hỏi:"Phu quân không cảm thấy ta nhìn rất quen mắt sao?"

"Ta và ngươi nói qua mấy lần, làm sao khôngquen?"

"Ta nói chính là, lần lần đầu tiên nhìn thấy ta ởphủ Thượng thư, không thấy quen mắt sao?"

Lăng Dạ Tầm nhướng mày, nhìn về phía Đường Thải Nhi,cặp mắt hiện lên một tia không vui, làm người nào đó không khỏi rụt cổ lại, thảhai tay xuống, ngồi thẳng người.

"Ngươi muốn nói gì?" Lăng Dạ Tầm lạnh lùnghỏi, ánh mắt âm trầm đến cực điểm.

"À, không có gì, ta chỉ tò mò thôi, xem Thải Nhivà phu quân có duyên phận hay không."

Lăng Dạ Tầm tiếp tục không để ý đến Đường Thải Nhi,bắt đầu không nhìn nàng nữa, đôi mắt lạnh lẽo nhìn mặt đất, không biết đang suynghĩ gì.

Đường Thải Nhi đặc biệt muốn nói, lão gia, dù thế nàothì bộ dạng của ta so với sàn nhà kia cũng xinh hơn chứ?

Bĩu môi, Đường Thải Nhi xoay người đi tới bên giường,thả người nằm xuống, thoải mái nằm lăn qua lăn lại, ôm chăn nằm sấp. Dáng vẻtuy là bất nhã, lại mang theo vài phần tính cách đáng yêu.