Nuông Chiều - Thời Tinh Thảo

Chương 47



Giải tỏa nỗi buồn xong, Hướng Nguyệt Minh mới cảm thấy được hồi sinh.

Cô thật sự rất buồn đi vệ sinh!

Cô ngó đầu ra lén nhìn người đang đứng giữa phòng, đột nhiên nghĩ đến một loạt sự việc vừa rồi, hai má phiếm hồng, có chút xấu hổ không nói nên lời.

Lúc nãy cô còn không còn tâm trí mà bận tâm, nhưng bây giờ … Hướng Nguyệt Minh cảm thấy cô trông giống một tiên nữ nữa.

Tiên nữ có đi vệ sinh không? Chắc là có.

Hướng Nguyệt Minh đang lúi húi bên trong rửa tay, Trình Trạm không thể đợi được nữa, giơ tay gõ cửa.

“Còn chưa xong sao?”

“…”

Hướng Nguyệt Minh nghẹn nghẹn, tức giận lê cái chân bị thương ra mở cửa, trừng mắt lên nhìn anh.

Trình Trạm nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu: “Chân còn đau không?”

Hướng Nguyệt Minh: “Em còn một chân vẫn đi được.”

Chân còn lại của cô không bị thương, chỉ có mắt cá chân phải bị bong gân.

Trình Trạm nhìn xuống “móng heo” đang băng bó của cô, mặt anh lại đen vài phần.

Anh kìm nén cơn giận, bế ngang người lên, thả lại lên giường.

“Đừng nhúc nhích nữa.”

Hướng Nguyệt Minh: “…Ồ.”

Trình Trạm bấm nút gọi bác sĩ.

Một lúc sau, bác sĩ và y tá chạy đến để kiểm tra lại chân cho cô.

Bàn chân của cô không phải là vấn đề lớn, nhưng mắt cá chân của cô bị sưng to lên do vết thương cũ.

Xương cốt vẫn ổn, chỉ là bị bong gân nặng. Hơn nữa vết thương cũ tái phát, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Chỉ cần Hướng Nguyệt Minh nghỉ ngơi thật tốt và nghe theo lời khuyên của bác sĩ để hồi phục, trước mắt sẽ không có vấn đề gì lớn. Nhưng chỉ cần một lần nữa thôi là cô sẽ không bao giờ nhảy được nữa.

Bàn chân của cô, một khi cô nhảy, sẽ phải đối mặt với một vết bong gân khác và thậm chí có thể bị gãy xương.

May là lần này chỉ bị bong gân nặng. Không cần phẫu thuật, nhưng sẽ để lại một số di chứng.

Chỉ là di chứng nhẹ thôi, chỉ cần cô nghe theo lời dặn của bác sĩ thì sẽ không để lại hậu quả nghiêm trọng.



Sau khi bác sĩ đi ra ngoài, Hướng Nguyệt Minh nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình.

Khi bác sĩ bước vào, sắc mặt của Trình Trạm rất khó coi.

Không phải, là từ khi cô tỉnh dậy đến giờ, sắc mặt người này chưa bao giờ tốt.

Phòng bệnh yên tĩnh trong chốc lát, Hướng Nguyệt Minh lén liếc anh vài cái, vươn tay muốn lấy điện thoại, còn chưa kịp chạm vào, Trình Trạm đã lên tiếng trước.

“Muốn ăn gì?”

Hướng Nguyệt Minh giơ tay, giương mắt nhìn anh: “Sao cũng được.”

Trình Trạm “ừm” một tiếng, rồi gọi cho ai đó.

Hướng Nguyệt Minh chột dạ sờ chóp mũi, ngẩng đầu nhìn anh: “Chuyện em đi bệnh viện có bị lộ trên mạng không?”

Trình Trạm lạnh lùng nhìn cô, không trả lời.

Hướng Nguyệt Minh nghẹn ngào, giơ tay kéo quần áo anh.

Trình Trạm nhìn cô một lúc lâu, sau đó thấp giọng trả lời: “Vẫn chưa, nhưng khi em không xuất hiện trên sân khấu lúc công bố giải thưởng, không ít người bàn tán.”

“Họ bàn tán gì?”

Hướng Nguyệt Minh mở điện thoại ra, vừa nhìn vừa hỏi: “Hôm qua ai là nhà quán quân vậy?”

Cô nói với chính mình, “Là Dư Lực Ngôn hay người khác?”

Trình Trạm: “…”

Anh giật lấy điện thoại di động của cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao em không đoán là chính mình đi.”

“……A?”

Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc nhìn anh: “Anh nói gì cơ? Em á?” Cô lại chỉ chính mình cười nói: “Đừng đùa nữa, làm sao có thể là em được cơ chưa. Dư Lực Ngôn và những người cũng rất khá mà.”

Trình Trạm không trả lời.

Hướng Nguyệt Minh lầm bầm một lúc, bỗng cô phản ứng lại. Cô khẽ chớp mắt, có chút không dám tin: “Thật sự là em sao?”

“Ừm.”

Hướng Nguyệt Minh sững sờ.

Nói thế nào nhỉ, cô đã nghĩ đến việc giành được quán quân, nhưng cô không nghĩ mình sẽ may mắn như vậy. Lần này tham gia tiết mục này có không ít thí sinh lợi hại, mặc dù có một số bị loại giữa chừng, nhưng những người còn lại đều có kỹ năng của mình.

Ít nhất cô đã thể hiện bản năng của mình trong vòng trước. Cô không xem điệu nhảy trước đó của mình, nhưng cô biết màn trình diễn của những người khác cũng không tệ.

Trong lúc nhất thời, Hướng Nguyệt Minh không biết phải nói gì.

Cô nhìn Trình Trạm, nghi ngờ hỏi: “Anh đi cửa sau cho em à?”

Trình Trạm nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh hắng giọng, lẩm bẩm, “Vậy … làm sao mà em có thể trở thành quán quân vậy?”

“Được bầu bởi giám khảo, và phiếu cử tri.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Cô nhìn lên trần nhà, thốt “Ồ” lên, tự nhủ: “Sao mà khó tin thế.”

Trình Trạm không nói nên lời.

Hướng Nguyệt Minh nhìn điện thoại di động của mình bị cướp đi, chọc vào bả vai anh: “Tại sao anh lại lấy điện thoại của em?”

Trình Trạm không lên tiếng.

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh chằm chằm một lúc, đột nhiên hiểu ra.

“Trên mạng đang có rất nhiều người mắng em à?”

Trình Trạm cũng không trả lời.

Nói chung, sự im lặng của anh là mặc định.

Hướng Nguyệt Minh cũng quen rồi nghĩ, cảm thấy rất bình thường.

Cho dù đêm qua người khác đoạt quán quân, rất có thể cũng sẽ bị mắng. Ai cũng có quan điểm của riêng mình, có người cho rằng cô xứng đáng với chức vô địch nhưng cũng có người cho rằng cô kém hơn so với những người chơi khác và không xứng đáng.

Đương nhiên, điểm mấu chốt chính là cô đạt giải quán quân tối hôm qua nhưng lại không lên đài nhận giải. Lần này, trên mạng không ít lời mắng mỏ. Ngay cả khi Trình Trạm can thiệp, một số nhận xét cũng không thể bị dập tắt.

Của cải và quyền lực có thể xóa bỏ hot search, ​​nhưng không thể xóa bỏ những suy nghĩ sâu kín nhất của người khác.

Hướng Nguyệt Minh nhận ra đạo lý này từ lâu.

Bây giờ cô thậm chí có thể đoán được cách mọi người mắng mỏ cô trên mạng. Chắc là cô nhảy không đẹp mà vẫn giành được quán quân. Chắc là đi cửa sau, đối với một vị tổng tài bá đạo như Trình Trạm mà nói, chỉ cần nói dăm ba câu là có thể cho cô vào cửa sau để giành chức vô địch.

Hơn nữa, người ta nói cô giành được giải quán quân liền cao chạy xa bay, thậm chí cô còn không lên sân khấu để nhận giải, v.v.

Nói chung, nếu ai đó muốn bôi đen cô, luôn có hàng ngàn lý do để dìm cô xuống.

Đổi trắng thay đen một cách trắng trợn.

Trình Trạm im lặng, nhỏ giọng nói: “Không có gì để xem cả.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Em sẽ không buồn đâu.”

Cô nửa nằm nửa ngồi ở trên giường nghĩ nghĩ, nhìn Trình Trạm: “Xong rồi xong rồi, phía đạo diễn Du…”

Cô còn chưa nói xong, Trình Trạm đã đáp: “Nói đi.”

Hướng Nguyệt Minh với vẻ mặt tang thương, kéo góc quần áo anh: “Bác sĩ có nói khi nào thì em có thể xuất viện không?”

Lời vừa dứt, mặt Trình Trạm đen như than.

Anh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Bây giờ còn muốn đóng phim?”

“…”

Hướng Nguyệt Minh bĩu môi, nhìn anh: “Camera không lia tới chân hẳn là có thể.”

Trình Trạm nhắm hờ mắt nhìn cô, trên mặt hiện rõ sự tức giận.

Ngay khi Hướng Nguyệt Minh chuẩn bị nói thì bỗng có tiếng gõ cửa.

Cô sửng sốt, bên ngoài truyền chợt đến tiếng của Đinh Thuyên: “Trình tổng.”

Trình Trạm thản nhiên đáp: “Vào đi.”

Đinh Thuyên dẫn theo một người bước vào, Trình Trạm lo bản thân sẽ không thể chăm sóc cô một mình nên đã yêu cầu anh ấy mang theo trợ lý của Hướng Nguyệt Minh.

“Chị, chị rốt cuộc cũng tỉnh rồi.”

Đôi mắt của Tiểu Hi đỏ hoe, ngay khi nhìn thấy cô, cô nàng vội vàng chạy tới.

Hướng Nguyệt Minh: “Từ từ!”

Cô giơ tay ngăn Tiểu Hi lại, sững sờ nói: “Chị mới ngủ có một đêm, sao lại có cảm giác như vừa bước qua cánh cổng địa ngục vậy?”

Tiểu Hi: “Chị không biết tối qua chị dọa bọn em như thế nào đâu!”

Cô nàng lên án: “Lúc đó mặt chị trắng toát, thiếu chút nữa em cho rằng chị—.”

Lời còn chưa nói xong, cô đã bị Hướng Nguyệt Minh cắt ngang.

Cô nhìn cô nàng một cách thích thú, nói đùa, “Chị thế nào? Thiếu chút nữa em cho rằng chị ra đi rồi phải không?”

Cô xoa đầu Tiểu Hi, dịu dàng dỗ dành: “Làm sao mà có thể, chỉ là chị bị đau đến ngất đi thôi, không có gì nghiêm trọng cả.”

Tiểu Hi ấm ức bĩu môi.

Hướng Nguyệt Minh cười, không muốn nhìn thấy bộ dạng thương tâm của cô: “Em mang đồ ăn gì cho chị vậy?”

“……Cháo.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Tiểu Hi nhìn thấy vẻ mặt của cô, vội vàng nói: “Dì Hứa làm.”

Nháy mắt, đôi mắt của Hướng Nguyệt Minh sáng rực lên.



Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hướng Nguyệt Minh vẫn ngồi trên giường với một chiếc bàn nhỏ trước mặt.

Thành thật mà nói, với đãi ngộ như vậy, những người không biết còn tưởng cô thực sự không thể động đậy.

Nhưng sắc mặt Trình Trạm rất khó coi, cô không dám phản đối.

Hướng Nguyệt Minh sờ chóp mũi, im lặng cúi đầu ăn sáng.

Tiểu Hi với Đinh Thuyên có thể mơ hồ cảm thấy bầu không khí trong phòng không ổn.

Hai người đều muốn rời đi, nhưng cũng không dám mở miệng nói, chỉ có thể giao tiếp bằng ánh mắt.

Tiểu Hi: Trợ lý Đinh, hay là chúng ta ra ngoài trước đi.

Đinh Thuyên.

Tiểu Hi: Anh nói đi, sắc mặt của Trình tổng rất xấu, tôi lo họ sẽ cãi nhau.

Đinh Thuyên.

Tiểu Hi: Anh không sợ Trình tổng sao?

Đinh Thuyên.

Tuy nhiên, sợ là một chuyện. Nhưng Trình Trạm sẽ không cãi nhau với Hướng Nguyệt Minh bao giờ hết, điểm này Đinh Thuyên biết rõ nhất.

Anh đã ở bên Trình Trạm lâu như vậy nên đương nhiên anh biết tình cảm của Trình Trạm dành cho Hướng Nguyệt Minh. Mặc dù lúc này sắc mặt anh rất xấu, nhưng đó là vì tức giận và đau lòng.

Nhưng anh sẽ không bao giờ trút giận lên Hướng Nguyệt Minh.

Hai người còn chưa kịp giao tiếp, Trình Trạm đã lên tiếng trước.

“Cậu có mang theo máy tính không?”

Đinh Thuyên vội vàng đáp: “Có.”

Anh nói: “Tôi để trong xe, để tôi đi xuống lấy cho ngài.”

Trình Trạm gật đầu.

Hai mắt Tiểu Hi sáng lên, nắm lấy cơ hội nói: “Chị, đề em đi lấy kịch bản cho chị.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Vừa định nói không cần đọc kịch bản, Tiểu Hi liền chạy đi.

Hướng Nguyệt Minh bất lực mỉm cười, liếc nhìn người bên cạnh.

“Trình Trạm.”

Trình Trạm vô cảm nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh không thèm sợ anh, thẳng thắn nói: “Anh dọa trợ lý của em và trợ lý của anh bỏ chạy rồi, anh không phát hiện ra sao?”

Trình Trạm vẫn như cũ, không nói lời nào.

Hướng Nguyệt Minh tức giận nhưng cũng cảm thấy buồn cười, cô biết tại sao Trình Trạm lại tức giận, cô cũng biết hành xử khó chịu của người đàn ông này là do đâu.

Cô cúi đầu húp một ngụm cháo, nhìn anh: “Anh không đói sao?”

Trình Trạm liếc nhìn đồ ăn trước mặt, rốt cuộc cũng động đậy.

Hướng Nguyệt Minh thăm dò nhìn anh, “Anh muốn ăn gì?”

“Cháo.”

Người này, quý chữ như vàng.

Hướng Nguyệt Minh khẽ chớp mắt: “Thật á, dì Hứa không nấu cháo cho anh bao giờ sao?”

Trình Trạm nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh tươi cười đáp lại anh: “Anh đỡ em xuống giường đi, ta cũng muốn ngồi trên bàn ăn ăn cơm, trên giường ăn thật là khó xử.”

Hai người im lặng nhìn nhau, lại rơi bế tắc.

Một lúc sau, Trình Trạm bất lực đứng dậy, thuận tiện ‘xách’ cô qua bàn ăn.

Nói là ‘xách’, thật sự không ngoa chút nào.

Sau khi ngồi xuống, Hướng Nguyệt Minh giật giật quần áo anh, rất là ấm ức: “Anh sao vậy? Bây giờ anh ghét bỏ em có phải không, còn không thèm ôm em nữa.”

Cô ôm cổ minh oan: “Nếu không phải do mệnh lớn, vừa rồi em bị quần áo siết suýt thì tắc thở, anh có biết không?”

“…”

Trình Trạm không thể chịu đựng được nữa, nhét một chiếc bánh bao nhỏ vào miệng cô, lạnh lùng nói: “Anh có chừng mực.”

Hướng Nguyệt Minh hừ lạnh một tiếng: “Không, anh làm gì có tí nào.”

Trình Trạm: “…”

Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn anh, lấy bánh bao ra khỏi miệng rồi nhét vào miệng Trình Trạm.

“Trình tổng, anh muốn ăn không?”

Trình Trạm nhìn nụ cười nịnh nọt trên mặt cô, vô cảm nuốt xuống.

Hướng Nguyệt Minh cong môi cười, biết anh sẽ không từ chối.

Cô rất vui khi thấy Trình Trạm ăn.

Nghĩ đến hành động không thích hợp vừa rồi, Hướng Nguyệt Minh cọ cọ cánh tay anh.

Trình Trạm nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh giải thích: “Em nghĩ em cần phải nghiêm túc giải thích với anh. Nếu em xin nghỉ phép quá lâu, việc này sẽ làm chậm tiến độ của đoàn làm phim. Sắp tới cũng ít cảnh quay thôi. Quay xong càng sớm càng tốt, xong sớm thì đóng máy sớm.”

Cô chỉ vào chân nói: “Chân của em cũng không phải là vấn đề lớn. Chỉ cần máy quay không quay toàn bộ người, việc quay phim có thể tiến hành thuận lợi.”

Cô đương nhiên là sợ Trình Trạm tức giận, nhưng có một số việc cô bắt buộc phải giải quyết.

Hướng Nguyệt Minh không muốn làm chậm tiến độ của cả đoàn vì vấn đề cá nhân.

Trình Trạm thực sự cũng hiểu cho cô. Nhưng, anh cũng có một chút khó chịu.

Cô không bao giờ quan tâm đ ến bản thân, luôn đặt sở thích và trách nhiệm lên hàng đầu mà không hề nghĩ đến hậu quả.

Đây là điều khiến Trình Trạm tức giận nhất.

Anh không đồng ý ngay.

Hướng Nguyệt Minh nhìn chằm chằm anh mấy lần, sau đó kéo quần anh làm nũng: “Trình Trạm.”

Cô oan ức nói: “Anh không muốn em bị mắng nữa phải không?”

Trình Trạm: “…”

Anh nhẫn nhịn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba ngày nữa rồi hẵng nói.”

“A?” Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc nhìn anh: “Anh bắt em phải ở trong viện tận ba ngày á?”

Trình Trạm lạnh lùng liếc nhìn cô, Hướng Nguyệt Minh im lặng ngay lập tức.

Vẫn là không nên nhổ lông trên đầu cọp thì hơn.

Cô sẽ dỗ anh sau.



Ăn xong bữa sáng, Đinh Thuyên và Trình Trạm ở luôn phòng bệnh của Hướng Nguyệt Minh để làm việc mà không hỏi ý kiến cô. Đương nhiên, ý kiến ​​​​của cô không quan trọng lắm.

Ngay cả khi cô phản đối, Trình Trạm cũng sẽ không đi.

Suốt cả buổi sáng, Hướng Nguyệt Minh không được động vào điện thoại, chán đến chết nên lăn ra giường ngủ.

Ngoài việc thỉnh thoảng đọc kịch bản, cô không được làm gì khác.

Mấy lần cô muốn lấy điện thoại để chơi, lại bị ánh mắt của Trình Trạm dọa cho hoảng sợ.

Hướng Nguyệt Minh yếu ớt thở dài.

Nghe thấy tiếng thở dài của cô, Trình Trạm nhéo nhéo sống mũi, bất lực đứng dậy.

“Em muốn làm gì?”.

“Em muốn chơi điện thoại.” Hướng Nguyệt Minh giơ tay, thành thật nói: “Bây giờ anh không muốn cho em xem, nhưng sau này rồi cũng sẽ phải thấy mà.”

Cô cẩn thận phân tích: “Em xem xong em sẽ không buồn đâu, cho em xem một tí đi.”

Cô nói, “Em phải báo cáo tình hình cho Ngu Uyển.”

Trình Trạm: “… Tối qua cô ấy đã theo anh đến bệnh viện.”

“Cậu ấy về luôn ạ?”

“Sáng nay cô ấy phải đi quay phim.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu, đại khái cũng đoán được.

“Nhưng mà em tỉnh rồi cũng phải nói cho cậu ấy một tiếng.” Cô chớp chớp mắt, khuôn mặt khẩn trương nhìn Trình Trạm: “Anh không cho em nói à?”

“…”

Trình Trạm dừng lại, vẫn là trả lại điện thoại cho cô.

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, khóe môi nhếch lên, giọng điệu vui vẻ: “Cảm ơn Trình tổng.”

Thấy cô như vậy, anh cũng không có cách nào với cô cả. Anh chỉ đành chiều theo cô thôi.



Hướng Nguyệt Minh nhấp vào Weibo, quả nhiên cô đã lọt vào top hot search.

Chỉ là không còn nổi nữa, mà đứng tít bên dưới.

Nhưng mà vẫn còn lời mắng nhiếc cô.

Tiêu đề rất mang tính công kích, nghị luận. Và tất nhiên đều là nói về cô.

#Quán quân Vũ Đạo Nhân Sinh Hướng Nguyệt Minh#

#Hướng Nguyệt Minh rời đi#



Hướng Nguyệt Minh nhấp vào một liên kết, là một bài đăng Weibo được đăng bởi một tài khoản tiếp thị, phần lớn người theo dõi là của cư dân mạng.

Mọi người đang thắc mắc tại sao cô lại biến mất vào thời điểm khom lưng cảm ơn tại cuối buổi lễ trao giải.

Video và hình ảnh được tiết lộ rõ ​​ràng, chưa kể đến việc phát sóng trực tiếp để làm bằng chứng, cư dân mạng ngay lập tức trở nên điên cuồng.

【Hướng Nguyệt Minh kiêu căng giành chức vô địch liền rời đi luôn! Đúng là không ra thể thống gì. 】

【Tại sao Hướng Nguyệt Minh đột nhiên biến mất?? 】

【 Phải công nhận là Hướng Nguyệt Minh rất không biết trái phải, cô ta không xuất hiện để nhận giải thưởng, cô ta có biết rằng cô ta đã giành được quán quân bằng cách đi qua cửa sau không? 】

【Phục thật, tại sao Hướng Nguyệt Minh lại giành quán quân? 】

【 Tôi biết chương trình này có nội tình mà! 】

【Đúng là người có hậu thế chống lưng, nhảy như vậy mà cũng giành được quán quân, quá bất công! 】

【 Hướng Nguyệt Minh có quá lỗ m ãng không? Liệu loại nghệ sĩ này có xứng đáng giành giải quán quân? 】

【Thành thật mà nói, tôi luôn cảm thấy Hướng Nguyệt Minh và Trình Trạm … chỉ là lăng xê(*) thôi, không ai nhận ra sao? 】

(*) Lăng xê: (từ tiếng Pháp là lancer) hay người PR (từ tiếng Anh là promoter), người đánh bóng tên tuổi theo chiều hướng tích cực.



Nhìn thoáng qua có hàng trăm nhận xét giống nhau.

Hướng Nguyệt Minh thoạt nhìn vẫn bình thường, không tức giận lắm. Nhưng chắc tâm trạng không tốt lắm.

Cô hít sâu một hơi, tiếp tục cúi đầu, ngoài việc nói mình vô lễ đi cửa sau, còn nói cô và Trình Trạm chỉ là lăng xê. Họ thậm chí còn đào những bức ảnh dìm trong bộ phim cô quay chụp trước đây rồi bình phẩm về cô.

Thân là người của công chúng, những điều này là để mọi người bình luận công khai, Hướng Nguyệt Minh không có cảm giác gì cả. Tuy nhiên, cô vẫn khó chịu.

Cô nhìn vài bức ảnh dìm, tức giận nhìn Trình Trạm: “Trình Trạm!”

Trình Trạm ngước mắt khỏi máy tính, nhìn cô với con ngươi sâu thẳm: “Sao vậy?”

Hướng Nguyệt Minh bất bình chỉ tay: “Anh có thể xóa những bức ảnh dìm này cho em được không! Tại sao mỗi lần nói xấu em, họ luôn lôi mấy bức bức ảnh chụp từ góc độ kỳ lạ này thế?”

Trình Trạm: “…”

Anh im lặng, nhất thời không biết nói gì.

Anh nghĩ Hướng Nguyệt Minh sẽ buồn khi nhìn thấy những tin đồn đó trên mạng. Nhưng có vẻ là cô chỉ quan tâm đ ến hình ảnh của mình.

Trình Trạm nghĩ mãi, nhưng anh thực sự không thể sử dụng suy nghĩ của người bình thường để suy đoán nội tâm của Hướng Nguyệt Minh.

Anh còn chưa kịp trả lời, Hướng Nguyệt Minh lại xua tay nói: “Quên đi, quên đi, em không làm khó anh nữa, có xóa họ cũng lại lôi lên tiếp.”

Cô chọc chọc điện thoại, phẫn nộ nói: “Nhưng em tức quá, em đẹp như vậy mà! Sao lúc nào cũng đăng ảnh xấu chụp từ góc độ lạ để chê bai em, nói mặt em phẫu thuật thẩm mỹ”.

Hướng Nguyệt Minh mở camera điện thoại, tay sờ sờ khuôn mặt, lời lẽ chính đánh: Làm gì có khuôn mặt tự nhiên nào mà xinh đẹp như vậy sau khi phẫu thuật thẩm mỹ cơ chứ!”

“…” Trình Trạm trầm mặc một hồi, phụ họa nói: “Không có.”

Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại.

Cô liếc nhìn Trình Trạm, im lặng nhìn anh một lúc. Thu liễm mà sờ sờ chóp mũi: “Anh nói rất đúng.”

Trình Trạm nhìn cô, “Em không tức giận sao?”

“Có chứ.” Hướng Nguyệt Minh thẳng thắn nói: “Nhưng mà tức giận cũng vô dụng, cho dù nổi giận, cũng không thể quản được mồm, tay chân của người khác, cho dù em làm tốt như thế nào, bọn họ cũng sẽ mắng em.”

Hướng Nguyệt Minh hiểu ra sự thật này trước khi bước vào giới. Tuy thỉnh thoảng gặp phải cô vẫn sẽ buồn bực, nhưng nhìn chung, cô sẽ tự mình ngộ ra. Cô thậm chí còn có thể giác ngộ rất tốt.

Nếu cô quá để tâm vào mấy chuyện vụn vặt như này thì người tỏ ra vui vẻ sẽ là người khác.

Trình Trạm mỉm cười, thấp giọng nói: “Nghỉ ngơi đi.”

Hướng Nguyệt Minh “ừm” một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh vẫn bận sao?”

Trình Trạm nhướng mày.

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Thực ra em cũng không cần người chăm sóc, nếu như anh bận rộn, anh có thể trở về công ty trước.”

Trình Trạm cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Sau đó em lẻn về phim trường đúng không?”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Cô im lặng một lúc lâu, chột dạ không thôi: “Em là người như vậy sao?”

Trình Trạm không trả lời.

Hướng Nguyệt Minh không hé mồm ra nữa.

Cả hai lặng lẽ làm công việc của riêng mình, không làm phiền lẫn nhau.

Sau khi ăn trưa xong, Ngu Uyển gửi cho cô một tin nhắn.

Từ sáng sớm Ngu Uyển đã vội vã trở lại đoàn phim để quay phim, lúc này cô mới có thời gian để quan tâm đ ến cô.

Ngu Uyển:【 Tình hình sao rồi? Khi mình rời đi, bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng từ giờ trở đi cậu nên chăm sóc đôi chân cho tốt vào. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Không sao đâu, mình đang nằm trên giường. 】

Ngu Uyển: 【Ở bệnh viện một mình à? Có ai ở đấy nữa không? 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Trình Trạm vẫn ở đây 】

Ngu Uyển: 【Vậy thì tốt rồi, vậy mình yên tâm rồi. Tối hôm qua lúc cậu ngất đi, sắc mặt của Trình Trạm rất khó nhìn. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Chà, bây giờ anh ấy vẫn vậy mà. 】

Ngu Uyển: 【? Tại sao? 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Không biết. 】

Ngu Uyển:【 Vì cậu muốn quay lại đoàn phim hay vì anh ấy muốn quay lại với nhau mà cậu không đồng ý? 】

Nhìn tin nhắn của Ngu Uyển, Hướng Nguyệt Minh đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Cô lén nhìn Trình Trạm một cái, nhất thời không biết nên nói gì.

Chuyện quay lại với nhau.

Hai ngày trước, cô đã đề cập đến điều gì đó. Nếu giành giải quán quân thì quay lại.

Nhưng bây giờ, chức vô địch đã giành được. Nhưng Trình Trạm có vẻ khá thờ ơ.

Hướng Nguyệt Minh nghĩ mãi, nhưng cô không thể chắc chắn liệu họ có được hòa giải được hay không.

Nếu đó là nụ hôn vào buổi sáng, đó dường như là một sự hòa giải. Nhưng…Trình Trạm không nói gì, cô cũng không dám đề cập đến.

Dù sao hai ngày trước anh cũng cưỡng hôn cô!

Hướng Nguyệt Minh đã tính toán và thấy cô đang ở thế bất lợi, rõ ràng là hai người đã tách ra, nhưng cô vẫn bị anh đụng chạm không ít lần.

Hết ôm ấp rồi lại hôn hít.

Làm gì có ai mà lúc kết thúc rồi vẫn được hưởng nhiều phúc lợi như vậy. Nghĩ đến đây, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy mình quá dễ dãi với Trình Trạm.

Cô bị chính dịu dàng của mình làm cho cảm động.

Hướng Nguyệt Minh đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy giọng nói của Trình Trạm.

Anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng nói trầm thấp, nghe có cảm giác an toàn khó tả.

Hướng Nguyệt Minh nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình một lúc lâu rồi mới gửi cho Ngu Uyển một tin nhắn.

Hướng Nguyệt Minh: 【Anh ấy hoàn toàn không đề cập đến chuyện quay lại với nhau. 】

Ngu Uyển: 【… Cậu có vẻ khá thất vọng khi nói câu này. 】

Hướng Nguyệt Minh nói thẳng, không chột dạ: 【 Đúng vậy. 】

Ngu Uyển: 【Vậy cậu cứ nói đi, dù sao da mặt cậu cũng không mỏng. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Cậu nói đúng, nhưng! Mình chưa chuẩn bị tinh thần. 】

Cũng không thể nói là chuẩn bị tinh thần. Nếu cô không phải đang bị thương, thì cô khẳng định bản thân tràn đầy tự tin.

Nhưng bây giờ. Cô liếc nhìn bàn chân sưng phồng như móng giò của mình, nghĩ đến lời bác sĩ đã nói trước đó.

Nếu cô không chăm sóc tốt cho đôi chân của mình, về sau bệnh sẽ còn nặng hơn. Mặc dù cô không nghĩ Trình Trạm sẽ để ý, nhưng trong tương lại cô cũng phải tự chăm sóc cho đôi chân của mình, và cô cũng lo lắng về những gì có thể sẽ xảy ra một cách bất chợt.

Hướng Nguyệt Minh là một người rất mâu thuẫn, mâu thuẫn đến mức có một số điều không thể giải thích bằng lời.

Chỉ là, cô rõ ràng biết bản thân có tính cách này, không có cách nào để cứu vãn.

Ngu Uyển tỏ vẻ bất lực với cô, sau vài lời khuyên nhủ, cô lại phải đi quay phim.

Hướng Nguyệt Minh lướt qua cuộc trò chuyện của hai người, liếc nhìn người bên kia vẫn đang nghe điện thoại, môi cô mấp máy, nhưng cô vẫn không thể hỏi.

Cô nghĩ, nếu Trình Trạm không nhắc tới, rất có thể đợi đến khi xuất viện hai người sẽ nói sau.

Sau khi nghĩ xong, Hướng Nguyệt Minh lại lăn ra ngủ tiếp.

Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Trình Trạm nghiêng đầu nhìn người ngủ say, thấp giọng nói: “Cậu lại đây đánh máy đi, tôi nghe điện thoại không đánh được.”

Đinh Thuyên:” … Vâng. “

Sau khi cúp điện thoại, Trình Trạm khẩn trương xử lý nốt công việc.

Tư thế ngủ của Hướng Nguyệt Minh là nửa nằm nữa ngồi, khi tỉnh dậy sẽ cảm thấy khó chịu.

Trình Trạm cẩn thận điều chỉnh tư thế ngủ của cô đến thoải mái, rồi lấy điện thoại của cô.

Khi anh cầm nó lên, màn hình điện thoại chiếu đến mặt cô nên màn hình mở khóa ngay lập tức.

Khi Trình Trạm đặt xuống, tin nhắn của Ngu Uyển lại xuất hiện.

Anh vô tình liếc nhìn, chợt bất động.





Hướng Nguyệt Minh ngủ cho đến khi mặt trời lặn.

Khi cô tỉnh dậy, Trình Trạm không còn ở trong phòng.

Nhưng trong phòng truyền đến hương hoa, Hướng Nguyệt Minh quay đầu lại, thấy bên cạnh còn có hai bó hoa.

Cô sửng sốt, lấy điện thoại kiểm tra thời gian, đã sáu giờ chiều.

Vật lộn một hồi, cô gửi tin nhắn cho Trình Trạm.

Hướng Nguyệt Minh: 【 Anh đã về công ty rồi à? 】

Tin nhắn của Trình Trạm đến rất nhanh, chưa đầy một phút đã có tin nhắn trả lời: 【Không, anh ra ngoài mua chút đồ, lát nữa quay lại. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【 Vâng. 】

Cô tung chăn ra, bước xuống giường, tập tễnh đi vào phòng tắm.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Hướng Nguyệt Minh đi về phía ghế sofa. Phòng của cô ở là phòng VIP nên được trang bị đầy đủ trang thiết bị, chẳng khác gì khách sạn.

Hướng Nguyệt Minh ngồi xuống, trên mặt bàn có một số tài liệu.

Cô liếc nhìn, nhưng không dám động vào.

Hướng Nguyệt minh nằm bên cửa sổ ngắm hoàng hôn, chuyện chú lại nghiêm túc.

Ánh hoàng hôn màu cam hồng chiếu trên người cô, toát lên sự dịu dàng khó tả.

Trình Trạm đẩy cửa đi vào, đúng lúc bắt gặp được cảnh này.

Anh sững người tại chỗ một lúc, rồi bước về phía cô.

Nghe thấy âm thanh, Hướng Nguyệt Minh quay đầu lại nhìn, “Anh đi—”

Lời còn chưa dứt, Hướng Nguyệt Minh nhìn thấy bó hoa hồng trong tay Trình Trạm, sau đó chuyển đề tài: “Anh… tặng em?”

Trình Trạm đưa cho cô, “Không đủ rõ ràng sao?”

“Không.”

Hướng Nguyệt Minh nhận lấy, cúi đầu ngửi ngửi hỏi: “Sao đột nhiên anh lại ra ngoài mua hoa?”

Trình Trạm chỉ vào hai đóa hoa khác trong phòng bệnh, trầm giọng nói: “Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình đã đến đây.”

“Họ đi luôn rồi à?”

“Ừm.”

Hướng Nguyệt Minh chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh: “Cho nên anh cũng đi mua hoa?”

Trình Trạm: “Không phải tại mấy cô ấy.”

Hướng Nguyệt Minh không rõ nguyên nhân, cô nhìn anh, mong đợi câu nói tiếp theo của anh.

Trình Trạm cúi xuống, ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Em không thích à?”

“…”

Điều mà Hướng Nguyệt Minh muốn nghe căn bản không phải cái này.

Cô tức giận nhìn anh chằm chằm, không nói nên lời: “Ý em không phải vậy.”

Trình Trạm cười khẽ, gõ vào trán cô: “Hả? Thế có ý gì?”

Đối mặt với ánh mắt bỡn cợt của anh, Hướng Nguyệt Minh nhẫn nhịn, nhưng vẫn không thể không đá anh bằng cái chân không bị thương, giả vờ tức giận nói: “Anh không nói thì thôi.”

Trình Trạm nhìn vành tai đỏ ửng của cô, cười nhẹ.

Anh duỗi tay, ôm người nọ vào trong lòng: “Có phải em đã quên một chuyện rồi phải không?”

“Chuyện gì?”

Trình Trạm nhắc nhở cô: “Em đã giành được quán quân.”

“Thì sao?”

Lúc này Hướng Nguyệt Minh đang tập trung vào những bông hoa, cô phát hiện ra bó hoa mà Trình Trạm mua rất tươi, nó đang nở rộ ngào ngạt hượng thơm, có có những giọt nước trên đó.

Trình Trạm cũng chuyên chú nhìn cô, không thể chịu đựng được nữa.

Anh đỡ gáy cô, cúi đầu hôn cô, ám chỉ: “Bạn gái của anh nghĩ sao nào?”