Nuông Chiều - Thời Tinh Thảo

Chương 20



Sau khi xem Weibo, nội tâm Hướng Nguyệt Minh có hơi phức tạp.

Cô có chút vui, nhưng cũng có chút buồn. Cô đã đóng phim chăm chỉ, nghiêm túc, cực khổ hơn một năm, nhưng họ lại chỉ thích cô vì một điệu nhảy.

Cô đặt điện thoại xuống, không buồn trả lời tin nhắn của người khác.

Trình Trạm nhìn cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ vài giây, thấp giọng nói: “Trước đây em không bao giờ biết có nhiều người thích em khiêu vũ như vậy.”

Trước kia, giáo viên và bạn học từng khen ngợi cô. Nhưng đó là chỉ là vài câu nói trung quy trung củ(*), Hướng Nguyệt Minh nghe cũng nhiều nên không có cảm giác gì quá quan trọng.

(*)Trung quy trung củ: Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ. Thường hàm nghĩa xấu.

Mấy lời khen ngợi toàn diện hôm nay cũng có chút giống như vậy.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trình Trạm uể oải trả lời, chắc là do anh vừa tập thể dục xong nên giọng hơi khàn, nghe có vẻ mệt mỏi.

“Mắt nhìn của bọn họ không tồi.”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, tim đập nhanh không thể giải thích được.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ hồi lâu: “Thật sao?”

Trình Trạm không nói nữa, bình tĩnh nhìn cô: “Em ngủ đi.”

“Ồ.”

Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một lúc, quả thực đã rất muộn rồi.

Cô dựa vào vòng tay của Trình Trạm và ngủ thiếp đi.



Hôm sau, độ hot của chương trình vẫn tăng vọt theo chiều hướng tích cực.

Thậm chí có rất nhiều cư dân mạng trên Weibo yêu cầu những người đã chửi cô phải xin lỗi và hỏi họ bị vả mặt có đau không.

Tiểu Hi và Hướng Nguyệt Minh cảm thấy bất lực với cuộc cãi vã của các cư dân mạng sau chương trình.

Cô dở khóc dở cười: “Khoa trương như vậy sao?”

Tiểu Hi gật đầu: “Vâng, trước đó không phải có rất nhiều người nói chị sẽ bị Vu San San nghiền nát, sau đó chẳng phải họ nói chị sẽ không bao giờ làm được mà, không phải sao? Kết quả ngày hôm qua thật đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng.”

Hướng Nguyệt Minh bật cười.

Tiểu Hi nói: “Chị không biết đâu, tối qua fans của Vu San San không thấy mặt mũi đâu hết.”

Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, chống cằm nhìn ngoài cửa sổ: “Mặc kệ cô ta, cô ta không đáng để chúng ta để ý.”

“Vâng.”

Tiểu Hi khen cô: “Chị, chị mạnh hơn cô ta gấp ngàn lần, trước khi thi còn bày đặt dìm chị xuống.”

Hướng Nguyệt Minh dở khóc dở cười, nhẹ giọng nói: “Cũng không to tát như vậy đâu, chuyện này cũng đừng nói ra ngoài, nói ra e rằng sẽ bị người khác chê cười.”

“Em sẽ không để lộ đâu.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đến địa điểm thử vai do Du Chu sắp xếp.

Những người đến thử vai của Du Chu đều là những nghệ sĩ mà anh đã tìm hiểu qua và cảm thấy hài lòng. Ở đây có rất nhiều gương mặt xa lạ, Hướng Nguyệt Minh không biết nhiều người lắm.

Tiểu Hi thì thầm với cô: “Em nghe chị Hạ nói Du Chu không thích sử dụng các diễn viên nổi tiếng, anh ấy cũng yêu cầu tuổi không được quá lớn.”

Hướng Nguyệt Minh “A” một tiếng, chớp mắt và nói: “Vậy chị có quá tuổi không?”

Tiểu Hi: “…”

Cô ấy nghẹn lại, không biết nên cười hay nên khóc: “Chị ơi, chị còn trẻ chán!”

“Hai mươi ba rồi, không còn trẻ.”

“Nhưng mà chị ơi, nhìn chị nhìn giống chỉ mới mười sáu tuổi thôi!”

“…”

Hướng Nguyệt Minh không nhịn được cười, nhướng mày nhìn cô nàng: “Được, coi như hôm nay chị mới mười sáu tuổi.”

Tiểu Hi khịt mũi, nhìn cô, nói: “Vốn dĩ nên là vậy.”

Hôm nay Hướng Nguyệt Minh trang điểm, ăn mặc như một học sinh cấp ba.

Bộ váy đơn giản, lộ ra một đôi chân dài thon thả, trắng ngần dưới lớp váy xếp ly, không thừa chút mỡ nào, nhìn như nữ chính thanh xuân.

Lời của Tiểu Hi nói không lố tí nào.

Hướng Nguyệt Minh cười, nhìn xung quanh một lượt:  “Nhưng mấy người này đến thử vai so với chị còn trẻ hơn.”

Hướng Nguyệt Minh thở dài: “Chị sẽ cố biểu hiện tốt hết mức có thể.”

“Chị cố lên.”





Mọi người đến buổi thử vai của Du Chu từ sớm, Hướng Nguyệt Minh đến muộn một chút nên tạm thời chưa đến lượt cô.

Cô ngồi trong góc chờ đợi, lật giở kịch bản, cô cảm thấy như sắp chết mới ôm chân Phật(*).

(*) Sắp chết mới ôm chân phật: nước đến chân mới nhảy, không có sự chuẩn bị từ trước.

Kịch bản này rất thú vị, câu chuyện thanh xuân vườn trường từ cấp ba đến đại học rất sạch sẽ và ngây thơ. Nhưng câu chuyện bên trong không đơn giản chỉ là tình yêu.

Bối cảnh thực ra khá phức tạp, nhưng tình cảm giữa nam và nữ rất trong sáng, ít nhất trong giai đoạn đầu của mối quan hệ, họ thực sự là những thanh thiếu niên chưa bước vào đời.

Khi Hướng Nguyệt Minh đọc kịch bản này, cô không thể không nhớ lại những ngày còn đi học.

Nhưng kỳ thực, cuộc sống của cô rất nhàm chán khi còn đi học.

Cô đã tập nhảy từ khi còn học mẫu giáo, cô thích nhảy kể từ đó, ngoài việc học ra thì cô chỉ tập nhảy nên về cơ bản là không có nhiều thời gian rảnh.

Khi là sinh viên năm hai, cô bị ngã trên sân khấu và bị thương ở chân.

Sau khi tĩnh dưỡng một thời gian, cô quay lại trường học và nộp đơn vào Học viện điện ảnh.

Cả ba năm cấp 3, cô chăm chỉ học hành nhưng lại mắc chứng tự kỷ.

Ngoài Ngu Uyển ra và một người bạn khác là Đinh Sơ, cô không có bất kỳ người bạn nào khác. Cô không muốn kết bạn, cũng không muốn có bạn bè.

Vì vậy, nhìn thấy tình yêu trong khuôn viên trường thuần khiết này, Hướng Nguyệt Minh vẫn có chút ghen tị.

Không hẳn là ghen tị, mà là khao khát.

Sau một hồi, cuối cùng cũng đến lượt Hướng Nguyệt Minh thử vai.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Khi Du Chu nhìn thấy cô, ánh mắt anh dừng lại một chút, đình trệ trên chiếc váy dài của cô.

Ánh mắt của anh ta không có chút ác ý nào, cũng không có bất kỳ suy  nghĩ dư thừa nào khác, điều này Hướng Nguyệt Minh biết rất rõ.

Lý do tại sao cô mặc một chiếc váy dài là do cô đã có mưu đồ từ trước.

Trong kịch bản của Du Chu, nữ chính rất thích mặc váy dài. Mỗi khi cô ấy mặc một chiếc váy dài, ánh mắt của nam chính sẽ dừng trên người cô ấy vài giây.

Mặc dù cảm xúc trong mắt rất nhạt, không gợn sóng, nhưng sự biến hóa nhỏ này vẫn khiến nữ chính vui vẻ.

“Đạo diễn Du.”

Ngoài Du Chu, còn có một số người khác trong phòng. Hướng Nguyệt Minh đoán có lẽ là trợ lý đạo diễn hoặc nhà sản xuất hay gì đó.

Ngay khi cô đang suy nghĩ, Du Chu giới thiệu cô trước: ” Đây là chị Cá, nhà sản xuất, Trần Hạo, trợ lý đạo diễn.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu, lễ phép chào hỏi.

Thần sắc Du Chu nhàn nhạt nhìn cô: “Cô diễn thử đoạn này đi.”

Hướng Nguyệt Minh nhận cảnh mà trợ lý chỉ, sửng sốt: “Vâng.”

Đoạn mà Du Chu yêu cầu cô thử vai là cảnh nữ chính bị nam chính từ chối lần đầu tiên, sau đó lén khóc một mình.

Không có ai diễn cùng cô, Hướng Nguyệt Minh đành phải tự mình tìm cảm giác.

Cô nhìn xung quanh, bước đến vị trí diễn.

Du Chu nhìn cô: “Cô muốn chuẩn bị trong bao lâu?”

Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Cho tôi ba phút.”

“Được.”

Trong phòng có một cửa sổ nhỏ, qua đó ánh nắng chiều chiếu vào, dường như có thể nhìn thấy rõ bụi mịn bay lơ lửng trong không khí.

Hướng Nguyệt Minh ngước nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, dần dần đắm mình vào câu chuyện.

Cô ngồi xổm dưới cửa sổ, nhìn ra ngoài bằng đôi mắt trong veo, giống như bị nhốt.

Ánh mắt cô thay đổi, khi cô đột nhiên quay đầu lại, Du Chu nhìn thấy nước mắt của cô.

Cô lặng lẽ khóc, nước mắt cứ thế tuôn rơi trong vô thức.

Du Chu ngơ ra.

Toàn bộ quá trình đều diễn ra trong im lặng.

Một lúc sau, trợ lý đạo diễn gọi: “Đạo diễn Du?”

Du Chu lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào mắt Hướng Nguyệt Minh, có bi thương, có khổ sở, nhưng sâu thẳm vẫn là sự quật cường của cô.

Đó là hình ảnh in hằn trong tâm trí anh.

“Được rồi.”

Hướng Nguyệt Minh dừng lại, cô ngừng khóc ngay lập tức.

Du Chu nhìn chằm chằm cô một lát, thấp giọng hỏi: “Lúc diễn cô đã nghĩ đến cái gì vậy?”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, nói thẳng: “Tôi cảm thấy bị từ chối.”

Du Chu “ừm” một tiếng, sau đó dừng một chút, nói: “Cô trở về chờ thông báo đi.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Cảm ơn, mọi người đã vất vả rồi.”



Khi ra ngoài, Hướng Nguyệt Minh không nghĩ còn gặp được cả fan.

Cô và Tiểu Hi đi ra ngoài, nhưng bất ngờ bị chặn lại ở sảnh tầng một.

“Nguyệt Nguyệt.”

Hướng Nguyệt Minh giật mình, nhìn lên và nói: “Xin chào.”

Cô gái rất kích động, mặt đỏ bừng nhìn cô: “Xin chào, em là fan của chị.”

Cô ấy nói năng lộn xộn: “Em rất thích chị! Em có thể xin chữ ký của chị không… Tối qua em đã xem chị nhảy, thực sự rất lợi hại!!”

Hướng Nguyệt Minh cười cười, nhìn cô gái nhỏ trước mặt: “Ừ.”

Cô cười: “Cảm ơn em đã thích.”

“Chị thực sự rất xinh đẹp á.”

Cô ấy nhỏ giọng nói: “Em là nhân viên bên studio của đạo diễn Du, ngày hôm qua đạo diễn Du nói rằng chị sẽ đến thử vai, em kích động đến mức cả đêm không ngủ nổi.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, nhận lấy cuốn vở cô ấy đưa ra, ký tên vào.

Ký xong, cô đưa cho cô ấy: “Em có muốn chụp ảnh không?”

“Em có thể chứ?”

“Đương nhiên.” Hướng Nguyệt Minh cười nói: “Chị rất ít khi gặp được fans.”

“Không có nha.”

Cô fan nhỏ kích động nói: “Sở dĩ chị có nhiều người hâm mộ như vậy là tụi em theo đạo Phật nhiều hơn, nhưng tụi em nhất định sẽ đánh trả khi người khác bắt nạt chị”.

Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, không nhịn được cười: “Cảm ơn, nhưng đừng vì chị mà cãi nhau với người khác.”

“Vâng vâng.”

Sau khi chụp ảnh cùng cô bé fan, Hướng Nguyệt Minh trở lại xe.

Tiểu Hi quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Chị, chị cảm thấy thế nào?”

“Khá ổn.”

Hướng Nguyệt Minh cười nói: “Bất quá chị cũng không biết Du Chu đang suy nghĩ cái gì.”

Tiếu Hi nhìn cô: “Nhưng tâm tình của chị rất tốt.”

Hướng Nguyệt Minh “à” một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ là do chị vừa được gặp fan chăng?”

Tiểu Hi: “…”

Hướng Nguyệt Minh bật cười: “Chị chỉ nói đùa với em thôi, đưa chị về công ty đi.”

“Chị muốn tập khiêu vũ ạ?”

“Ừ.” Hướng Nguyệt Minh nói: “Biểu hiện trong vòng thi đầu tiên không tệ, nhưng sau này nếu có gì sai sót, chị sẽ bị mắng chết.”

Tiểu Hi bất lực phản bác.

Cư dân mạng bây giờ là như vậy, khi họ thích bạn, họ có thể khoe khoang về bạn, nhưng khi họ không thích bạn, họ có thể bôi đen bạn từ tóc đến móng tay.

Buổi biểu diễn đầu tiên của Hướng Nguyệt Minh có rất nhiều người khen, nhưng nếu ở vòng sau mà nhảy không đẹp hoặc có sai sót thì cư dân mạng nhất định sẽ chỉ trích.

Nổi tiếng thì có tốt có xấu.

Sau khi trở lại công ty, Hướng Nguyệt Minh đến thẳng phòng khiêu vũ.

Một khi cô đã thích cái gì, cô sẽ dốc hết tâm huyết của mình vào để hoàn thành. Thậm chí còn không cảm thấy mệt mỏi.

Khi Trình Trạm đến, Hướng Nguyệt Minh vẫn đang luyện tập.

Sơ Hạ nhìn người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Trình tổng, anh muốn tôi vào gọi con bé không?”

Trình Trạm nhìn những người trong phòng tập, cô mặc một bộ váy khiêu vũ và lộ ra một thân hình hoàn hảo.

Tay dài, chân dài và vòng eo thon gọn, một vòng tay cũng có thể dễ dàng ôm trọn lấy.

Trình Trạm nhìn chằm chằm vào đó một lúc, sau đó nhìn Sơ Hạ: “Cô nghĩ gì về bộ phim của Chu Du?”

Sơ Hạ sửng sốt, không nghĩ tới anh hỏi cái này.

Cô ấy suy nghĩ một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Vai diễn này tương đối thích hợp với con bé, nhưng Du Chu yêu cầu rất cao, hơn nữa đây là lần đầu tiên làm đạo diễn, nghe nói đầu tư không tốt lắm…”

Sơ Hạ đã phân tích toàn diện từ quan điểm của người đại diện.

Trình Trạm im lặng một lúc, bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng về việc đầu tư.”

Hai mắt Sơ Hạ sáng lên, nhìn Trình Trạm: “Trình tổng, công ty định đầu tư sao?”

Trình Trạm không đưa ra câu trả lời.

Sơ Hạ cũng không hiểu ý của anh.

Kỳ thực, hôm nay Trình Trạm đã đến công ty giải trí đã khiến cô ấy rất ngạc nhiên.

Mối quan hệ giữa Trình Trạm và Hướng Nguyệt Minh chỉ có cô ấy, thư kí của anh, Tiểu Hi và một vị giám đốc ở đây biết, còn những người khác thì không biết.

Mặc dù trước đây Trình Trạm đã từng đến công ty, nhưng anh chưa bao giờ đến gặp Hướng Nguyệt Minh.

Sơ Hạ nghĩ, liếc nhìn những người trong phòng tập, ánh mắt khẽ động, không biết đang suy nghĩ gì.

Trình Trạm quay đầu lại và đi sang một bên khác: “Không cần phải nói với cô ấy là tôi đã đến đây.”

Sơ Hạ sửng sốt, nhìn anh đi vào thang máy: “Vâng, Trình tổng đi thong thả.”

Trình Trạm lên tầng trên cùng.

Anh là chủ sở hữu của một công ty giải trí, nhưng anh không đến đây thường xuyên.

Buổi chiều tình cờ gặp đối tác ở gần đó nên Trình Trạm ghé qua xem.

“Trình tổng.”

Đinh Thuyên nói: “Đây là một dự án điện ảnh và truyền hình mà công ty rất quan tâm tới.”

Trình Trạm “ừm” một tiếng, nói nhẹ nhàng: “Bỏ qua đi.”

Đinh Thuyên ngơ ra.

Trình Trạm liếc nhìn bầu trời bên ngoài, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Đi xuống lầu mua đồ ăn mang lên đây.”

Đinh Thuyên đang phân tích tình hình: “Trà chiều ạ?”

“Cứ mua bừa đi.”

Trình Trạm nhìn tài liệu trong tay: “Có kịch bản nào mà cậu cảm thấy không tồi không?”

Đinh Thuyên nói: “Nghe nói rằng đạo diễn Từ đang chuẩn bị một bộ phim.”

Trình Trạm ngước mắt lên.

“Người viết kịch bản là Bác Ngọc, một nhà biên kịch nổi tiếng trong giới.”

Trình Trạm nhướng mày, cười: “Đi hỏi một chút đạo diễn Từ về tiêu chuẩn lựa chọn.”

Đợi người kia ra ngoài, Trình Trạm liếc nhìn kịch bản trước mặt.

Anh đã xem qua, nhưng không tìm thấy bất cứ điều gì thú vị.

Anh vừa đặt đồ trong tay xuống, điện thoại ở một bên rung lên, là tin nhắn của Hướng Nguyệt Minh.

Hướng Nguyệt Minh: 【Anh đã đến công ty chưa? 】

Trình Trạm:【Rồi. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Ồ. 】

Trình Trạm dừng lại, gọi thẳng cho cô.

“Alo.”

Hướng Nguyệt Minh đúng lúc đang uống nước, vừa uống vừa lẩm bẩm: “Gọi cho em làm gì?”

Cô nuốt ngụm nước trong miệng xuống, thấp giọng nói: “Anh không sợ bị mọi người phát hiện à?”

“Phát hiện cái gì?”

Trình Trạm bình tĩnh nói: “Em sợ anh bị người khác phát hiện sao?”

“…” Hướng Nguyệt Minh trầm mặc vài giây, sau đó li3m li3m môi dưới nói: “Ừm.”

Thật là xấu hổ nếu một ngày nào đó chúng ta chia tay.

Hướng Nguyệt Minh là một người rất có tầm nhìn xa, khi cô lựa chọn ở bên Trình Trạm, cô đã dự đoán trước kết quả.

Đó là lý do tại sao cô không muốn người khác biết về cô và Trình Trạm.

Không phải cô sợ người khác coi thường mình hay gì, chỉ là cô cảm thấy xấu hổ, không muốn bị người khác chê cười mà thôi.

Nghe những lời không chút do dự của cô, Trình Trạm cảm thấy hơi khó chịu.

Anh nhíu mày, trầm giọng nói: “Cúp máy đây.”

Trước khi Hướng Nguyệt Minh kịp định thần lại, điện thoại đã bị cúp.

Cô nhìn điện thoại một lúc, lẩm bẩm: “Con người này thật khó hiểu.”

Cô vừa dứt lời, Tiếu Hi thần thần bí bí xách hai cái túi vào.

Hướng Nguyệt Minh nhìn cô nàng, mắt cô sáng lên sau khi nhìn thấy logo trên túi.

“Em xếp hàng đi mua à?”

Đồ Tiểu Hi mang đến là bánh từ một cửa hàng tráng miệng. Cửa hàng tráng miệng này rất nổi tiếng, bánh kem ngàn lớp của họ là món yêu thích của Hướng Nguyệt Minh.

Hương vị tinh tế, với các lớp rõ rệt, ngọt nhưng không béo ngậy.

Ngoài bánh kem ngàn lớp ra, còn có trà sữa cũng rất ngon.

Tiểu Hi lắc đầu, đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng nói: “Là trợ lý Đinh mang đến ạ.”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt: “Trình Trạm kêu anh ấy mang đến?”

Tiểu Hi gật đầu.

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Cô hậu tri hậu giác(*) sờ sờ mũi, có chút áy náy: “Vậy vừa rồi mình đã làm tổn thương anh ấy sao?”

(*) Hậu tri hậu giác: lúc nhận ra thì đã muộn rồi.

“Sao ạ?”

Đối mặt với ánh mắt bối rối của Tiểu Hi, Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Không có gì.”

Cô mím môi nói: “Em nói xem bây giờ chị đi lên tầng trên có bị phát hiện không?”

Tiểu Hi chớp chớp mắt: “Không thể nào, bây giờ trong công ty không có người.”

Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn mấy chiếc bánh nhỏ trong túi, loay hoay khoảng nửa phút rồi cuối cùng đưa ra quyết định.

“Em yểm trợ cho chị, chúng ta đi lên tầng trên đi.”

Tiểu Hi: “Chị quang minh chính đại đi lên cũng được mà?”

“Không.” Hướng Nguyệt Minh nhìn cô ấy: “Làm sao chị dám giải thích cho người khác đây?”

Tiếu Hi nghẹn ngào, không nói nên lời: “Chị à, thật ra em nghĩ Trình tổng không ngại chuyện tình cảm của hai người bị người khác phát hiện đâu.”

Hướng Nguyệt Minh ậm ừ: “Làm sao em biết anh ấy không để ý?”

Tiểu Hi: “Trực giác em mách bảo.”

“Trực giác của em luôn không chính xác. Lần trước em nói phim của chị có thể đoạt giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, nhưng chị không nhận được.”

“…” Tiểu Hi bất lực phản bác, chỉ có thể lựa chọn ngậm miệng.



Sau khi thành công đi lên tầng cao nhất, Hướng Nguyệt Minh thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi cửa thang máy mở ra, hơi thở của cô đã ở trạng thái không thể lên xuống trong tích tắc.

“Anh Trần… Trần.”

Trần Lục Nam “ừm” một tiếng, hỏi một cách tùy tiện: “Cô đến gặp Trình tổng à?”

Trong nháy mắt Hướng Nguyệt Minh cảm thấy vô cùng khẩn trương: “Không, không, không có.”

Cô liếc nhìn xung quanh: “Tôi vô ý ấn nhầm tầng.”

Lúc này Trần Lục Nam mới nghiêm túc nhìn cô, nhàn nhạt cười: “Thật sao?”

“Thật mà.”

Hướng Nguyệt Minh căng da đầu nói: “Tôi đang muốn đi xuống, nhưng vô tình nhấn nhầm nút.”

Nghe cô vụng về bao biện, Tiểu Hi đứng đằng sau cảm thấy muốn nhảy ra khỏi thang máy.

Nghệ sĩ này là ai, cô hoàn toàn không quen biết aaaaa!!

Dưới tình huống bất đắc dĩ, Hướng Nguyệt Minh đành nhấn thang máy đến bãi đậu xe.

“Anh Trần đi đâu vậy?”

“Bãi đậu xe.”

“À vâng.”

Trần Lục Nam mỉm cười, cười nói: “Dạo này thế nào rồi?”

“Dạ?”

Hướng Nguyệt Minh được quan tâm mà lo sợ, liên tục nói: “Khá ổn.”

Trần Lục Nam gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Nhan Nhan đã xem chương trình tạp kỹ của cô ngày hôm qua.”

Hướng Nguyệt Minh ngạc nhiên nhìn lên.

Trần Lục Nam mỉm cười: “Cô ấy nói muốn học khiêu vũ với cô, không biết cô có tiện không?”

“Có thể.”

Hướng Nguyệt Minh không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là tiện.”

Trần Lục Nam gật đầu: “Vậy về nhà tôi sẽ nói với cô ấy.”

“Vâng.”

Khi họ đến bãi đậu xe, Trần Lục Nam không ở lại lâu mà đi luôn.

Tiểu Hi nhìn người bên cạnh: “Chị, chị còn đi lên không?”

“Không đi.”

Hướng Nguyệt Minh rất dễ đau tim, sợ gặp lại người quen, cô nói: “Về nhà đi.”

Tiểu Hi: “…”



Bên kia.

Trình Trạm vừa xử lý xong tài liệu trên tay, đang định quay lại công ty kia thì Trần Lục Nam gọi đến.

Anh liếc mắt, lạnh lùng nói: “Cái gì? Không phải vừa mới nói chuyện xong sao?”

Trần Lục Nam khẽ hừ: “Không có, chỉ là tôi vừa đụng phải một người khi tôi ra khỏi văn phòng của cậu.”

Trình Trạm không quan tâm chút nào: “Liên quan gì đến tôi?”

Trần Lục Nam hơi nhướng mày, cười: “Cậu có chắc là không liên quan không? Vậy thì thôi đi, tôi không nói nữa.”

Anh ấy lại cảm khái thở dài: “Thật ra có một tiểu cô nương tìm cậu uống trà chiều.”

“…”

Trình Trạm dừng một chút, bình tĩnh nói: “Biết rồi.”

Trình Trạm gọi cho Hướng Nguyệt Minh, điện thoại thông báo người dùng đang bận.

Anh cau mày, đặt điện thoại xuống.

Hướng Nguyệt Minh đang bận nghe điện thoại, thực sự không phải cố ý.

Ngay khi lên xe, cô nhận được cuộc gọi từ Tân Xuân, họ muốn giải thích một chút về một buổi biểu diễn thương mại vào ngày mai.

Cách đây một thời gian, Tân Xuân đã chính thức tuyên bố Hướng Nguyệt Minh sẽ trở thành người đại diễn của thương hiệu và cô đã bị nghị luận trong một thời gian dài.

Nhưng bởi vì trước đó Tân Xuân đã hứa với cô, so sánh mà nói, điều này cũng không quá ngoài ý muốn.

Hướng Nguyệt Minh không có nhiều fans, sau khi Tân Xuân chính thức xác nhận, fans cũng không tăng lên bao nhiêu.

Mặc dù Tân Xuân không nói gì, nhưng Hướng Nguyệt Minh cũng có chút xấu hổ.

Không được nhiều người quan tâm nên xấu hổ là phải.

Đôi khi có được một tài nguyên tốt, nhưng sợ rằng mình sẽ làm hỏng nó.

Tình cờ lúc đó có một cửa hàng mới khai trương nên Hướng Nguyệt Minh với tư cách là người đại diện của thương hiệu đương nhiên muốn đi.

Lịch trình của cô đã được sắp xếp và việc này cũng nằm cuối lịch trình của cô.

Hướng Nguyệt Minh trả lời từng câu một, sau khi cúp máy, cô nhận được một email trên điện thoại của mình.

“Chị, có chuyện gì vậy?”

Hướng Nguyệt Minh nói: “Tân Xuân nói rằng điệu nhảy tối qua rất nổi tiếng và sẽ có một hoạt động bổ sung trong buổi biểu diễn thương mại ngày mai.”

“A? Cái gì?”

Hướng Nguyệt Minh nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Họ muốn chị nhảy trực tiếp.”

“…”

Khiêu vũ không phải là không thể. Nhưng nói thế nào nhỉ, Hướng Nguyệt Minh sẽ cảm thấy hơi khó chịu.

Tuy nhiên, nhìn chung cô luôn tôn trọng những ý kiến, quan điểm của phía nhãn hàng. Nếu đáp ứng được, cô sẽ không từ chối.

Cô liếc nhìn lịch trình của sự kiện, không có vấn đề gì quá lớn.

Sau khi xem xong, Hướng Nguyệt Minh mới chú ý tới cuộc gọi của Trình Trạm vẫn chưa gọi lại.

Cô nhướng mày, sau vài giây suy nghĩ, cô gọi lại:

“Alo.”

Hướng Nguyệt Minh hừ nhẹ: “Sao anh lại gọi vậy, Trình tổng?”

Trình Trạm: “…nói hay đấy.”

“Ồ.” Hướng Nguyệt Minh bĩu môi: “Em luôn nói chuyện hay mà.”

Trình Trạm bất đắc dĩ nhéo nhéo lông mày, nói: “Tối nay muốn ăn cái gì?”

“Làm sao?”

Trình Trạm dừng lại, trầm giọng nói: “Tối nay anh dẫn em ra ngoài ăn cơm, có muốn đi không?”

Hướng Nguyệt Minh trầm mặc vài giây, thấp giọng hỏi: “Ăn ở đâu?”

“Em muốn ăn gì?”

“Ăn gì cũng được.” Hướng Nguyệt Minh mím môi dưới: “Ăn ở nơi không có nhiều người là được.”

Trình Trạm: “Được, anh sẽ sắp xếp.”

Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn đồng hồ: “Năm giờ rồi, khi nào thì anh tan làm?”

“Sáu giờ anh đón em, em về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”



Khi Trình Trạm đẩy cửa vào nhà, vừa lúc Hướng Nguyệt Minh đang đi xuống cầu thang.

Anh ngước mắt lên, cau mày nhìn quần áo của cô.

“Em mặc cái này…”

“Đẹp không?” Hướng Nguyệt Minh xoay người đi tới trước mặt anh: “Tiểu Hi nói anh sẽ thích.”

Cô về nhà liền đi tắm luôn, thay một bộ đồ y hệt hôm đi thử vai.

Một chiếc áo sơ mi cổ học sinh sáng màu và chân váy xếp ly kẻ sọc, kết hợp với một đôi tất cùng màu tôn lên đôi chân thon thả.

Tóc cô cũng được buộc thành hai bím tóc thấp.

Trình Trạm: “…”

Anh ngắm nghía một lúc rồi kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Em như vậy chỉ khiến anh cảm thấy mình đang ngủ với trẻ vị thành niên.”

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh, chớp mắt: “Không phải từ trước tới giờ anh đều vậy sao, anh trai?”