Nuôi Dưỡng Thỏ Tiểu Thư

Chương 3



Nhìn các tinh anh âu phụcthẳng thớm ở trong phòng họp, Mạnh Giai cảm giác mình giống như tiểu bạch thỏxông lầm vào rừng cây, so với không khí đứng đắn nghiêm túc ở nơi này hoàn toànkhác nhau, nhất thời tay chân hơi luống cuống, không nhịn được mà né tránh ởsau lưng học trưởng.

Giang Dĩ Thành mặt khôngđổi sắc mà kéo cô đến chỗ chủ tịch ngồi xuống, nhận lấy văn kiện thư ký đưatới, mở ra rồi trầm giọng nói: "Bắt đầu đi."

Ánh mắt của người tham dựhội nghị rõ ràng đang xẹt qua trên ngừơi lộ vẻ hơi khẩn trương của Mạnh Giai,sau đó giống như Tổng giám đốc của bọn họ, bắt đầu bình tĩnh mà báo cáo.

Mạnh Giai buồn bực mà cúiđầu xoắn ngón tay.

Hơn 10' sau, cô ở trướcmặt học trưởng mà túm lấy hai tờ giấy, tìm một cây bút, sau đó vui mừng tự đắcmà ở bên cạnh vẽ tranh.

Đợi đến lúc hội nghị kếtthúc, đám quản lý lục tục rời đi, thì Giang Dĩ Thành đưa tay rút giấy ở dứơitay cô đi.

Cô lập tức chột dạ đứnglên, tính cướp đường mà chạy.

Trên cổ tay đột nhiên cómột lực đạo đến khiến cho cô mất thăng bằng, rồi ngã lên trên người anh, anh thuậnthế đưa tay siết chặt ở hông của cô, phòng ngừa cô chạy mất, lúc này mới tựtiếu phi tiếu mà giơ giấy ở trên tay lên.

"Hử?"

Liếc trên giấy có ghi chúba chữ to "Giang Dĩ Thành" là bức họa đầu heo thân ngừơi, Mạnh Giaihơi nhếch môi, không dám lên tiếng. Cô đã bị người bắt ngay tại trận, giảithích nữa chính là muốn chết.

"Vẽ cũng không tệ,rất sinh động ." Giọng nói của anh nghe bình tĩnh như trước.

"Học trưởng —"Cô sai rồi có được không.

"Eo hơi thô."Tay của anh đang đo ở eo của cô, sau đó thản nhiên mở miệng.

Mạnh Giai nhất thời nổtung, "Giang Dĩ Thành, anh khốn kiếp, bổn tiểu thư mập ở đâu?" Eo củacô cho dù không phải thon dài, cũng tuyệt đối không phải là eo thùng nước.

"Một bàn tay hoàntoàn không ôm đựơc." Anh nghiêm trang nói, vẫn không quên lấy tay làm mẫu.

"Sao anh không chếtđi." Một tay ôm đựơc chính là cây trúc, sẽ coi là không đầy đủ dinh dưỡng.

Giang Dĩ Thành dễ dànglấy móng vuốt muốn tạo phản của cô xuống, mang ngừơi ngồi lên bắp đùi của mình,giọng nói mang theo chút ý cười hiếm thấy mà nói: "Đang phát điên?"

"Hừ." Cô chỉ lotức giận, cũng không có chú ý tới tư thế bây giờ của hai người hơi mập mờ.

Tay đẩy cửa của thư kýcứng ở nơi đó, sau đó nhanh chóng rút chân đã bước vào một nửa về, thức thời ômbản ghi chép của hội nghị trở về vị trí của mình.

Mùa xuân của ông chủ đãtới, thuộc hạ vẫn là phải thức thời một chút, nếu không dòng nước lạnh Seberiasẽ đột kích, người bình thường sẽ chịu không nổi.

Điều chỉnh tâm tình củamình, Mạnh Giai quyết định không chấp nhặt với người đàn ông có nhân phẩm ácliệt xấu xa, đoạt lấy giấy ở trong tay anh, hai ba lần xé nát bấy.

"Hủy thi diệttích." Giang Dĩ Thành lý giải gật đầu.

Mạnh Giai nghiêng đầu hámồm định nói gì đó, lại đột nhiên ý thức được tư thế bây giờ của hai người cóchút bất thường, mặt bỗng dưng đỏ hồng, tim đập rộn lên, phảng phất mãnh liệtđến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, làm cho người ta kinh hoàng thất thố.

Cô nuốt nước miếng, taychân luống cuống mà muốn từ trên người anh đứng dậy, lại nhất thời vô ý mà ngãvào trong ngực anh lần nữa, ngược lại so với tư thế mới vừa rồi còn mập mờ hơn.

Ánh mắt của Giang DĩThành sâu thẳm, nhìn cô không chớp.

Mạnh Giai không dám nhìnanh, lúc này cô di chuyển cũng không đựơc, bất động cũng không xong, lúng túngđến mức muốn đào hố chôn mình. Làm sao lại vừa vặn ngồi vào chỗ đó chứ?

Khi phát hiện thân thểcủa mình đang dần dần biến hóa thì Giang Dĩ Thành đẩy cô ra, như không có việcgì mà mở miệng, "Đi thôi, đến phòng làm việc của anh ngồi một chút."

Cô đỏ mặt không lêntiếng.

Hai người từ phòng họp đira, một ngừơi sắc mặt như thường, bước chân thong dong, một người sắc mặt lạiđỏ hồng, ánh mắt dao động. Tình hình như thế thì sẽ khiến cho người bên ngoàinảy sinh ý nghĩ kiều diễm.

Mùa xuân của ông chủ đãthật sự tới rồi!

Hai người một trước mộtsau đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, sau khi đóng cửa lại, Mạnh Giaicẩn thận quan sát sắc mặt của Giang Dĩ Thành, sợ hãi mà mở miệng.

"Thật xin lỗi, họctrưởng." Hại anh thất thố! Đàn ông quả nhiên là động vật dựa vào nửa ngườidưới mà suy nghĩ, thế nhưng vì khinh địch như vậy mà xúc động.

Giang Dĩ Thành không nhịnđược mà ho khan một tiếng.

Mạnh Giai lập tức immiệng. Lúc này vẫn là đừng nên vuốt râu hùm, vạn nhất học trưởng thẹn quá hoágiận thì sẽ không tốt.

"Mệt không?"

Cô không hiểu mà nhìnsang.

Giang Dĩ Thành rung ởphía dưới, trong lòng thở dài. "Em sai giờ mà còn đi tới đây, có muốn vàobên trong nghỉ ngơi một chút không, ngủ bù ?"

Mạnh Giai lập tức gật đầunhư bằm tỏi. Lúc này tốt hơn là đừng nên ở cùng một chỗ với anh, tránh cho tấtcả mọi người lúng túng.

Thấy cô vào phòng nghỉngơi, trong lòng Giang Dĩ Thành cũng thở phào nhẹ nhỏm, chuyển qua ghế da làmviệc cúi nhìn cảnh phố ngựa xe như nứơc ở ngoài cửa sổ, âm thầm cảnh báo mìnhkhông thể nóng vội.

Phải biết rằng, tiểu bạchthỏ Mạnh Giai này rất dễ dàng bị hoảng sợ.

"Học trưởng, anhkhông phải là Tổng giám đốc sao?"

"Ừ."

"Bình thường Tổnggiám đốc đều có tiền?"

"Ừ."

"Người có tiền thìcũng không phải chỉ có một căn nhà, có phải không?"

"Ừ."

Mạnh Giai đưa tay vuốtlồng ngực của mình, cố chịu đựng không đưa ra móng vuốt về phía anh, bởi vìngười đàn ông ở bên cạnh đây lúc nào cũng chỉ có chữ "Ừ".

Hít một hơi thật sâu, côdùng loại tiếng nói gần như gầm thét hỏi: "Vậy anh mang em tới chỗ ở củaanh làm gì?"Cô mới không cần biến thành ở chung với anh.

Nhớ đến một màn kia phátsinh ở công ty, lòng của cô lại không chịu thua kém mà cổ vũ reo hò, mơ hồ cảmthấy tiếp theo nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó, nói thật, cô chưa bao giờdám có ý kiến gì với học trưởng vạn người mê này, cô sợ nhất là phiền toái, hơnnữa bà nội cũng luôn nói với cô, tìm chồng cũng phải tìm chân thành thật thà.

Loại người như họctrưởng, theo tiêu chuẩn của bà nội, có lẽ chính là có thể xem xét, nhưng ngànvạn đừng si tâm vọng tưởng.

Cho nên nếu như trái timđã từng chộn rộn, thì cũng bị lý trí của cô đè xuống.

Giang Dĩ Thành đưa taynhấn huyệt Thái Dương, tiện tay đem cái chìa khóa ném lên trên bàn trà, nớilỏng cà vạt, sau đó đặt mông ngồi vào ghế sa lon, không có hình tượng gì mà mởrộng tứ chi, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Nhìn bộ dạng kia của anhnhư không có ý định quan tâm mình, thì Mạnh Giai càng giận hơn. Cô từ cửa đitới như có cảm giác không tồn tại vậy, ngay cả giầy ở trên chân không kịp thaynữa.

"Chân không chuasao?"

Cô sửng sốt một chút, sauđó theo bản năng mà cúi đầu nhìn chân, thành thật trả lời: "Chua."

"Tháo ra đi."

"À." Cô ngoanngoãn đá giày qua một bên, sau đó cảm thấy có gì đó không đúng, chân mày nhíulại, rất có khí thế vỗ một cái lên trên bàn trà, sau đó ngũ quan nhăn nhó màche đôi tay hơi đỏ của mình, chực khóc.

Đau quá!

Ánh mắt của Giang DĩThành cũng không mở ra. Nghe thấy tiếng cũng biết cô lại làm chuyện ngu xuẩnrồi, từ khi hai người biết nhau, cô vẫn như vậy, mà anh đã bình tĩnh từ lâu.

Một cô bé ngốc như vậy,lại có thể bình an sống đến bây giờ, anh vẫn cảm thấy đây là chuyện rất thầnkỳ.

Nhưng mà, sự thật đãchứng minh, Mạnh Giai vẫn chính là một sự tồn tại thần kỳ.

Năm đó cô thậm chí khôngnhớ rõ anh đã mượn nợ cô, mà số tiền đó là do cô đem tiền xài vặt khổng lồ củamình cho anh mượn để vượt qua nguy cơ tài chính của xí nghiệp gia tộc. Đoánchừng nếu như anh không có chủ động đưa biên lai mượn đồ cho cô, có lẽ cô chorằng chuyện này không có phát sinh nên đã quên mất.

Cho nên, tiểu bạch thỏ vôtâm này không một chút nhớ thương nào, mà ở Mỹ bốn năm, anh cũng không cảm thấyngoài ý muốn, anh gần như cho rằng anh cần phải đi qua để bắt cô trở về. Cũngmay, bây giờ cô tự mình chủ động nhảy trở về.

Cảm giác được ghế sa lonbên cạnh trầm xuống, anh khẽ nhếch môi dưới.

"Học trưởng."Giọng nói mang theo một chút lấy lòng và làm nũng.

"Ừ."

Mạnh Giai lặng lẽ nắm quảđấm rất nhanh, ở trên đầu anh vung hai cái, giọng đáng thương nói: "Anhkhông thể cho em một căn nhà anh không thường ở sao?"

"Anh không muốn đếnlúc đó đi nhặt xác của em."

Quả thực rất ác độc. MạnhGiai cắn răng chịu đựng, "Ở Mỹ em vẫn luôn ở một mình."

"Đây là ĐàiLoan." Anh nhắc nhở cô.

"Cũng giống nhauthôi." Cô bắt được cánh tay của anh lắc lắc.

"Muốn ở một mình nhưvậy?"

"Một mình nhiều tựdo."

"Không được."Anh không chút do dự mà cự tuyệt cô.

"Nếu không phải làsợ dượng tìm được, thì em về nhà ở." Cô không nhịn được mà lầu bầu.

Giang Dĩ Thành không mởmắt, chỉ đưa tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương, giọng nói để lộ mấy phần mệtmỏi."Ngoan, đừng làm rộn, hôm nay anh rất mệt."

Nhìn bộ dáng anh có vẻkiệt sức, Mạnh Giai không thể làm gì khác hơn là tạm thời thỏa hiệp, đôi mắtđảo lòng vòng, ánh mắt rơi về phía phòng bếp. "Học trưởng anh nghỉ ngơimột chút đi, em đi nấu cơm." Hốilộ anh một chút là đựơc, thật sự là không muốn ở cùng với anh.

"Đựơc."

Đến phòng bếp, vừa nhìnthấy mức độ sạch sẽ có thể nhìn thấy người, Mạnh Giai cũng biết nơi này trêncăn bản chỉ là bày biện. Nghĩ cũng biết, học trưởng con người bận rộn như vậy,là không có nhàn hạ để mà xài đến nơi này.

Cho nên mở tủ lạnh ra,thấy nguyên liệu dữ trữ cằn cỗi đến mức đáng thương thì cũng thấy không có gìquá kỳ quái.

Một bó rau cải, một tráicà chua, một bó mì sợi, còn có hai quả trứng, cô đoán nguyên liệu này, e rằngđều là người giúp việc theo giờ nấu cơm lần trước còn dư lại.

Đồ không nhiều lắm, nhưngMạnh Giai chấp nhận, cũng không còn cảm thấy quá khó.

Đợi cô mang lên bàn haichén mì nước thơm ngào ngạt thì khẽ nghiêng người ngửi, rất hài lòng, sau đónghiêng đầu hướng ra phía ngoài hô: "Học trưởng, ăn cơm."

Đang mơ mơ màng màng ngủ,Giang Dĩ Thành bị mùi thơm của thức ăn dụ cho tỉnh lại, nghe cô kêu, không nhịnđựơc cười, tiện tay kéo cà vạt ném qua một bên, lau mặt, đứng dậy đi tới.

Vừa thấy anh tới, MạnhGiai liền không nhịn được mà nhíu mày, "Đi rửa mặt rồi trở lại."

Giang Dĩ Thành lại làmnhư không nghe thấy, trực tiếp ngồi vào trước bàn ăn cầm đũa lên rồi khởi động.

Mạnh Giai trừng mắt, sauđó từ từ đóng miệng lại, ngồi xuống chỗ của mình, có chút oán hận mà cầm đũalên ăn mì.

Tốc độ tiêu diệt chén mìkia nhanh chóng, Giang Dĩ Thành có chút ý nghĩ, ánh mắt quay một vòng ở phòngbếp đã đựơc dọn dẹp sạch sẽ, lại rơi vào trên người đang chậm rãi ăn mì ở đốidiện.

"Còn nữakhông?"

Cô lập tức lấy tay bảo vệchén của mình, nhìn anh phòng bị. "Không có, phòng bếp nhà anh quả thực làxóm nghèo, ngay cả hai chén mì này đều là miễn cưỡng mới làm ra đựơc."

"Trên căn bản anhkhông mở lửa."

"Nhìn cũngbiết." Cô tỏ vẻ hiểu.

"Tài nấu nướng củaem không tệ." Anh không tiếc mà khen ngợi.

Mạnh Giai có chút đắc ýgiương cằm, "Dĩ nhiên, bổn tiểu thư cũng không thể bạc đãi bụng củamình." Hơn nữa ở Mỹ nếu không tự mình ra tay, mà muốn ăn món ăn quê hươngthì phải đến phố người Hoa, phiền toái muốn chết luôn.

Giang Dĩ Thành liếc cô từtrên xuống dưới một lần, không nhẹ không nặng nói: "Xem ra em không amhiểu làm món đu đủ."

Cô thiếu chút nữa phun ramột búng máu. Người đàn ông này sao lại không xem cô là phụ nữ như vậy, lời nhưthế mà có thể nói trắng ra với cô lần nữa sao?

Nhạo báng cô xong, tâmtình của anh vui vẻ hơn rất nhiều, đứng dậy đi tới phòng rửa tay, vừa đi vừanói: "Anh đi rửa mặt, một chút nữa sẽ dẫn em đi ra ngoài mua đồ."

Mạnh Giai nhăn nhăn lỗmũi, đang cầm chén nghĩ nên mua đồ gì?

Giang Dĩ Thành từ phòngrửa tay đi ra rồi trở về phòng thay quần áo, chờ anh thay xong đi ra ngoài thìcô cũng đã ăn mì xong, rửa xong bát đũa.

"Muốn mua cáigì?" Thật ra thì cô muốn nói là cô không muốn mua gì cả.

Nhưng anh không trả lờicô, chỉ nói: "Đi thôi."

Cô suy nghĩ một chút,nhăn nhăn cái mũi, đi theo phía sau anh, lại lầu bầu ở trong lòng.

Bốn năm không gặp, họctrưởng thật sự là càng ngày càng bá đạo.