Nuôi Dưỡng Thỏ Tiểu Thư

Chương 21



"Em có định kết hônvới Giang Dĩ Thành không?"

Đối với vấn đề anh haihỏi thẳng như thế, thì cô sửng sốt một chút. "Anh hai?"

"Trả lời anh, khôngcho giả vờ ngớ ngẩn."

Cô cũng không thích ứnglúc anh hai nghiêm trang như vậy, huống chi lúc này thật sự không thích hợp đểgiả vờ ngớ ngẩn, nên nói rất nghiêm túc: "Em vẫn chưa nghĩ kỹ."

"Vậy không cần suynghĩ, lập tức cùng anh trở về Mỹ."

Mặt của Mạnh Giai liềnbiến sắc, rồi kêu lên thất thanh: "Anh hai?" Anh ấy muốn làm gì đây?

"Anh sẽ cùng vớiThanh Lam ăn sạch Xương Đạt, coi như là cho hắn một bài học." Vẻ mặt củaLý Tế Hoa nhìn không ra một chút đùa giỡn nào.

"Anh hai, anh khôngthể làm như vậy."

"Tại sao khôngthể?" Anh ấy nhíu mày, "Nó có lỗi với em, em cũng không muốn kết hônvới nó, vậy nó cũng không có chỗ nào đáng để anh tha thứ. Đối đãi với địchnhân, từ trước đến giờ anh chắc sẽ không nhân từ nương tay."

"Xương Đạt cũng cócổ phần của em nữa." Mạnh Giai cố gắng thuyết phục anh hai bỏ chủ ý.

"Ăn Xương Đạt xongsẽ trả lại cho em."

"Anh hai!" Côtức giận đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, "Không cho anh nhúng tay."

"A? Tại sao?"

"Đây là chuyện củaem và học trưởng, mà cái tên Hoắc đại CEO đầu óc không rõ ràng đó còn là do anhrước lấy, bây giờ đến cục diện này, anh cũng có trách nhiệm."

"Cho nên anh quyếtđịnh ra mặt."

"Lần này Thanh Lamkhông có ý định để cho Xương Đạt trở mình." Nhưng, tên Giang Dĩ Thành kiacũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, anh vốn muốn nhúng tay vào, sau khi nóichuyện với anh ta thì cũng cảm giác mình không cần làm điều thừa.

"Nếu như hắn ta cóbản lãnh thì cứ tới, nhưng em nhất định phải nói, đối với việc hắn ta dùng tiềnđập người như vậy, hành vi đâm dao sau lưng thì em hết sức xem thường."Mạnh Giai chớp mắt, trong ánh mắt lộ ra tức giận.

Lý Tế Hoa nói với vẻ mặtbất đắc dĩ: "Thật ra thì Thanh Lam chỉ là quá yêu thích em, cộng thêm cátính lại không chịu thua, nên mới làm chuyện quá đáng như thế, người ta cũngkhông xấu ."

Cô bĩu môi, "Rấtđáng tiếc em không có phúc hưởng thụ, sự yêu thích của hắn ta đã gây cho em rấtnhiều phiền phức rồi."

Cửa truyền đến thanh âmmở khóa, hai anh em cùng nhau nhìn sang.

"Anh đã trở về," Giang Dĩ Thành lộ ra vẻ kinh ngạc, "Lý tiên sinh cũng ở đâyà."

Mặt anh ấy không chútthay đổi mà gật đầu, coi như là chào hỏi.

Mạnh Giai vội vàng mởmiệng, "Học trưởng rửa tay ăn cơm."

Ánh mắt của Lý Tế Hoa nhưdao găm lập tức bắn tới phía Giang Dĩ Thành. Anh đi vào hơn nửa ngày, mà GiaiGiai cũng không bảo anh ăn cơm, tên này vừa vào cửa, thì em gái bảo bối liềnquan tâm đến dạ dày của hắn, quả thật tức chết người mà!

"Ừ, đựơc, em và Lýtiên sinh ăn trước đi."

"Anh hai, anh cũngđi rửa tay đi, để em bày bát đũa."

Mạnh Giai bưng thức ănlên bàn, mơ hồ nghe trong toilet có động tĩnh, cô nghi hoặc một lúc, rồi cũngkhông quan tâm nữa.

Đợi đến lúc hai người đànông kia tới dùng cơm, thì con mắt của cô lập tức trợn tròn.

Mới vừa rồi học trưởngvào cửa cô không nhìn kỹ, sao bây giờ vừa nhìn thì thấy mặt mũi đều sưng. Nhìnđến anh hai nhà mình, cũng không có tốt hơn bao nhiêu, khóe miệng cũng ứ đọngmáu rồi, còn có chút máu chưa lau sạch sẽ.

"Giang Dĩ Thành, anhdám đánh anh hai em, không muốn sống hả?" Mạnh Giai gầm thét, tay dùng sứcvỗ trên lên bàn, khí thế mạnh mẽ của cọp mẹ lập tức xuất hiện.

Lý Tế Hoa lập tức cườihíp mắt. Quả nhiên ở trong lòng em gái, anh vẫn tương đối quan trọng.

Giang Dĩ Thành sờ sờ khóemiệng của mình, chịu đựng đau đớn mà mở miệng, "Tiểu Giai, em công bằngchút đi, nhìn kỹ bọn anh xem ai bị thương nặng hơn."

"Mặc kệ như thế nào,anh cũng không đựơc đánh anh hai em."

"Chẳng lẽ anh bịđánh mà không đựơc đánh trả?"

"Đúng." Cô gậtđầu như đinh chém sắt.

Tâm tình của Lý Tế Hoathật tốt, nâng càm lên khiêu khích với anh.

Giang Dĩ Thành nhịn anhta, "Anh ấy muốn đánh chết anh đó?"

"Anh ấy không dámđánh chết anh." Mạnh Giai liếc qua anh hai đang dương dương đắc ý một cái,tiếp tục nói với ngừơi đàn ông của mình: "Điều kiện tiên quyết ở đây, làanh không đựơc đánh trả."

"Đây cũng quá bấtcông." Anh không nhịn được mà nói thầm một câu.

"Trên đời này anhhai của em là người đàn ông tốt với em nhất, là người thân nhất của em, emthiên vị anh ấy cũng là chuyện đương nhiên."

Anh nhếch miệng một chút,thì lại đau đến nỗi anh phải nhổ ra ngụm khí lạnh, trong bụng thật sự rất bấtmãn, nhưng lại không thể làm gì, trong lòng ấm ức đến sắp nội thương.

"Giai Giai ngoan,ngồi xuống ăn cơm đi, đừng so đo với thứ người như thế."

Giang Dĩ Thành hung hăngtrợn mắt nhìn anh vợ một cái. Nhưng nể tình anh ấy phải giúp mình mang vợ vàocửa, nên giọng điệu này anh phải nhịn.

Lý Tế Hoa mới mặc kệtrong lòng anh muốn điều gì, kéo em gái ngồi xuống bên cạnh mình, anh em tươngthân tương ái mà gắp thức ăn ăn cơm.

"Giai Giai, cũng làthức ăn em làm có mùi vị gia đình." Đáng tiếc, em gái sắp là của ngườikhác rồi, trong lòng anh rất chua.

"Vậy thì ăn nhiềumột chút đi." Mạnh Giai gắp món ăn anh hai thích ăn bỏ vào trong chén anhấy.

Trong mắt anh nhìn em gáitràn đầy cưng chìu. Cô nhóc này đã trưởng thành rồi, đã đến lúc phải giao chovào trong tay người đàn ông khác rồi, biết rõ đây là thực tế không thể ngăntrở, nhưng trong lòng anh ấy vẫn cảm thấy buồn bực không thôi.

"Mạnh tiểu thư——"

Tiểu thư quầy tiếp tâncòn nói chưa xong, thì Mạnh Giai đã chạy qua trứơc mắt các cô.

Thang máy đi thẳng lêntrên, tới tầng cao nhất, thì cửa vừa mở ra cô đã vội vàng chạy ra ngoài.

Trần thư ký trợn mắt hámồm nhìn cô lao thẳng tới phòng làm việc của Tổng giám đốc.

"Giang DĩThành."

Hai quản lý ngành đanggiải thích bản kế hoạch với Tổng giám đốc, kinh ngạc mà nhìn cô trực tiếp đẩycửa đi vào.

Giang Dĩ Thành nhíu mày,cũng không kinh ngạc nhiều lắm. "Xảy ra chuyện gì?"

"Đi theo em."

"Làm gì?"

"Đi theo em là đượcrồi." Mạnh Giai cũng không nhiều lời với anh, trực tiếp đi lên kéo anh.

Hai quản lý ngành nhìnlẫn nhau một chút, sau đó yên lặng theo dõi.

Giang Dĩ Thành bỏ bản kếhoạch lên trên bàn, rồi giữ chặt cô. "Rốt cuộc là chuyện gì mà làm cho emhấp tấp như vậy."

"Chúng ta đi đăng kýđi."

Hai quản lý ngành hai mặtnhìn nhau, và vô cùng kinh ngạc.

Trần thư ký chạy đến cửacũng giật mình.

Giang Dĩ Thành sợ runlên, sau đó là mặt tràn đầy nụ cười, thản nhiên hỏi: "Không phải là emkhông muốn kết hôn với anh sao?"

"Bây giờ em thay đổichủ ý."

"Thật?"

"Thật."

"Nếu anh không muốnđi." Anh tựa vào trên bàn làm việc ở phía sau, không có ý phối hợp.

Mạnh Giai trực tiếp đámột cước tới. "Không có thời gian đùa giỡn với anh, một câu thôi, rốt cuộccó đi hay không? Không đi thì em đi."

Nhìn thấy Tổng giám đốcbị bạo hành gia đình thì ba nhân viên ở Xương Đạt che miệng nhìn, và không lêntiếng.

Giang Dĩ Thành khom lưngxoa xoa đầu gối bị đá, giọng điệu hơi mềm nhũn một chút. "Sao tính nhẫnnại của em kém như vậy?"

"Em không có nhiềuthời gian để lãng phí với anh như vậy, bây giờ anh hai em đã đến công ty LongĐằng chi nhánh Đài Loan thị sát rồi, chúng ta phải nhanh chóng tiền trảm hậutấu trước khi anh ấy trở lại gây rối."

"Buổi sáng anh ấymới đánh anh, bây giờ anh lại đi theo em đăng ký kết hôn, còn muốn chếtsao?" Giang Dĩ Thành không nghiêm túc mà nói.

"Đi." Mạnh Giaikéo anh đi ra bên ngoài. "Một người đàn ông lề mề như anh có thấy phiềnhay không hả, nếu bây giờ anh bằng lòng, thì chờ chuyện qua đi rồi chúng ta lyhôn là đựơc."

Tổng giám đốc phu nhântương lai thật sự là mạnh mẽ nha!

Bình thường nhìn ngườithật đáng yêu dịu dàng, không nghĩ tới lại mạnh mẽ như vậy, điệu bộ này quảthật nghi ngờ là bức hôn nha.

Mặc dù Tổng giám đốc củabọn họ mừng rỡ đến mức không chứa nổi nữa rồi, nhưng mà. . . . . .

Cho đến lúc hai người vàothang máy, mà Trần thư ký vẫn vuốt càm của mình như có điều suy nghĩ, sau đóchợt ‘ a ’ lên một tiếng. Anh chàng cuối cùng cũng nghĩ chỗ nào không được bìnhthường rồi, buổi sáng người đánh Tổng giám đốc là CEO của Long Đằng, là anh haicủa Tổng giám đốc phu nhân tương lai?

Hai quản lý ngành nhìnthấy Trần thư ký giống như bị lửa đốt đến mông xông ra ngoài mà không hiểu gìcả.

Bên trong toà nhà công tyXương Đạt, tin tức Tổng giám đốc bị chính Tổng giám đốc phu nhân kéo đi đăng kýkết hôn, tốc độ lan truyền như gió, cuối cùng không ít người trốn việc đi theoxem náo nhiệt .

Khoảnh khắc đăng ký xong,thì Mạnh Giai nghe một giọng nói từ phía sau mình truyền đến.

"Giai Giai, em thậtsự làm cho anh hai đau lòng mà, chuyện kết hôn lớn như vậy cũng không cho anhbiết."

Cô che trái tim đanghoảng sợ của mình rồi chậm rãi xoay người qua, nhìn anh trai hai tay vòng trướcngực, lông mày nhứơng cao, tự tiếu phi tiếu đứng ở bên ngoài nhìn mình.

"Anh hai, anh đã đếnrồi." Thật may là đã đăng ký xong rồi.

"Ừ." Lý Tế Hoangược lại đi nhìn em rể, đơn giản và dứt khoát hỏi: "Lúc nào thì cử hànhhôn lễ?"

Giang Dĩ Thành xin phép,"Ý kiến của anh hai thế nào?"

Mạnh Giai nhăn mày lại,ánh mắt đang quan sát giữa hai người.

"Đến Mỹ cử hành hônlễ đi."

"Anh hai ——"Mạnh tiểu thỏ nổi giận.

Lý Tế Hoa trấn an và vỗvỗ đầu em gái. "Ngoan, qua bên cạnh đợi đi, anh có chuyện muốn thươnglượng với Dĩ Thành."

Cô níu tay của anh lại,gầm nhẹ: "Anh hai, sao anh lại giúp người ngoài sắp đặt em?" Bây giờcô vẫn không biết là chuyện gì đã xảy ra, đúng là ngu ngốc mà.

"Em rể nhà mình,không tính là ngừơi ngoài." Anh nói có vẻ tự đắc.

Mạnh Giai trợn tròn mắt,quai hàm giận đến phình ra, rồi lại không biết nên nói cái gì.

Trần thư ký xem náo nhiệtmột lúc rồi vội vàng đi tới, "Tổng giám đốc phu nhân, chúng ta về công tytrước đi."

"Về công ty làmgì?" Lửa giận của cô phun ra ngoài, sau nói như đinh chém sắt: "Đi,đưa tôi đến phi trường."

Trần thư ký sửng sốt.

Giang Dĩ Thành nhíu mày.

Còn Lý Tế Hoa thì ngượclại gật đầu một cái, "Cũng đựơc, Giai Giai về Mỹ trước, lễ phục áo cướiphải đo trước làm theo yêu cầu."

"Tổng giám đốc phunhân, chúng ta đi thôi." Trần thư ký sảng khoái mà đón lấy nhiệm vụ này,thuận tiện tiếp nhận một tia sáng lạnh của cấp trên.

Mạnh Giai tức giận vàbuồn bực một bụng mà sãi bước rời đi.

"Chăm sóc cô ấytốt." Giang Dĩ Thành dặn dò.

Trần thư ký gật đầu, rồivội vàng đi theo.

Lý Tế Hoa nhứơng lông màyvề phía em rể, "Đi thôi, chúng ta thương lượng chi tiết cụ thể của hôn lễmột chút đi."

Giang Dĩ Thành cười cười,đuổi theo bước chân của anh ấy. "Hôm nay rất cảm ơn anh hai đã hỗtrợ."

"Không cần kháchkhí, chỉ là hôm nay tâm tình của tôi cũng không tệ lắm."

". . . . . ."

Kết thúc:

Nửa tháng sau, ở SanFrancisco Mỹ trong môt ngôi giáo đường cổ, cử hành một cuộc hôn lễ cũng khôngdễ thấy.

Khi thấy Lý Tiến Nghiêmtổng giám đốc của tập đoàn Long Đằng, cũng là bố vợ của anh đang chậm rãi đưavợ mình được trang điểm tỉ mỉ từ cửa đi tới, thì Giang Dĩ Thành không nhịn đượcmà lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Mạnh tiểu thỏ không muốnhôn lễ phô trương, anh hết thảy đều nghe cô. Nhưng cha con nhà họ Lý lại rất đểý, cuối cùng kết quả sắp xếp chính là, ở ngày hôn lễ đó Mạnh tiểu thỏ đổi cáchxưng hô, và thủ tục hôn lễ là làm theo ý của cô đơn giản và long trọng.

Nhưng mà khi cô dâu chúrể trao đổi chiếc nhẫn, thì cô dâu hô ngừng.

"Học trưởng, cóchuyện chúng ta phải nói trước."

"Em nói đi."

"Đứa nhỏ đầu tiêncủa chúng ta phải mang họ Mạnh."

Học trưởng không chút dodự mà gật đầu, "Có thể."

"Vậy thì không thànhvấn đề ." Cô hiền lành và đưa tay của mình ra.

Giang Dĩ Thành cười rồiđeo nhẫn cho cô, đang đợi cô đeo cho mình thì đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó,anh vội nắm tay của cô, giọng nói mang theo chút run rẩy. "Tiểu Giai, cóphải em đã có hay không?"

Cha con Lý Tiến Nghiêmcùng chấn động.

Cô khẽ mỉm cười,"Đúng vậy."

Anh mừng rỡ ôm lấy cô,rồi hoan hô, "Anh sắp làm ba."

Ánh mặt trời xuyên thấu quacửa sổ thủy tinh hoa văn màu rọi vào, rơi vào trên người cô dâu chú rể, chóimắt và hạnh phúc.