Nuôi Dưỡng Thỏ Tiểu Thư

Chương 15



Đại sảnh sân bay ——

Lý Tế Hoa nhìn chằm chằmlên tay trái có thêm chiếc nhẫn của em gái, anh vội vã chạy tới đưa tiễn nêntrong mắt muốn phóng hoả.

Mạnh Giai không để lạidấu vết mà bước đi, chặn ở trước Giang Dĩ Thành. "Anh hai, không phải nóicông ty có mở cuộc họp sao, tại sao lại tới đây?"

Lý Tế Hoa túm tay của cô,giọng nói mang theo tức giận không thể che giấu. "Rốt cuộc là hắn làm thếnào mà lừa gạt em? Tối hôm qua không phải là hắn làm chuyện gì chứ? Bằng khôngcác người biết tám năm rồi, sao em lại đột nhiên đáp ứng hắn như vậy?"Anh biết có vài tên đàn ông vì muốn đạt đựơc mục đích, chuyện hèn hạ vô sỉ gìcũng làm được.

Sắc mặt của Giang DĩThành trầm xuống.

Mạnh Giai không được tựnhiên mà ho khan một tiếng, "Không phải vậy, vốn là định ở Nhật Bản đínhhôn, kết quả là ba xảy ra tai nạn, nên em không đợi anh ấy đến Nhật Bản thì đãvội vã bay tới Mỹ rồi."

Giang Dĩ Thành cúi đầucong môi dưới, đối với sự bảo vệ của cô rất hài lòng. Mặc dù dây thần kinh củaMạnh tiểu thỏ chậm chạp, nhưng bản năng phản ứng vẫn là chân thành.

"Sao lại cố tình saukhi gặp anh?" Lý Tế Hoa lông mày chau cao, ánh mắt phóng hỏa bắn về phíangừơi đàn ông núp ở phía sau em gái.

Mạnh Giai không nhịn đượcnghiêng đầu mà trợn mắt nhìn người đàn ông phía sau một cái. Xem anh chọn thờigian kìa.

Giang Dĩ Thành mỉm cườimà chống đỡ. Em sớm đáp ứng không được sao.

Tại sao em phải đáp ứngchứ? Cô lấy ánh mắt đáp lại.

Tự em nói đi? Mắt của anhcười hỏi ngược lại.

Lý Tế Hoa dùng sức quayđầu em gái lại. "Trong mắt em còn có người anh trai này không?" Làmanh tức chết đi được ! Lại ở trước mặt anh trình diễn ý nghĩ đen tối.

Quả thật cô rất mệt mỏi."Anh hai, anh đủ rồi đó, đây là chuyện riêng của em!"

Anh bị đả kích lớn,"Em vì người đàn ông khác rống anh?"

Mạnh Giai liếc mắt, cúiđầu chấp nhận. "Anh hai, em còn chưa muốn lập gia đình, anh đừng ép emnhé."

Ánh mắt của Giang DĩThành sáng lên.

Toàn thân Lý Tế Hoa trànra cơn giận dữ, đã đột nhiên thu lại không còn một mống, thay vào đó là vẻ mặtphong thái tao nhã. "Giai Giai, ngoan, đừng xúc động, phải biết rằng xúcđộng là ma quỷ."

Cô dùng sức gật đầu. Cáinày đã thấm sâu vào trong người cô rồi, lúc ấy nếu không phải là xúc động, thìcô cũng sẽ không đem mình cho học trưởng con đại hồ ly kia.

Giang Dĩ Thành như cóđiều suy nghĩ.

"Anh cũng đừng xúcđộng, phải biết, nếu anh xúc động, em cũng không thể giữ vững bình tĩnh."Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, "Đựơc rồi, anh hai, không có gì thìanh trở về công ty đi, bọn em cũng sắp lên máy bay rồi."

Lý Tế Hoa lướt qua em gáinhìn sang Giang Dĩ Thành, "Chăm sóc con bé tốt."

Anh gật đầu, "Tôibiết."

"Bây giờ tôi vẫnchưa tiếp nhận cậu."

Giang Dĩ Thành chỉ nở nụcười.

"Giai Giai, từ trướcđến giờ thần kinh của em khá lớn, chuyện lập gia đình là lớn như vậy, ngàn vạnphải nhớ rõ, nhất định phải báo cho anh hai biết, đừng bị người bán còn giúpnhân số tiền." Lý Tế Hoa tận tình khuyên bảo.

"Em sẽ tận lực bánngười khác kiếm tiền , anh đừng lo lắng." Mạnh Giai cam đoan.

Anh thâm trầm xúc độngrồi vỗ vỗ vai em gái.

Giang Dĩ Thành cúi đầuche giấu ý cười trong mắt. Mặc dù Mạnh tiểu thỏ vẫn dùng hình ảnh khiến chongười ta dễ dàng lừa gạt, nhưng muốn bán cô cũng cần phải có đầy đủ vận khícùng với thần kinh mạnh mẽ.

Lý Tế Hoa đi ba bước thìquay đầu lại dùng thị lực mạnh mẽ bắn quét qua em gái.

Mãi cho đến khi bóng dánganh trai biến mất trong tầm mắt, thì cuối cùng Mạnh Giai cũng thở ra, vỗ ngựctự mình nói, "Hô, cuối cùng cũng đuổi đi đựơc anh trai dở hơi này."

Suy nghĩ một hồi, GiangDĩ Thành vẫn là không nhịn được hỏi câu, "Tiểu Giai, anh ấy vẫn như vầyphải không?"

Cô ít có lộ ra vẻ mặt nhớlại, chỉ là vẻ mặt rất phức tạp. "Từ lúc em có trí nhớ thì vẫn cứ như vậyđi." Cô thật sự vô lực, lại chỉ có thể tiếp nhận, nhất là sau khi mẹ quađời, anh trai càng thay đổi nghiêm trọng hơn.

Anh khẽ hôn xuống tráncô, giọng nói mang theo ý cười khó có thể che giấu. "Khổ cực em rồi."

"Ai, là mạng thìphải chịu."

Giang Dĩ Thành đột nhiênngẩng đầu nhìn về phía sau, trong nháy mắt con ngươi híp lại có chút không vuithoáng qua.

Nơi đó có một người đànông lẳng lặng đứng, dáng ngoài xuất sắc cùng khí chất xuất chúng khiến cho hắnta được người khác chú ý, không phải là Hoắc Thanh Lam thì là ai.

Hình như là có phát hiệnđiều gì đó, Mạnh Giai theo ánh mắt của anh nhìn sang, sau đó hơi nhếch môi.

"Chúng ta đi vàothôi." Giang Dĩ Thành quyết định tránh đi.

Cô gật đầu đồng ý.

Chỉ là chờ máy bay củabọn họ bay, thì Hoắc Thanh Lam mới biết mình vẫn muốn nhiều hơn.

Âm nhạc êm dịu tung bay ởtrong phòng, ánh mặt trời rơi ánh sáng vào căn phòng, có người thoải mái vùi ởtrên ghế sa lon gặm quả táo đọc sách, tựa như một con mèo lười biếng.

Cuộc sống của Mạnh Giaivẫn có vẻ tuỳ tính, mới vừa trở về Mỹ thì cô đã không thích ứng được với tácphong của mọi người ở nhà họ Lý, cuối cùng cô kiên trì chuyển ra ngoài ở.

Rắc rắc một cái, quả táođã mất đi một góc, sách trong tay cô cũng lật qua một trang.

Ngoài cửa truyền đếntiếng mở khóa, cô vùi ở trên ghế sa lon không nhúc nhích.

Không lâu lắm thì cửađựơc kéo ra, rồi có người đi vào.

Giang Dĩ Thành xách haitúi đồ bỏ vào phòng bếp, rửa sạch tay, sau đó tới ôm cô vào trong ngực, thảnnhiên liếc mắt vào manga ở trong tay cô.

Kể từ khi cô biết bí mậtở thư phòng bị lộ ra, thì ngược lại sau đó không còn che che giấu giấu nữa,trực tiếp quang minh chánh đại xem.

Mạnh Giai chỉ điều chỉnhtư thế dễ chịu một chút, tiếp tục thửơng thức manga BL của mình, không thèmquan tâm vẻ mặt cùng với ý tưởng trong lòng của ngừơi ở sau lưng.

Cô cảm thấy mình tươngđối khoan hồng độ lượng rồi, không vì anh tự mình lục lọi việc riêng tư củamình mà trở mặt, cũng đủ để cho anh mang ơn rồi. Còn về phần anh đánh giá cùngvới thái độ về sở thích của riêng cô, thì cô không cần phải kiêng dè suy nghĩ.

Thấy cô chuyên tâm xem,Giang Dĩ Thành đã nắm quả táo cô đang cầm trong tay, lại gần rồi gặm một miếnglớn.

Sau đó, Mạnh Giai thuậntay đưa tới khóe miệng cắn thì đã gặm đến hột.

Phản ứng của cô rấtthẳng, xoay người đem quả táo còn dư lại một ít nhét vào trong miệng họctrưởng, sau đó lấy một quả táo khác từ trên bàn trà tiếp tục gặm.

Giang Dĩ Thành lấy quảtáo trong miệng vứt bỏ, sau đó như không có việc gì mà nói: "Ngoài cửa đặtmột bó hoa hồng rất lớn."

Động tác gặm quả táo củaMạnh Giai ngừng lại, dùng sức nhai mấy miếng táo ở trong miệng, giọng nói mangtheo vài phần khó chịu: "Hắn thật đúng là bất khuất."

Anh gãi mái tóc, tronglòng cũng có chút khó chịu.

"Đừng để ý đến hắn,hắn có tiền thích tặng thì tặng đi."

Giang Dĩ Thành trầm mặc,sau đó đứng dậy cầm báo hôm nay đưa cho cô, giọng điệu rất là ẩn nhẫn. "Emxem tờ báo một chút đi."

Cô vốn không muốn nhận ,nhưng nhìn sắc mặt anh thì nhận lấy.

CEO tập đoàn tài chínhMinh Viễn vì yêu dừng lại Đài Loan

Một tựa đề lớn màu hồngphấn trong nháy mắt chói chang làm mù mắt Mạnh Giai, đâm vào làm da đầu cô têdại.

Khó trách mấy ngày nayngoài cửa hình như có chút xôn xao, cô còn tưởng rằng là do học trưởng làm rađộng tác gì mới chọc cho truyền thông chú ý, kết quả lại là chính do hoa đàocủa cô.

Nhưng, tựa đề lớn tiếptheo càng làm cho cô níu chặt ngực ——Tổng giám đốc Xương Đạt đính hôn, ngườimay mắn chuẩn bị kết hôn?

Cô tóm lấy cà vạt củaGiang Dĩ Thành, túm anh đến trước chân, mũi kề mũi, trán chống trán, hơi nóngthở ra hoà vào nhau.

Mạnh Giai cắn răng nghiếnlợi hỏi: "Tin tức là do anh thả ra ngoài ?"

Giang Dĩ Thành thuận taykéo lỏng cà vạt, thuận thế hôn lên môi cô hai cái, mới cười nói: "Dù saocũng phải có chút đáp lại mới đúng, nào có đạo lý bị vây còn thụ động để bịđánh."

Sắc mặt của cô vẫn là khócoi. "Lôi em lên làm cái gì?"

"Em là nhân vậtchính mà." Giọng điệu của anh không nghiêm chỉnh, tay từ vạt áo T shirtrộng rãi của cô tham tiến vào, cầm lấy đẫy đà trước ngực cô, hí mắt hài lòng.

Thân thể của Mạnh Giairun rẩy một chút, muốn đẩy anh ra, lại bị anh áp đảo lên trên ghế sa lon.

"Buông tay."Tay của anh đã theo bụng trơn nhẵn của cô trượt vào quần lót, ngón tay thuầnthục vuốt ve hoa hạch, sau đó cúi đầu chận lại miệng của cô.

"Ô. . . . . ."Cô tức giận mà giãy giụa, lại khiến cho anh càng động tình hơn.

Rất nhanh chóng, Giang DĩThành đã lột cô sạch sẽ, còn mình cũng cởi quần dài cản trở xuống, nút áo củaáo sơ mi chỉ còn lại một cái chưa mở, một mảng cơ ngực phơi bày ra ngoài, tảnra một loại hấp dẫn nguy hiểm, chán chường và tao nhã.

Hơi thở của Mạnh Giai hơidồn dập, muốn đá văng anh, lại bị anh bắt được mắt cá chân, dùng sức nâng caomột chân, sau đó thẳng tiến vào thân thể của cô.

Cô bởi vì anh mạnh mẽ màcó lực va chạm vào nên có chút hít thở không thông, trái tim đập quá nhanh,cuối cùng cũng không khống chế đựơc mà kêu lên.

Động tác của Giang DĩThành có chút điên cuồng, gần như muốn cả người vùi vào thân thể của cô. . . .. .

Mạnh Giai thở hào hển,đầu ngón tay cào ở sau lưng anh khẽ run lên, mới vừa rồi cô gần như cho rằngmình sẽ chết với cái loại vui thích cực hạn đó.

"Khốn kiếp."Cuối cùng cô cũng có cơ hội mắng ra tiếng.

Anh vuốt ve da thịt củacô, không lên tiếng.

"Anh biết rõ bênngoài còn có ký giả, mà còn ở trong phòng khách làm loạn?" Nghĩ đến ký giảở mọi nơi, thì cô hơi run rẩy.

"Vị trí này bọn họkhông thấy được." Giang Dĩ Thành mang theo nụ cười thấp giọng nói.

"Anh đừng tới đâynữa." Khóe mắt liếc về tờ báo trên bàn, chân mày cô hơi vặn.

"Để cho người đànông kia thừa cơ mà vào sao?" Giọng điệu của anh lộ ra nguy hiểm.

Mạnh Giai nhíu chặt chânmày, "Thật phiền phức." Nếu như hai người bọn họ kích tình bốn phía,cô cảm thấy rất thú vị, nhưng nếu như mình cũng là một trong những nhân vậtchính, thì tuồng kịch này cũng rất phiền lòng .

Nhưng mà. . . . . . Cônhăn nhăn mũi, nhẹ nhàng cắn môi dưới, đột nhiên có chút không thích hình ảnhhọc trưởng và người đàn ông khác ở chung một chỗ ở trong đầu mình.

Ánh mắt rơi vào trênngười đàn ông đang đè ở trên mình. Bộ dạng anh rất tốt, vóc người đẹp, lại cónăng lực, thể lực. . . . . . rất mạnh. Mặt của Mạnh Giai không khỏi phiếm hồng,chỗ thân thể hai người kết hợp có chút nóng như lửa, tròng mắt cô quét qua, đưatay ôm cổ của anh.

Giang Dĩ Thành nhẹ nhànghoạt động hạ thân, anh dán lên môi của cô, giọng nói trở nên khàn khàn trầmthấp."Em nói cái gì?"

Cánh môi mềm mại đã giammiệng của anh lại, thân thể mềm mại dán sát vào anh.

Gỗ ngày xưa làm ra ghế salon bởi vì động tác của người trên đó quá lớn mà phát ra tiếng vang hơi nhỏ, màdấu vết ở trên đó đã biểu hiện ra nó đã muốn rời khỏi vị trí vốn có rồi.