Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chương 59: Bước vào một cánh cửa vô định



Đời này, kiếp này, tất cả vận mệnh đều đã thay đổi.

Nàng sẽ sử dụng sức mạnh của chính mình để đảo ngược bánh răng vận mệnh, và sẽ không bao giờ giao vận mệnh của mình cho bất luận kẻ nào, không phải cho Cửu Vương, cũng không phải cho Châu Dung.

Bóng dáng của Châu Dung hiện lên trong đầu của Bạch Mạn, đôi mắt của nàng có chút nóng rực, nhưng lại mau chóng ấn xuống.

Bạch Mạn giả trang thành thương nhân lông thú, dẫn theo Chu Tước, đi lên thềm đá Vạn Thái Hòa Hào.

Đêm nay Vạn Thái Hòa Hào đèn đuốc sáng trưng, xe ngựa tấp nập.

Nhìn cách ăn mặc và hành động của Bạch Mạn hoàn toàn xa lạ, theo đuôi là một nữ tử dị quốc, hầu đồng* căn bản không có bất kỳ bố trí phòng vệ nào, nhìn thoáng qua thiếp mời, rồi cho các nàng đi vào.

(*) Hầu đồng: đứa trẻ nhỏ hầu hạ (Hầu: hầu hạ, đồng: nhi đồng)

Vừa đi vào đại đường Vạn Thái Hòa Hào, âm thanh uống rượu hành lạc kéo dài không dứt.

Bạch Mạn được hầu đồng dẫn đi trước. Nàng nghe hầu đồng giới thiệu lão bản của Vạn Thái Hòa Hào:

"Lão bản, vị này là đến từ Tây Thùy."

Lão bản chỉ vào một bên chén rượu, nói: "Đến đây, uống một chén."

Lúc trước Bạch Mạn tịch mịch ở trong thâm cung, nàng thường thường vui đùa cùng một nữ tử dị quốc. Nàng dựa vào những gì được người kia dạy, biết đây là dị tộc lễ.

Bạch Mạn không từ chối, uống một hơi hết sạch.

Sau khi nàng lấy được hảo cảm của lão bản, lại cùng luyên thuyên vài câu với lão bản, rất nhanh vị lão bản kia cũng xác nhận thân phận thương nhân lông thú của nàng, sau lưng Chu Tước lúc này mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Không bao lâu, có những người khác tới bắt chuyện với lão bản, Bạch Mạn tự nhiên rời khỏi trung tâm của đám người, đi vào trong viện.

Năm đó các Quý Nhân tìm niềm vui, nhốt nàng ở viện bên trong Vạn Thái Hòa Hào, chính là chỗ này.

Bạch Mạn liếc mắt một cái liền biết, viện này giống hệt như kiếp trước của nàng.

Năm đó, nếu như không thể kịp thời thoát ra ngoài, Cửu Vương phi không biết quy củ mà ra ngoài suốt đêm, nhất định là sẽ thân bại danh liệt. Điều chờ đợi nàng chính là số phận "chết bệnh" trong Vương phủ.

Bởi vậy, vì thoát ra ngoài, vì mạng sống, nàng đã từng tìm kiếm qua một tấc một tấc của viện này.

Đêm ấy, nàng chỉ là chạy ra ngoài thôi sao?

Dĩ nhiên là không phải.

Thuở nhỏ, đích nữ của Bạch gia được Bạch lão gia nuôi dưỡng để trở thành người thừa kế, trên mặt chỉ có tính tình tốt. Bị Quý Nhân khi dễ, nàng đương nhiên muốn báo thù.

Thế là đêm ấy, Bạch Mạn đã tìm được thứ có thể khiến cả Dương gia bị chém đầu và Quý Nhân bị Hoàng đế giết chết.

Chỉ tiếc, qua không bao lâu, Cửu Vương đã đảo chính thành công, leo lên long ỷ. Cũng không lâu lắm, chính mình bị cầm tù ở lãnh cung, chết bởi bên ngoài cửa cung.

Thứ này thực sự vô dụng ở kiếp trước của nàng.

Bạch Mạn chậm lại bước chân, trong lòng suy tư lộ tuyến. Cách đó không xa, có một bóng dáng quen thuộc chợt lóe lên.

Bạch Mạn đột nhiên quên mất mình đang ở đâu, ngây người.

Châu Dung?

Là Châu Dung sao?

Tại sao nàng lại ở chỗ này?

Bạch Mạn bước nhanh mấy bước, rẽ vào một góc, nhưng trong góc đó còn có người nào không?

Là ảo giác của ta sao?

Gió thưa thớt cuộn xoáy, lá cây gần đó đung đưa. Bạch Mạn nhìn góc trống, không giải thích được trong lòng cảm thấy thế nào.

Châu Dung không thể xuất hiện ở đây - Nàng ấy đang nghĩ gì vậy?

Trong lúc nhất thời, Bạch Mạn ngẩn ngơ xuất thần.

Rõ ràng nàng đã hạ quyết tâm, nhưng vào lúc này, trong lòng của nàng lại sôi sục, khao khát được nhìn thấy người đó. Nàng không thể điều khiển được trái tim của mình.

Nhưng nàng không có tư cách đi khát khao một người.

Bởi vì nàng muốn tiếp tục sống, còn muốn được sống càng tốt hơn một chút. Nàng không muốn chết. Vô luận là làm Hoàng hậu mà chết, hay là làm nữ nhi của thế gia mà chết, nàng đều không muốn chết.

Nhưng . . .

"Làm sao vậy?" Có hầu đồng thấy nàng thất hồn lạc phách, cảnh giác đứng trước mặt của nàng: "Ngài muốn đi đâu vậy?"

Bạch Mạn dừng chân, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Mặt của nàng lộ ra vẻ khó xử, người nọ thấy thế liền hỏi: "Ngài có cái gì khó xử sao?"

Đầu óc của Bạch Mạn quay cuồng, bắt chước giọng điệu của nữ tử dị quốc: "Ta . . . Bụng dưới căng đau, muốn mượn một chỗ thuận tiện . . . "

Hầu đồng càng thêm cảnh giác: "Ngài lầm phương hướng, mời theo nhỏ đến bên này."

Hầu đồng nửa cản nửa cưỡng chế dẫn Bạch Mạn sang một bên khác, vô tình hay cố ý cản trở tầm nhìn ra viện của Bạch Mạn. Bạch Mạn đi phía sau hầu đồng mà không nói một lời nào, im lặng khác thường, dường như thực sự chỉ đang giải quyết vấn đề cá nhân.

Sự cảnh giác của hầu đồng dần dần tiêu tan.

Đến vị trí thích hợp, Bạch Mạn đưa tay rút kiếm từ chiếc trâm phía trên đầu ra, chĩa vào cổ của hầu đồng.

Gió đêm quét qua, ngoại bào màu xanh đậm của hầu đồng phất động, lộ ra sợi vải dưới ngoại bào. Bạch Mạn lúc ở lãnh cung cũng từng dùng qua loại sợi vải dưới ngoại bào này, cũng không thoải mái dễ chịu, chỉ là giá cả cực kì rẻ tiền.

Những người mặc loại áo dưới này hoặc là cố tình bị trừng phạt, hoặc gia cảnh thật sự bần hàn.

Bạch Mạn do dự. Nàng thu hồi lại kiếm bên trong chiếc trâm.

Chu Tước tiến lên khoác lên tay của Bạch Mạn, nhẹ nhàng nắm chặt tay của nàng.

Hai người liếc nhau, Bạch Mạn âm thầm gật đầu.

Chu Tước đưa tay đánh vào gáy của hầu đồng, hầu đồng nhẹ nhàng hôn mê bất tỉnh.

Bạch Mạn vén tay áo lên cùng Chu Tước kéo hầu đồng tới chỗ tối. Sau đó nàng lôi kéo Chu Tước cấp tốc chạy tới trong viện. Sau khi đi vòng sau một gốc cây cổ thụ rậm rạp, cả hai leo lên hòn non bộ rồi vào một hang động.

"Chủ tử, ngài vậy mà linh hoạt như thế." Chu Tước sợ hãi thán phục.

Bạch Mạn lộ ra một chút xíu ý cười: "Gia gia cũng không phải là muốn bồi dưỡng ta thành nữ nhi khuê các."

Chu Tước nhỏ giọng nói: "Nếu như không phải cữu gia váng đầu, chủ tử, ngài cũng sẽ không phải mang danh muốn làm Hoàng hậu, càng sẽ không phải gả cho Cửu Vương ngu ngốc vô năng . . . Ài! Nhiều lời cũng không có ích gì."

"Không phải chuyện xấu." Bạch Mạn chỉ nói.

Bạch Mạn lần theo trí nhớ của mình đi đến một nơi nào đó, nàng kiên quyết ngồi xổm xuống, rút ​​ra chiếc trâm kiếm trên mái tóc đen của mình.

Nắm lấy kiếm trong trâm, Bạch Mạn không hiểu tại sao lại nghĩ tới Châu Dung.

Nữ nhân điên! Nhớ nàng ta để làm gì?

Bạch Mạn thấp giọng mắng một câu, nhanh chóng thanh tỉnh thần trí, cắm thanh kiếm trong trâm vào một khe nhỏ, dùng sức đẩy.

Nhìn cái động bịt kín như vậy lại xuất hiện một cánh cửa bên trên vách tường.

Bạch Mạn đang muốn nhảy xuống, Chu Tước ngăn nàng lại: "Chủ tử, ta đi trước."

Nói xong, Chu Tước nhảy xuống.

Bạch Mạn chợt nhớ tới kiếp trước, khi nàng còn là Cửu Vương phi, mặc dù mỗi ngày đều có Quý Nhân làm bạn, dường như có vinh quang vô hạn, nhưng lại bị Quý Nhân trêu chọc, bước qua cánh cửa này, run rẩy giữa đêm.

Đời này nàng không còn gắn hết danh dự và nhục nhã cho danh hiệu "Cửu Vương phi". Xung quanh nàng chỉ có một số ít người nhưng họ đều là những người đáng tin cậy và sẵn sàng bước vào cánh cửa này vì nàng.

Những suy nghĩ vụt qua chỉ trong vài giây. Giọng nói của Chu Tước vang lên từ trong cửa: "Có thể."

Bạch Mạn đi vào.

Bên kia cánh cửa là hành lang dài và hẹp giống như ở kiếp trước.

Không có người trông coi, chỉ có mấy cơ quan bí mật.

Bạch Mạn vốn đã thông minh, chưa kể kiếp trước khi đến đây, nàng đã vô cùng hoảng sợ và phát triển tiềm năng chưa từng có để phá giải tất cả các cơ quan mật thất này.

Lúc này, vừa nhìn thấy những cơ quan này, Bạch Mạn liền nhớ tới cách thức giải mã. Chưa đầy nửa nén nhang, nàng đã mở được cơ, sau đó cánh cửa trước mặt "cạch" một tiếng mở ra.

Phía sau cánh cửa này là một gian phòng cực kỳ tồi tàn và nhỏ bé. Xung quanh phòng có những giá sách dày đặc, trông giống như nơi dùng để cất giữ sổ sách địa phương.

Kiếp trước Bạch Mạn cũng nghĩ như vậy, cho đến khi . . .

Bạch Mạn ấn vào trí nhớ của mình, chậm rãi mò mẫm, lục lọi hồi lâu, cuối cùng ấn vào một cái nút bấm khó thấy.