Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài

Chương 52: Tìm tới cửa



“ Thật là dạo này xin lỗi mọi người, mình lười quá nên chap trước mới viết chán như vậy. Cho mình xin lỗi, thế mà các bạn vẫn đưa chương vừa rồi lên 800 lượt xem chỉ trong 3 ngày đăng và đưa truyện này cán mốc 160k.

Rất cảm kích, hãy vì mục tiêu 200 k nhé vì mình sắp viết đến đoạn tâm huyết rồi !

Aikaba Hikori. “

Mặc Lãnh Phong sải những bước dài, mạnh mẽ vào đại sảnh của Mặc Thị, nhanh chóng theo sau hắn là Lâm Nhã, Lam Thiên và Tử Y. Suốt cả quãng đường, những nhân viên trong đại sảnh thấy hắn thì cũng chỉ cúi đầu rồi đi thẳng, không dám nán lại nhìn quá lâu. Cũng tội, ai bảo tổng tài của bọn họ quá lạnh lùng, đến mức nhân viên của mình chỉ nhìn thôi cũng là một điều cấm kị trong công ty.

Thế nhưng hôm nay toàn bộ Mặc Thị như nhận ra một điều khác lạ. Và như một cái máy bàn tán sôi nổi, những tiếng xì xào theo đó cũng vang lên không ngớt xung quang họ :

“ Này, cô xem hai đứa trẻ đi cạnh Phó Tổng là ai kia ? “

“ Hả!!! Hai đứa trẻ đó sao ? Đúng là xinh thật đấy, trông cứ như búp bê vậy. Nhưng sao lại được đứng cạnh tổng tài thế kia ? Tôi nhớ tổng tài nổi tiếng không thích trẻ con mà ? “

“ Ừ! Công ty chúng ta đâu có cho trẻ con vào.... Hay....là...??? “

“ Là sao ? “ Thấy đồng nghiệp của mình ngập ngừng, cô gái kia huých tay tỏ vẻ khuyến khích.

“ Hay là đây là con rơi của tổng tài ? “ Cô gái kia nghịch ngợm nói, trong giọng điệu đã lộ rõ vài phần tà ý không rõ ràng.

Cô gái kia nghe vậy thì đánh vào tay vị đồng nghiệp của mình một cách đầy trách móc :

“ Có cái đầu cô ý ? Nếu mà là thế thật thì nhân viên nữ trong công ty này thất vọng chết mất ! “ Ý tưởng điên rồ thế, làm sao cô có thể chấp nhận được, chả khác nào nói rắng tổng tài của bọn họ từ nay đã không thể xài rồi !

Trong khi các nữ nhân viên đang còn đoán già đoán non về thân phận hai đứa trẻ thì Lam Thiên và Tử Y đã theo chân Lâm Nhã và Mặc Lãnh Phong đi vào thang máy chuyên dụng của hắn rồi lên thẳng văn phòng tổng tài.

1 giây.... 2 giây rồi nửa phút đã trôi qua...

Cánh cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra. Ngay lập tức đập vào mắt Lam Thiên và Tử Y là hai bóng hình cao lớn khiến cho ánh sáng khu hành lang văn phòng bỗng trở nên bị che lấp. Ngẩng đầu, cặp mắt long lanh của hai đứa trẻ đối diện với hai người trước mặt thì ngẩn ra....

Đó là một người đàn ông cao lớn, dáng dấp mảnh khảnh, thư sinh. Khuôn mặt nghiêm túc nay được thêm một cặp kính trông càng khiến hắn trở nên chín chắn bội phần. Người còn lại là một cô gái, không chỉ thu hút hai đứa trẻ bởi khuôn mặt xinh đẹp đầy sang trọng, mà còn bởi mái tóc đỏ rực đến loá mắt của cô. Nhìn thấy Mặc Lãnh Phong, hai người kia bèn nhanh chóng lên tiếng :

“ Chào mừng tổng tài và phó tổng đã trở lại HongKong. Chuyến đi của ngài tốt chứ ạ ? “

“ Vẫn như mọi năm thôi! “ Mặc Lãnh Phong vừa nói vừa bước ra khỏi thang máy. Mặc Dung Di thấy vậy thì tiến lên cởi áo khoác cho hắn, trong phút chốc ánh mắt cô nhìn qua vai Mặc Lãnh Phong rồi bất giác dừng trên hai đứa trẻ sau vai hắn. Động tác cởi áo bỗng dừng lại, cô liền ngạc nhiên hỏi :

“ Hai đứa trẻ này là...??? “

Lúc này Mặc Lãnh Phong mới chú ý đến hai đứa trẻ đằng sau lưng hắn, ánh mắt hơi nheo lại rồi bảo:

“ Nhóc con, ra đây !!! “

Hai đứa trẻ thấy vậy thì hơi dè dặt một chút nhưng rồi cũng tiến về phía trước. Trong khi Chung Cận Nhiên và Mặc Dung Di vẫn đang còn cố gắng tiêu hoá cái tình huống mới lạ này thì cậu bé trong hai đứa trẻ đã đưa tay ra trước mặt Mặc Dung Di rồi lễ phép nói :

“ Chào cô! Cháu là Dương Lam Thiên, hân hạnh được biết một người đẹp như cô “

“ Hả??? “ Mặc Dung Di ngẩn ra một lúc rồi tươi cười cầm lấy tay của Lam Thiên mà vui vẻ :

“ Cũng rất vui được gặp cháu, cậu bé dẻo miệng” rồi cô quay sang Tử Y đang im lặng bên cạnh mình rồi hỏi :

“ Còn cô bé ! Cháu tên là gì ? “

Câu hỏi của Mặc Dung Di khiến Tử Y thoáng chốc ngẩn ra, một sự mất mát nho nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt cô bé. Chung Cận Nhiên đứng cạnh Mặc Dung Di thấy vậy tưởng cô bé ngại nên tăng thêm sự khích lệ :

“ Không sao đâu ? Cháu nói đi, cô chú không cắm đâu ! “

Tử Y nghe vậy thì nhanh chóng hồi thần, lấy tay chỉ chỏ tạo thành một câu nói, làm cho khuôn mặt hai người phía trước mặt cô bé đơ ra như khúc gỗ, mãi mà không hiểu . Lam Thiên thấy vậy thì bối rối lên tiếng :

“ Em cháu nói con bé tên là Dương Tử Y cô ạ ! Em cháu bảo nó không nói được, nên lần sau cô hãy hỏi cháu nhé ! “

“ Vậy sao ? Cô chú vô ý quá ! “ Dung Di và Chung Cận Nhiên sững sờ, không thể tin được một cô bé xinh đẹp và đáng yêu như thế này lại là một đứa trẻ khiếm khuyết. Sự bối rối đã không thể che dấu trong đôi mắt họ, khiến cho khu vực xung quanh bỗng như bao trùm bởi một bầu không khí ảm đạm. Trước tình trạng này, Lâm Nhã là người đầu tiên lên tiếng giải vây :

“ Thôi... Mọi người làm cái gì đấy ? Mới sáng sớm mà đứng ở hành lang làm mấy trò buồn bã rồi. Tổng tài đang còn bao nhiêu việc đấy !”

Lúc này, Mặc Dung Di và Chung Cận Nhiên mới như choàng tỉnh, luống cuống ngẩng đầu thì bắt gặp khuôn mặt bình thản chờ đợi kia của Mặc Lãnh Phong thì mới hoảng hốt :

“ Xin lỗi, Mặc Tổng, chúng tôi bị xao nhãng. Mau vào thôi ! “

Mặc Lãnh Phong thấy vậy cũng không có ý kiến, chỉ lặng lẽ đi về phía trước. Mặc Dung Di thấy vậy thì dắt tay Lam Thiên và Tử Y cùng hai người kia lẽo đẽo theo sau. Bước vào văn phòng, Mặc Lãnh Phong nhanh chóng ngồi vào ghế tổng tài rồi nói với hai đứa trẻ :

“ Mấy nhóc, ngồi xuống đi “ rồi quay lại ra lệnh :

“ Cận Nhiên, cậu mau giải thích cho tôi về vấn đề an ninh thông tin hôm nay đi ! “

Cận Nhiên nghe vậy thì quá vất ngờ không tin nổi vội lên tiếng:

“ Mặc Tổng, ngài biết rồi sao ? “

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Cận Nhiên bèn lập tức lấy tay che lại. Ngu ngốc làm sao, thật vạ cái mồm chưa đánh đã khai của hắn, thế này chả khác nào bảo hắn đang lừa Mặc Tổng. Và quả như dự đoán của Chung Cận Nhiên, giọng điệu âm lãmh của vị tổng tài kia vang lên bên tai, hắn mới chính thức cảm thấy mình như đang ở địa ngục :

“ Ý cậu là cậu đã biết từ lâu rồi có phải không ? “

“ Mặc Tổng, không....không phải vậy !!! “ Cung Cận Nhiên chột dạ phủ nhận “ Vì Mặc Tổng đi Mĩ tới một tuần, mà chuyện này mới xảy ra khoảng một ngày trước, chuyên viên kĩ thuật của chúng ta cũng đã gần tìm được... “

“ Cận Nhiên, cậu cho tôi là thằng ngốc sao ? “ Mặc Lãnh Phong chen ngang lời hắn, áp lực đè nặng khiến Cận Nhiên quên cả thở “ Chuyện cậu nói với tôi đã xảy ra một tuần trước rồi, thủ phạm còn lấy đi cả dữ liệu của tập đoàn. Chúng rất tinh vi, đến mức tất cả dữ liệu của chúng ta chỉ một hai ngày đã là của chúng. Hệ thống bảo mật đó chẳng phải do cậu thiết kế sao ? Cậu giải thích thế nào đây ? “

“ Xin lỗi, Mặc Tổng “

Chung Cận Nhiên nghe vậy thì cúi đầu, không dám nhìn Mặc Lãnh Phong. Mà đâu chỉ có hắn, Lam Thiên và Tử Y ngồi trên ghế sofa cũng đang cảm thấy nhấp nhổm không yên. Vốn biết mình đã làm một chuyện quá mức tưởng tượng, nhưng bị bắt tại trận thế này! Thân là thủ phạm, hai đứa trẻ vô cùng lo lắng, một là sợ bị vạch mặt, hai là bị người đàn ông kia tỏ ý bắt đền. Thậm chí, lúc này chúng có thể đảm bảo, mình đã bị lừa vào hang cọp mà không hề hay biết...

Thế nhưng trong lúc mọi người đang chờ một quả bom đổ xuống đầu họ thì Mặc Lãnh Phong lại lên tiếng nói :

“ Rất may cho cậu, đã có hai người giúp tôi trong vấn đề này ! “

“ Hả...!!! “ Chung Cận Nhiên sững sờ còn sắc mặt của Lam Thiên và Tử Y cũng không thể ngỡ ngàng hơn. Mặc Lãnh Phong vội đảo mắt về phía chúng rồi tà mị cười. Nụ cười khiến hai đứa trẻ chột dạ, nhớ về một người nào đó :

“ Lam Thiên và Tử Y đây vốn là hai ứng viên trong đợt đầu tư giáo dục của chúng ta. Nhưng do đợt tấn công mạng của chúng ta nên Lâm Nhã đã mời hai đứa nhóc này giải quyết vấn đề cho cậu. Hai thiên tài này đã giúp Mặc Thị chúng ta lấy lại dữ liệu, đồng thời lần ra vị trí của thủ phạm. Nói thật, cậu nợ bọn nhóc này đấy, Cận Nhiên “

Mặc Lãnh Phong thản nhiên nói khiến cho những người trong phòng mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, chỉ duy Lâm Nhã là cười khúc khích ở một góc phòng như một kẻ vớ được vàng.

Cái tên này, suy nghĩ cũng thật nhanh nhạy. Nói dối thế này chả khác nào khiến hai đứa nhóc con kia vừa mắc nợ hắn, vừa khiến Cận Nhiên cảm thấy xấu hổ, bẽ mặt do thua hai đứa con nít. Xem ra sếp của hắn vẫn vậy, bắt nạt nhân viên đã là một thói quen khó bỏ. Nhất là bây giờ khi thấy khuôn mặt cúi gằm của Cận Nhiên và sự chột dạ trong mắt hai đứa trẻ, hắn biết chắc Mặc Lãnh Phong đã giăng một cái bẫy hoàn hảo.

Nhìn bộ dạng khó chịu của ba người trước mặt mình, Mặc Lãnh Phong mới mỉm cười thoả mãn, gác chân lên bàn làm việc, hắn thoải mái nói :

“ Thư kí Mặc, theo lệnh của tôi tuyên bố trừ một tháng lương của trợ lý Chung. Còn hai nhóc con này, từ bây giờ sẽ là mối đầu tư mới của Mặc thị chúng ta. Hồ sơ của những người khác trong đợt tuyển chọn này... Bỏ đi “

“ Ý chú là chú sẽ chỉ chọn bọn cháu trng số mấy trăm ứng viên thôi sao ? “

“ Phải ! Chỉ có hai nhóc mà thôi “ Hắn điềm đạm gập đầu.

“ Tử Y, em nghe thấy gì chưa ? “ Lam Thiên mừng rỡ, ánh mắt ngời sáng nhìn Tử Y “ Mẹ mà biết chuyện này sẽ rất vui mừng cho mà xem. “

.....

“ PHẢI ! TÔI ĐANG VUI MỪNG ĐẾN PHÁT KHÓC ĐÂY !!! “

Giọng nói mềm mại truyền đến từ phía cửa nhưng đanh thép đến quen thuộc làm cho Lam Thiên và Tử Y giật bắn mình đồng thời cũng hướng sự chú ý của tất cả mọi người vào bóng hình đang đứng trân trân ngoài cửa kia.

Đó là một cô gái, một cô gái rất trẻ, chắc chỉ tầm 20 đến 25. Cả người chìm trong bộ áo sơ mi màu trắng cộng với quần tây được thiết kế dành riêng cho phụ nữ làm toát nên một vẻ nam tính thường trực. Mái tóc hai màu, dài, cuộn sóng, nửa đen, nửa trắng quái dị nhưng lại tuyệt nhiên phù hợp một cách thật hoàn hảo với cô gái này. Đôi mắt màu sương mù xinh đẹp giống như bầu trời ngày mưa phùn, một đặc trưng khác chỉ của riêng cô. Hướng đôi mắt màu sương mù nhìn một lượt xung quanh, ánh mắt cô thoáng dừng phía trên người đàn ông cao lớn đang ở chính giữa phòng rồi khẽ nheo lại. Ngay sau đó, giọng điệu của cô vang lên,mang đầy sự trịnh thượng :

“ Xin lỗi quý công ty, nhưng tôi e rằng hôm nay hai đứa trẻ này sẽ không thuộc về các vị đâu ! “

Nói rồi, trước khuôn mặt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, cô gái tiến về phía hai đứa trẻ rồi không để chúng kịp phản ứng, cô khẽ nhéo mạnh vào tai chúng rồi xách lên. Ngay sau đó là tiếng kêu oai oái của một cậu bé trai :

“ Á.... Mẹ ơi !!! Bọn con biết lỗi rồi, bọn con không thế nữa đâu mà... Á...á... Đúng...dđúng không... Y Nhi !!”

“ Ưm...ưm... “ Tử Y ú ớ kêu, đầu gật lia lịa tỏ vẻ đồng tình. Lực đạo của mẹ cô bé mạnh đến nỗi khiến cho Tử Y mặt đỏ tía tai, trông thật uỷ khuất hết sức. Thế nhưng sắc mặt cô gái kia vẫn lạnh băng như vậy, rồi vừa đi, cô vừa xách tai lũ trẻ ra phía cửa, một chút cũng không quan tâm xem cục diện xung quanh như thế nào. Cho đến khi một âm thanh băng lãnh vang lên, ngăn cản bước chân của cô :

“ Đi qua cách cửa đó, cô đừng mong toàn mạng !!! “