Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam

Chương 37: Nữ phụ thanh mai 37



Tâm Tâm trở về nhà nói chuyện cùng ba mẹ, nhờ ba thay cô quản lý công ty. Bản thân cô muốn đi ra ngoài du lịch một thời gian để giải tỏa tâm trạng. Ba mẹ Tâm đều thương cô, vừa mới hủy hôn với Nguyên Triều không lâu, lại bị người bên cạnh tính kế hãm hại khiến cho công ty bị tổn thất không nhỏ, tâm lý của con gái hẳn là không dễ chịu. Cô con gái hai người bọn họ yêu thương, nuông chiều lớn lên, lại bị những người mà chính con bé yêu thương, tin tưởng lợi dụng, con bé hẳn là đau lòng biết bao. Công ty quan trọng, tiền quan trọng, nhưng con gái càng quan trọng hơn. Với ba mẹ Tâm, họ sẵn sàng có thể từ bỏ cả công ty chỉ để đổi lấy con gái được sống vui vẻ. Vậy nên, khi Tâm Tâm đưa ra đề nghị như vậy, bọn họ không nói hai lời liền lập tức đáp ứng.

Tâm Tâm ôm ba mẹ một hồi lâu, khóc nức nở cho vơi hết tủi hờn, sau đó mới về phòng sắp xếp hành lý.

Trước đó mấy tháng cô đã mua một căn nhà vườn ở ngoại ô thành phố, cô dự kiến rời xa nơi phố thị phồn hoa, về đây cải tạo lại nhà cửa, trồng rau, nuôi gà, sống những ngày điền viên yên bình. Mà quan trọng hơn là, căn nhà vườn này ở ngay bên cạnh căn nhà cũ của ông bà Nguyên Triều.

Sáng hôm sau, Tâm Tâm rời đi từ rất sớm.

Về phần công ty, cô cũng không hề lo lắng, bởi lẽ tuy mấy năm gần đây cô làm tổng giám đốc, nhưng ba mẹ cô vẫn tham gia trong hội đồng quản trị, vẫn nắm được hết mọi hoạt động của công ty, với kinh nghiệm hơn hai mươi năm của ba Tâm, thực chất không cần cô phải bàn giao gì cả. Cộng thêm có Trí Nhân giúp sức, thời trang Tâm sẽ đứng vững trên thị trường.

Tại sao cô có thể chắc chắn Trí Nhân sẽ hỗ trợ thời trang Tâm? Bởi vì độ hảo cảm cao kia đi. Theo như hệ thống 07 giải thích, độ hảo cảm từ 90 trở nên là yêu, từ 98 trở nên là rất rất yêu, 100 điểm là yêu hơn cả bản thân chính mình.

Độ hảo cảm của Trí Nhân cao như vậy, anh ta sẽ không làm tổn thương đến cô, đặc biệt là sau khi cô nói những lời hôm qua.

Cô chỉ việc nghỉ dưỡng trong căn nhà vườn của chính mình, chờ Trí Nhân đẩy Nguyên Triều đến chỗ cô.

—-

Chiều hôm đó, sau khi Tâm Tâm rời khỏi quán cà phê được một lúc, Trí Nhân cũng hồi phục lại tinh thần. Hắn vội vội vàng vàng chạy đến công ty thời trang Tâm, lại nghe nói cô không ở công ty.

Gọi điện cô không nhấc máy, nhắn tin cô không trả lời, hắn điên cuồng lao đến căn hộ chung cư của cô ở khu dành cho nhân viên cao cấp của công ty, cũng không thấy cô ở đây. Hắn đành trở về căn hộ của chính mình để đợi cô.

Suốt cả đêm hôm đó, hắn chỉ nằm nghĩ cách giải thích mọi chuyện với Tâm Tâm, cả một đêm mất ngủ cũng không đợi được cô trở về.



Sáng hôm sau, hắn dậy sớm, đi đến công ty, ngồi trong văn phòng của Tâm Tâm. Hắn bức thiết muốn gặp cô, bất cứ giá nào cũng không thể để cô giận hắn, không thể để cô không chịu nhìn mặt hắn nữa. Nhưng đáng tiếc chính là, hắn ngồi trong văn phòng của Tâm Tâm một ngày cũng không đợi được cô. Điện thoại của cô vẫn là tình trạng có tiếng chuông đổ nhưng không có ai nghe máy. Đến khi hết giờ làm việc, mọi người ra về hết, hắn mới thất thần trở về căn hộ.

Tâm Tâm không đi làm, cô ấy ở nhà sao? Không được, kéo dài một ngày, Tâm Tâm sẽ xa hắn thêm một ngày. Hắn cầm di động lên, gọi cho trợ lý: “Tra cho tôi địa chỉ nhà Tâm Tâm.”

Nửa tiếng sau, Trí Nhân xuất hiện trước cửa nhà Tâm Tâm, nhưng lại được quản gia thông báo là cô không có ở nhà.

“Cô ấy đi đâu?” Trí Nhân hỏi.

Người quản gia già vẻ mặt nhăn nhó, khó xử nói: “Cô Tâm Tâm không nói với tôi là cô ấy đi đâu. Nhưng thông thường, nếu cô ấy không ở nhà sẽ đến ở tại căn hộ chung cư của công ty.”

Trí Nhân lại lần nữa vòng trở về chung cư, một mảnh trống không yên lặng. Hắn giống như muốn điên mất. Tâm Tâm, em đang ở đâu? Xin hãy xuất hiện đi!

Lại một đêm mất ngủ. Sáng hôm sau, vừa đến công ty, Trí Nhân lập tức liền xông vào phòng của Diệu Nhi, trợ lý Tâm Tâm.

“Cô ấy đi đâu?” Hắn lạnh giọng hỏi, sau hôm qua, hắn đã lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, Tâm Tâm không chỉ là tránh gặp hắn, cô ấy giống như không còn ở đây nữa.

Diệu Nhi nhìn hắn, trong đôi mắt ánh lên sự bất mãn, nhưng cô vẫn giữ khuôn phép, trả lời một cách đúng mực:

“Việc này tôi cũng không biết. Cô ấy chỉ thông báo là chuyển giao mọi việc lại cho bác Tâm Giang để đi du lịch, không hẹn ngày trở lại, có khả năng sẽ không quay lại công ty nữa. Nghe bác Tâm Giang nói cô ấy dự kiến đi một năm, cũng thể là lâu hơn.”

“Cái gì? Tại sao cô ấy lại đi lâu như vậy?” Trí Nhân cảm thấy toàn thân đột nhiên lạnh buốt, giống như rơi vào hầm băng.