Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam

Chương 114: Nữ giả nam 58



Trong phòng bệnh, một loạt bác sĩ đứng trước giường của Tâm Tâm. Màn hình theo dõi biểu hiện sống của cô lập lòe, nhấp nháy.

“Tín hiệu tốt! Có vẻ phương án chữa bệnh thông qua hệ thống làm nhiệm vụ của chúng ta có hiệu quả!” Một vị bác sĩ già lên tiếng.

“Tạm thời dừng một thời gian, để thần kinh trung ương của cô ấy điều chỉnh lại, sau đó lại tiếp tục.”

Cánh cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông tiến vào.

“Đại Tá Tiêu Lưu Phong! Sao anh lại tới đây! Không phải anh đang trong thời gian khám tổng quát lại sao?”

“Tôi nghe nói đo được phản ứng cảm xúc của Tâm Tâm.”

“Đúng vậy! Có vẻ phương án chữa trị của chúng ta có hiệu quả.”

Tiêu Lưu Phong nhớ lại những lời Tâm Tâm nói với hắn khi ở trong thế giới thứ hai.

Chẳng nhẽ, trong thế giới kia, cô đã nhận ra hắn?

Cô nhận ra hắn từ khi nào?

Khi hắn tham gia vào trong thế giới kia, đã bị rút hết trí nhớ, không nhớ gì về cô. Nhưng khi trở lại với thế giới thực, hắn sẽ nhớ lại toàn bộ chuyện đã xảy ra trong thế giới kia, kể lại cho bác sĩ, từ đó các bác sĩ sẽ đưa ra phương án chẩn trị phù hợp cho cô.

Tâm Tâm!

Cuốn nhật ký mà Tâm Tâm đã nhắc với hắn.

Hắn nhớ, có một lần hắn nhìn thấy cô ghi vào trong đó. Hắn còn trêu chọc cô một trận, nói cô đã lớn mà vẫn còn viết nhật ký? Đây là trò chỉ bọn trẻ con mới làm.

Cô nói cho hắn, cuốn nhật ký đó, cô đã viết từ khi bẩy tuổi, viết đến bây giờ, đã thành thói quen.

Lúc đó, bọn bắt cóc vì trốn chạy cảnh sát truy đuổi đã bỏ lại cô trên hành tinh rác rưởi. Trong quá trình nhặt rác để sống, cô nhặt được một cuốn sổ, từ đó, cô bắt đầu hình thành thói quen viết nhật ký.

Khi viết nhật ký, cô sẽ tưởng tượng cô đang nói chuyện với ba, mẹ, anh trai. Nhờ đó, cô có động lực vượt qua được những ngày tưởng chừng như không thể sống nổi kia.



Công ty thời trang Tâm.

Phòng tổng giám đốc Tâm An Nhật.

“Tiêu Lưu Phong, anh là bạn học của Tâm Tâm?” Tâm An Nhật nhìn Tiêu Lưu Phong trước mặt. Người trong giới thượng lưu đều biết, nhị thiếu gia Tiêu Lưu Phong của dòng họ Tiêu không theo nghiệp kinh doanh của gia đình mà lại vào trường quân đội.

Nghe nói, anh ta còn được nhận vào lớp đặc tuyển của trường quân đội.

Nói vậy, chẳng nhẽ Tâm Tâm cũng là học sinh lớp đặc tuyển, mà không phải là lớp hạng xoàng dành cho những học sinh kém nhất như mọi người trong nhà vẫn tưởng?

Tâm An Nhật nhíu nhíu mày.

“Tâm Tâm đã mấy tháng không về nhà, ba mẹ đều rất giận. Nếu cậu là bạn học cùng lớp của em ấy, vậy giúp tôi chuyển lời tới em ấy, nói rằng, em ấy giận dỗi như vậy cũng đủ rồi, trở về đi. Mọi người sẽ tha thứ cho em ấy.”

Giận dỗi?

Tha thứ?

Cái chó má gì vậy?

Tiêu Lưu Phong tức giận đập tay xuống bàn làm việc của Tâm An Nhật.

“Mẹ kiếp! Tâm An Nhật, anh nói cái gì vậy? Anh còn nói tiếng người sao? Cái gì mà giận dỗi đủ rồi? Trở về sẽ tha thứ? Ba tháng cậu ấy không về nhà, mấy người các anh chẳng nhẽ chưa từng đi tìm cậu ấy sao? Không biết cậu ấy hiện giờ đang ở đâu sao?”

“Con bé ghen tị với Tâm Như, còn nói xấu Tâm Như, khiến Tâm Như bị tổn thương. Nếu chúng tôi cứ đơn giản như vậy đi tìm Tâm Tâm về, vậy Tâm Như sẽ thương tâm bao nhiêu? Với cả, nếu em ấy làm sai mà chúng tôi lại dễ dàng tha thứ, vậy em ấy sẽ càng ngày càng quá đáng, sẽ không coi ai ra gì!” Tâm An Nhật không cho là đúng, nói lại.

“Khốn kiếp! Thương tâm? Anh chỉ nghĩ cô em gái nuôi của mình thương tâm? Vậy chẳng nhẽ Tâm Tâm là em gái ruột của anh thì không biết thương tâm sao?” Tiêu Lưu Phong càng nói càng tức giận.

“Em ấy thì thương tâm cái gì? Rõ ràng là em ấy làm sai! Lại không chịu xin lỗi Tâm Như.”

Tiêu Lưu Phong cười khẩy một cái, hỏi: “Tôi rất thắc mắc, đến tột cùng cậu ấy đã làm sai cái gì, để mà gia đình anh lại có thể đối xử tuyệt tình với cậu ấy như vậy?”

Tâm An Nhật nhíu nhíu mày, hắn không muốn kể chuyện gia đình cho người ngoài, nhưng không hiểu sao, trước chất vấn của Tiêu Lưu Phong lại không nhịn được mà nói ra:

“Tâm Như rất là đáng thương, tính cách em ấy vốn yếu đuối, từ sau khi Tâm Tâm trở về, em ấy luôn lo lắng bị mọi người trong nhà bỏ rơi. Sợ mọi người sẽ dành hết tình yêu cho Tâm Tâm mà bỏ mặc người không cùng huyết thống như em ấy. Chúng tôi đã phải cố gắng dỗ dành, động viên Tâm Như rất nhiều, em ấy mới có lại tự tin để hòa nhập lại với mọi người. Vậy mà, trong bữa tiệc gia đình, Tâm Tâm đã nói với Tâm Như rằng, em ấy chỉ là người thay thế cho Tâm Tâm. Vì Tâm Tâm bị bắt cóc, gia đình chúng tôi mới nhận nuôi Tâm Như để thay thế Tâm Tâm. Bây giờ Tâm Tâm đã trở về, sự tồn tại của Tâm Như là dư thừa. Tâm Như nghe xong, không chịu nổi kích thích như vậy, liền chạy ra đường, suýt nữa đã bị xe tông trúng. May mà tôi chạy theo kéo em ấy trở lại.”

“Nếu biết sự trở về của Tâm Tâm khiến cho gia đình chúng tôi xáo xào như vậy, chúng tôi thà không nhận lại em ấy!” Tâm Nhật An nói ra lời tàn nhẫn.