Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 64: Tình nhân (25)



Edit: Linh Nguyệt

Lòng anh chùng xuống, nhưng anh biết làm sao đây, mọi chuyện đều là do chính anh tự chuốc lấy, Tống Thành à Tống Thành, một người đàn ông từ trước giờ luôn coi phụ nữ như đồ chơi, không bao giờ muốn để cho một ai có thể bước được vào tới trái tim của mình cũng đã thực sự có lúc trở nên như thế này sao?

Che dấu đi sự bất lực trên khuôn mặt của bản thân, Tống Thành bất đắc dĩ nở nụ một cười, ôn nhu nói: "Vậy tôi đi trước, em ở trong bệnh viện, phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?"

Đột nhiên, thân thể mảnh khảnh đang nép vào trong chăn bông của Tô Quỳ bỗng khẽ động đậy vài cái. Khoảnh khắc Tống Thành mở cửa chuẩn bị đi mất cũng là lúc, giọng nói lạnh lùng của Tô Quỳ bất ngờ truyền vào tai Tống Thành như một giấc mơ.

"Tôi muốn ăn toàn bộ món súp ở Tây Thành, một món ăn có mùi thơm ở Đông Thành, một cốc sữa đặc ở trong nội thành thành phố, đậu đũa cuốn và cuối cùng là món tôm bóc vỏ xào với hạt điều, thêm nhiều dầu ở nhà hàng Lâu Ngoại Lâu."

Sau khi nghe được một loạt những món ăn vừa được liệt kê trong danh sách bởi người con gái đang nằm trước mặt, Tống Thành sửng sốt một chút, sau đó anh nhanh chóng quay đầu lại, trong mắt lộ rõ ra vẻ kinh ngạc, anh đồng ý nói: "Được, buổi tối tôi nhất định sẽ mang đến cho em."

"Anh phải tự mình đi mua."

"Được rồi." Bàn tay đang giữ chặt cánh cửa của Tống Thành hơi run nhẹ, anh lắc đầu cười khổ, có vẻ như bữa cơm mà người phụ nữ này muốn ăn thật sự sẽ phải khiến cho anh chạy từ trong ra tới tận hết ngoại thành của thành phố rồi.

Nhưng còn có biện pháp nào khác đâu? Ai bảo anh nợ cô, hãm sâu vào tình yêu này, cho nên chỉ cần là mệnh lệnh của cô anh đều sẽ ngoan ngoãn phục tùng.

Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã ba giờ mười rồi, hiện tại nếu anh lái xe đi mua món mà Tô Quỳ muốn ăn, chắc sẽ vẫn kịp giờ đúng không?

Mãi cho đến khi nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng bước chân, Tô Quỳ mới chậm rãi thò cái đầu nhỏ của cô ra khỏi chăn bông ra để mở miệng cười.

Đàn ông đúng là những con người đê tiện, nếu như không làm theo cách trên thì làm sao cô có thể biết được vị trí của mình trong tâm trí anh?

Hơn nữa, cô lại suýt chút nữa chết trong tay anh, nếu không dạy cho anh mấy bài học, cô sẽ dễ dàng tha thứ cho cô, chưa kể do từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục không cho phép, cho nên chính cô cũng không đồng ý!

Sau mấy ngày hồi phục, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của Tô Quỳ đã dần dần trở nên hồng hào hơn, phải chăng là do thân thể bị lăn lội bởi người đàn ông này mấy ngày nên mới không chịu nổi được, hay vẫn là do nguyên chủ ban đầu thật sự không hề biết quý trọng bản thân, đêm đi chơi tối về ngủ, lại còn hay tới những nơi xấu tốt pha tạp lẫn lộn, thì có lẽ cũng không thể tránh được.

Đôi môi hồng khẽ cong lên, Tô Quỳ thở ra một hơi thật nhẹ nhàng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với vẻ mặt thoải mái.

Trong khoảng thời gian đó, y tá trực ban tại phòng cũng có kiểm tra phòng mấy lần, tất nhiên ngay cả Bùi Hạo Nhiên cũng không nhịn nổi tò mò mà chạy ra cửa nhìn trộm, nhưng Tô Quỳ hiếm khi nào có thể ngủ được một giấc, cho nên lúc vừa mở mắt ra thì cũng là lúc trăng đã lên từ lúc nào rồi.

Đương nhiên, Tống Thành đã đặt cho cô một khu phòng đơn sang trọng nhất trong bệnh viện, một cái phòng bệnh lớn như vậy thực sự cô cũng chỉ nghe rõ được tiếng thở duy nhất của bản thân. Trong căn phòng mờ mịt chỉ thắp một ngọn đèn ngủ nhỏ, Tô Quỳ chăm chú nhìn chằm chằm vào ánh đèn đang tỏa ra từ chiếc đèn phát sáng, mơ màng lim dim mắt chuẩn bị thiếp đi.

"Rầm!" Cánh cửa phòng bệnh bất ngờ bị một ai đó đẩy ra, tất cả đèn pha trong phòng đều được bật sáng hết cả lên, chính điều đó đã khiến cho đôi mắt của Tô Quỳ trở nên cay xè và chua xót, vì luồng ánh sáng đó còn nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại đã vô tình chiếu thẳng vào đôi mắt đang mơ màng của cô.

Cô vội vàng nhắm đôi mắt của mình lại một lúc để thích nghi với ánh sáng của căn phòng, sau đó cô mới khẽ mở mắt để quan sát bóng đen rất lớn từ nãy đến giờ đang chắn giúp cô ánh sáng chói mắt.

Tống Thành nở nụ một nụ cười tự nhiên, anh giơ tay cầm lên túi xách đang đựng hộp thức ăn mà cô đã yêu cầu từ rất lâu trước đó, cưng chiều mà ân cần nói với cô, "Này, đây đều là đồ ăn mà tôi đã mua về cho em, muốn ăn chút không?"

Trán tóc của Tống Thành đã ướt đẫm mồ hôi, thậm chí có một vài giọt mồ hôi còn dính chặt trên cái trán đầy đặn của anh. Không những thế áo sơ mi trắng và quần tây trên người của người đàn ông này cũng bị nhàu nát, biến dạng, đã khiến cho Tô Quỳ khi nhìn thấy bộ dáng này của anh cũng đã phải khiến cô tự hỏi vị tổng tài bá đạo trong cốt truyện ngày xưa đã biến đi đâu mất?

Nếu như kéo ra ngoài, rồi nói rằng anh là một công nhân thất nghiệp thì có lẽ thật sự sẽ có vô số người tin.

Thấy anh có vẻ ngượng ngùng, lại cộng thêm với việc mùi hương thoang thoảng từ hộp đựng thức ăn trong tay chậm rãi xâm nhập vào chóp mũi, Tô Quỳ cười một cách thoải mái, hơi gượng cơ thể của bản thân để ngồi dậy.

Tống Thành nhanh chóng đặt hộp thức ăn trong tay xuống, bước vào phòng tắm, "Tôi lấy nước giúp em."

Có vẻ như bộ dạng hiện giờ của anh đã hoàn toàn giống như một chú chó trung thành, Tô Quỳ nhấc chăn ra một bên rồi bước xuống giường, "Không cần, tôi chưa đến mức tàn phế." Nghỉ ngơi lâu như vậy khiến cho vết thương của cô đã sớm không đau nữa rồi.

Sau khi bước vào phòng tắm rửa tay, Tống Thành đem đồ mà cô đặt lúc chiều ra, anh nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi, "Mau nếm thử."

Tô Quỳ không ngờ rằng hộp đồ ăn mà Tống Thành mang về cho cô vẫn còn tỏa ra hơi nóng đến ấm người, cô trầm ngâm nhìn anh, nhưng không ngờ rằng trong lúc cô làm hành động như vậy thì anh lại cũng đang nhìn cô, thậm chí còn dùng ánh mắt yêu cầu khen ngợi với cô!

Sự tương phản này của anh lúc này có thể nói thật sự trông rất dễ thương-