Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 62: Tình nhân (23)



Edit: Linh Nguyệt

Bị một đôi mắt sắc lạnh và khắc nghiệt quét qua người đã khiến cho cổ của Bùi Hạo Nhiên đột nhiên trở nên lạnh toát, anh nhanh chóng giơ tay lên đầu hàng rồi nói, "Được rồi, tôi sai rồi!"

Tuy nhiên, anh cũng thực sự rất tò mò về lý do trọng đại nào mà lại có thể khiến cho người bạn tốt của anh trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ.

Anh đã nhìn thấy gì trên khuôn mặt của người đàn ông đang ngồi gục xuống trước mặt? Do dự, cảm giác tội lỗi, áy náy? Ngay giờ phút này đây, Bùi Hạo Nhiên thực sự muốn có một ai đó đến để tát mình hai cái thật mạnh, sau đó mới nói với anh rằng anh là bị ảo giác mà tưởng tượng ra.

Nhưng thật không may cho anh, tất cả những điều này lại là sự thật!

"Nói đi, nếu là chuyện giữa nam và nữ thì cậu biết đấy, tôi – người bạn tốt của cậu còn được mọi người gọi với danh xưng là Bùi thiếu gia vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân*, có thể cho cậu tham khảo một chút về vấn đề này."

* * *

*vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: Đi qua vạn bụi hoa không một phiến lá dính thân, ý chỉ người phong lưu đa tình nhưng chưa từng chịu trách nhiệm với ai.

* * *

Sau khi liếc nhìn thoáng qua người bạn tốt của mình một cái, Tống Thành lại tựa lưng vào ghế ngồi, đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, trong khi đôi mắt thì lại ngước nhìn lên phía trần nhà.

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng giây từng phút, ngay ở lúc Bùi Hạo Nhiên cho rằng bản thân sẽ không có được cơ hội nghe thấy nội tâm rối rắm của người đàn ông trước mặt thì bất ngờ thay, Tống Thành bắt đầu chậm rãi nói.

Tuy giọng nói khàn khàn trước sau như một của anh vẫn không hề bớt đi sự gợi cảm như hồi trước, nhưng nó lại cũng khó có thể che giấu đi sự ngập ngừng trong lời nói của anh.

"Cô.. Cô ấy là tình nhân mà tôi đã bao nuôi từ rất lâu về trước, khuôn mặt và dáng người đều không hề thua kém người khác, nhưng tôi đã không hề để ý mãi cho đến ngày hôm qua.."

Hai mắt của Bùi Hạo Nhiên sáng rực lên, nhưng sau khi nghe những lời nói tiếp theo của bạn tốt, thì anh lại suýt chút nữa té xuống khỏi ghế, "Tình, tình nhân? Lâu ngày sinh tình?"

Tình huống cẩu huyết như thế này thật sự cũng có thể xuất hiện ở trên người của Tống Thành sao, đây là trò đùa kiểu gì vậy?

"Sau đó thì thế nào? Cô ta giấu cậu ra ngoài tìm tiểu bạch kiểm*?"

* * *

*Tiểu bạch kiểm: Chỉ những chàng trai trắng trẻo, ngây thơ trong sáng, nhu nhược, sống bám vào người khác hoặc được dựa vào bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.

* * *

Bùi Hạo Nhiên xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi của mình, càng nghĩ anh lại càng cảm thấy rằng với cái tính cách không chịu được có một hạt cát nào trong mắt của cậu bạn thì rất có thể theo như anh suy đoán chính là trường hợp này.

Đôi môi mỏng của Tống Thành mím chặt lại, việc cả người anh toát ra vẻ lạnh lùng không người xa lạ nào có thể dám lại gần đã khiến cho bầu không khí xung quanh dường như đã giảm xuống hơn mười mấy độ.

"Có muốn nghe tiếp hay không?" Nếu không phải là do trước đây anh chưa bao giờ trải qua chuyện này, thì làm sao anh lại có thể chịu nguyện ý ngồi nghe một con chim sáo đá ríu rít bên người được?

Bùi Hạo Nhiên lại gật đầu lia lịa, anh lờ đi ánh mắt ghét bỏ của Tống Thành, "Muốn muốn muốn, cậu mau tiếp tục đi!"

Tống Thành quay đầu lại không thèm nhìn cậu bạn tốt này nữa, anh chậm rãi mở miệng nói tiếp, "Những lời nói trước đây của cô ấy, cho tôi một cảm giác là người phụ nữ này chỉ có thể gắn với hai chữ hư vinh! Nhưng.. Kể từ ngày hôm qua, cô ấy dường như lại trở thành một con người hoàn toàn khác.."

"Một con người như thế nào?"

"Chà.." Sau khi nghĩ về nó anh tiếp tục nói, "Sạch sẽ! Đúng vậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy cô ấy, từ ngữ này đã thoáng hiện lên trong đầu tôi, thật nực cười, có lẽ kỹ năng diễn xuất của cô ấy quá tốt, khiến cho tôi cũng không nhìn ra được một chút ngụy trang nào."

Bùi Hạo Nhiên dần dần ngồi thẳng dậy, hứng thú nhìn Tống Thành.

"Rồi sau đó?"

"Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy không muốn giả vờ nữa, và bằng tài năng của bản thân cô ấy sẽ đến để cướp đi trái tim của tôi."

"Tỏ tình?"

"Có lẽ đi? Nhưng chỉ chớp mắt một cái cô ấy lại làm tổn thương chính mình. Bởi vậy nên tại văn phòng, ngay khi tôi nhìn thấy cổ tay cô ấy bị bỏng, trái tim của tôi đã rất khó chịu!"

Bùi Hạo Nhiên dường như đã hiểu hết những điều mà bạn tốt của anh vừa nói ban nãy. Anh chỉ không ngờ rằng bạn tốt của mình cũng sẽ có một ngày phải trở nên như vậy. Vì dù sao ban đầu anh vẫn luôn cho rằng tương lai Tống Thành sẽ tìm được một người vợ môn đăng hộ đối, rồi sau đó ở trong giới kinh doanh tàn sát khắp bốn phương, mở mang lãnh địa kinh doanh, trở thành một huyền thoại mà người phàm trăm năm sau khó có thể chạm tới.

Kết quả lại thật không ngờ, anh vẫn còn có thể được nhìn thấy một mặt yếu ớt này của Tống Thành.

Cho nên đây là đang vì tình mà khổ sở sao?

"Cho nên, cậu mới thực sự tức giận, trong khi nội tâm thì lại đang rất sợ hãi. Cậu không muốn cảm xúc mất kiểm soát này gây ảnh hưởng đến bộ não của cậu, vì một khi mất khống chế cậu sẽ thẳng tay giết cô ấy để trừ mối họa?"

Tống Thành thở dài một hơi, hiện tại nghe được những lời phân tích thốt ra từ chính người bạn tốt của mình, khiến trái tim của anh càng thêm đau nhói, "Ừ.."

"Nhưng cuối cùng cậu vẫn không giết cô ấy, vậy cái gì đã ngăn cản hành động của cậu?"

"Khi tưởng tượng đến trên thế giới này nếu như không có sự tồn tại của cô ấy, thì sức lực của tôi dường như lại trở về trạng thái ban đầu," Cho nên giờ nghĩ lại, vào thời khắc ấy anh cảm ơn bản thân mình vì đã kịp thời tỉnh táo, để không mắc sai lầm lớn.

"Hiện giờ cô ấy dường như đã có thể kiểm soát được cảm xúc của cậu. Nếu cô ấy là một điệp viên thương mại do đối phương gửi đến, thì cậu có biết hậu quả gì sẽ xảy ra không?"

"Vậy thì tôi cũng sẽ chấp nhận điều đó.."

"Haha," Bùi Hạo Nhiên cong môi cười sung sướng rồi vỗ mạnh một cái vào vai anh, "Chúc mừng cậu huynh đệ à, cậu đã hãm sâu vào lưới tình rồi!"

Mới chỉ có hai ngày thôi, thật không thể tin được phải không?