Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 61: Tình nhân (22)



Edit: Linh Nguyệt

Trong bệnh viện, sau khi chắc chắn thấy Tô Quỳ đang yên lặng ngủ, thì trái tim vốn đang treo lơ lửng trên cao của Tống Thành rốt cuộc mới có thể yên tâm trở lại chỗ cũ, anh nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.

Ngay khi anh vừa mới ra bên ngoài thì Bùi Hạo Nhiên – người bạn tốt của anh đã nở một nụ cười xấu xa, hôm nay anh ta mặc một chiếc áo khoác trắng đứng nhìn anh trong tư thế dựa lưng vào tường, trong khi hai tay thì lại đút vào túi quần.

"Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

"Hả? Cái gì?"

Bùi Hạo Nhiên nhướn mày tức giận nhìn về phía phòng bệnh, "A, này, đừng giả ngu!"

Tống Thành lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, không che giấu được sự mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của mình, sau khi đã dùng tay ấn nhẹ huyệt Thái Dương ở hai bên trán một lúc, anh liền tìm một chiếc ghế ngẫu nhiên ở trong phòng rồi ngồi xuống, "Câu trả lời chính là tất cả những gì mà cậu nhìn thấy đấy."

Bùi Hạo Nhiên mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú của anh tràn đầy kinh ngạc, "Đều là do cậu làm?"

Đôi mắt phượng của Tống Thành nhắm chặt lại, anh dựa đầu vào tường ngẩn người, không trả lời câu hỏi vừa nãy.

"Không, phải không?" Bùi Hạo Nhiên nuốt nước bọt, anh cố gắng sắp xếp ngôn ngữ của bản thân, "Cậu.. cậu tệ như vậy từ khi nào thế? Còn cô ấy thì.."

Anh vội chỉ tay về phía giường bệnh mà Tô Quỳ đang nằm, "Đây cũng là do cậu làm?" Nói rồi anh liền dùng bàn tay của mình chạm lên cổ để só sánh sự khác biệt, "Đối với phụ nữ mà cậu cũng dám ra tay, được lắm!"

"Vết thương bị bỏng không phải do tôi làm."

Nghĩ đến đây, Tống Thành lại phát cáu, khuôn mặt đẹp trai, sắc nhọn như dao cắt của anh bỗng trở nên lạnh lùng hẳn đi, anh nôn nóng dùng bàn tay gãi nhẹ mái tóc của mình để che dấu đi sự rối rắm, khiến cho mấy sợi tóc vô tình rụng xuống ghế.

Bùi Hạo Nhiên đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi không thể che giấu trên khuôn mặt của bạn mình. Người bạn tốt này của anh, ở trước mắt của mọi người luôn là một con người dũng cảm, tàn nhẫn và mạnh mẽ.

Nhưng hôm nay lại lộ ra một bộ dáng sa sút như thế này thì đúng thực sự là-

Chưa từng được thấy trước đây!

Từ từ!

Tống Thành nói bản thân anh không làm phỏng tay cô gái kia, kia chẳng phải là tương đương với việc anh thừa nhận đã gây ra vết thương trên cố sao?

Bùi Hạo Nhiên lắc đầu khi nhìn thấy những dấu vết bầm tím và tái đi trên cổ của bệnh nhân, sau khi biết chuyện anh cũng đã nhanh chóng thu hồi lại vẻ mặt không đứng dắn của mình lại, rồi bước đến gần người đàn ông trước mặt và ngồi xuống.

Anh dùng tay húc nhẹ một cái vào bả vai của Tống Thành, "Tôi nói này, mọi chuyện không phải là như tôi nghĩ đúng không? Như thế nào tự nhiên lại có thể xảy ra tình huống này vậy?"

Nhìn thấy vết thương nặng như vậy, cũng đủ để anh có thể biết được người bóp hoàn toàn nhẫn tâm xuống tay với người ở dưới. Tuy bọn họ là anh em chơi với nhau từ nhỏ, nhưng Bùi Hạo Nhiên không dám nói rằng bản thân mình là người hoàn toàn hiểu Tống Thành, nhưng anh cũng biết rằng cho dù Tống Thành không phải là một quý ông, thì anh cũng chưa bao giờ có thói quen đánh phụ nữ.

Tuy rằng thường ngày Tống Thành sẽ không làm ra bất cứ chuyện gi như vậy, nhưng hôm nay ra tay liền đã phải trực tiếp mang người ta đưa đến bệnh viện.

Có thể nói, Bùi Hạo Nhiên đã thực sự khá tò mò về người phụ nữ vẫn còn đang nằm trên giường bệnh ở phía bên kia, không biết cô đã làm gì mà khiến Tống Thành ra tay độc ác như vậy.

"Tôi.." Tống Thành vội mở miệng nói giọng khàn khàn, anh tức giận đấm vào tường một cái thật mạnh, khiến xương ngón tay lập tức liền nứt ra mấy vết thương, máu tươi đầm đìa chảy xuống.

"Tôi không biết phải nói thế nào.." Tống Thành yếu ớt nhắm chặt đôi mắt lại, anh chống tay lên trán rồi cúi gầm mặt xuống.

Bùi Hạo Nhiên sững sờ, anh lắp bắp một lúc: "Tôi, cậu đùa đấy à! Tống Thành, cậu đúng là trở thành một thằng ngốc rồi! Cậu đang làm gì vậy? Diễn khổ nhục kế với tôi?"

Anh vội nhìn những bức tường trắng trong hành lang bệnh viện vì cú đấm của Tống Thành mà đã loang lổ mấy vệt đỏ, đau khổ nói, "Tại sao cậu lại không biết nói với tôi thế nào? Tài ăn nói giỏi giang của cậu đâu? Tôi nhớ hồi còn học đại học ít nhất cậu cũng cao thủ phản biện đấy? Còn có chuyện này nữa. Tôi nói cho cậu biết, ngay cả khi cậu bị thương, thì tôi cũng sẽ không thương xót cho cậu đâu! Bức tường này tuần trước tôi mới xin được cải tạo lại đã bị cậu làm hỏng rồi, nên nhớ lúc về chuyển tiền bồi thường vào tải khoản cho tôi!

Tống Thành:"... "

Vài giây sau anh mới nói ra một câu," Cút! "

Không nói thì nên câm miệng im lặng một chút! Bản thân anh đã đủ phiền phức rồi, không cần có một con chim sẻ cứ ồn ào ríu rít bên tai.

Bây giờ, anh chỉ muốn lặng lẽ giải quyết chuyện của mình với Đường Uyển.

" Hả? "Bùi Hạo Nhiên đảo mắt một cách bất mãn, rồi tức giận nhìn anh chằm chằm," Đây là bệnh viện của tôi, cậu muốn tôi đi đâu? Nói chuyện đi, hôm nay tôi cũng sẽ là một người anh em tri kỷ của cậu."