Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 46: Tình nhân (7)



Tô Quỳ vừa mới chỉ kịp lắc đầu nhẹ sang một bên, thì Tống Thành đã nhanh chóng tiến gần đến phía cô đang đứng, nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã cúi đầu, dùng đôi môi mỏng, mềm và ẩm của anh để phủ lên đôi môi cô.

Đôi môi của hai người cứ như thế khẽ chạm vào nhau, có một loại cảm giác giống như phần linh hồn từ phía sâu bên trong đã vô tình bị trúng đạn, chỉ cần một ngòi châm thôi là cũng đủ để khiến nó bắn ra pháo hoa.

Hành động nhẹ nhàng liếm và cắn môi của anh, đã thành công làm cho bộ não của Tô Quỳ trong phút chốc bỗng trở nên thật trống rỗng, vốn là cô đang hơi hoảng hốt muốn định đẩy anh ra nhưng cuối cùng lại vẫn là bị anh ôm chặt lấy hai tay, không thể động đậy được một chút nào.

Vì thế cho nên cô cũng chỉ đành có thể bất lực ngửa cổ lên và để anh tùy ý đánh bại và tấn công lấy đôi môi và hàm răng của cô.

Có thể nói, bộ não của Tô Quỳ giờ đây đã thực sự hoàn toàn choáng váng rồi, bởi dấu vết trên người của người đàn ông này vẫn y hệt như lúc cô ở thế giới trước, ngay cả đến lúc hôn vẫn luôn luôn bá đạo như vậy.

Lẽ nào, thật sự là anh sao---

Tống Thành cảm thấy từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên mà lại có thể có một khoảnh khắc đẹp đẽ đến mức anh chỉ muốn cống hiến hết mình cho nó như lúc bây giờ.

Anh dần dần chìm vào suy nghĩ và tưởng tượng ra rằng nếu ngay bây giờ, kể cả khi kẻ thù của anh có sử dụng súng trường hoặc đại bác để ngắm bắn vào đầu anh, thì có lẽ anh sẽ không thể nào hay biết được nữa.

Có lẽ ham muốn về dục vọng đã làm mờ mất đi lý trí của anh, khiến cho anh không bao giờ muốn thức dậy ra khỏi giấc mơ này.

Ngay tại thời điểm nụ hôn đang trở nên nồng nàn, thì đột nhiên anh bỗng chợt cảm thấy đầu lưỡi của mình có chút đau nhói, mùi tanh của máu bỗng trở nên nồng nặc hơn lan tỏa ra khắp môi và răng.

Vì nhận ra được điều lạ này cho nên hành động của anh cũng theo đó mà dừng lại, tuy rất ngắn nhưng cũng đủ để cho Tô Quỳ có được cơ hội đẩy anh ra.

Vì trong lúc Tống Thành vẫn còn đang mơ màng không để ý, Tô Quỳ đã vội vàng dùng hai tay đang chống lên lồng ngực rộng lớn của anh, cố gắng vùng vẫy thoát ra, do không kịp phản ứng, nên anh đã bị cô dễ dàng đẩy ra, nặng nề đập vào bức tường nãy giờ vẫn còn đang tràn đầy hơi nước.

"Tôi, tôi đã nói rồi mà, vì hôm nay không thoải mái, nên tôi không muốn.." Tô Quỳ run rẩy cắn môi, khí huyết trên khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, cô động đậy thân thể một chút rồi nhanh chóng lao vội ra khỏi phòng tắm, bỏ lại một câu nói ngắn gọn, "Anh hãy từ từ tắm đi, tôi ra ngoài trước."

Cánh cửa kính mờ vì hơi nước cứ như thế bị đóng sầm lại một cái thật mạnh trước ánh mắt ngờ vực của Tống Thành.

Vừa ra khỏi được phòng tắm, Tô Quỳ cũng liền không thể nào giữ được nổi vẻ bình tĩnh trên mặt nữa, khóe môi của cô càng lúc càng cong lên, rốt cuộc không còn cách nào đành phải cố gắng lao ra khỏi phòng, rồi sau đó mới dùng tay che mặt lại và bắt đầu cười thầm ở trong lòng.

Không sai! Người mà cô vừa gặp chính là anh!

Cảm giác như hai tâm hồn không trọn vẹn đã lại một lần nữa có cơ hội được gặp lại nhau và bị cuốn hút sâu sắc bởi đối phương đã thực sự trở lại rồi.

Tô Quỳ thực sự không thể nào ngờ rằng, trong thế giới này cô vẫn còn có thể gặp được anh, tuy rằng anh đã mất hết ký ức của kiếp trước, nhưng đối với cô thì đó cũng đã là một bất ngờ lớn.

Đã quên mất cô? Chuyện này cũng không có gì là to tát cả! Bởi cô chắc chắn sẽ khiến cho anh yêu cô thêm một lần nữa!

Sau khi âm thầm cười một lúc lâu, Tô Quỳ mới điều chỉnh lại trạng thái của mình, cô nhanh chóng trở về phòng ngủ để thay đồ ngủ rồi khẽ nhắm mắt mà nằm xuống.

Trong phòng tắm----

Đáng chết!

Tống Thành thầm nguyền rủa, bản lĩnh của người phụ nữ này hôm nay giỏi đấy, lại dám từ chối anh!

Vội nhìn xuống bộ phận nào đó vì hành động trêu chọc lửa mà bắt đầu phình to ra, càng không hỏi khiến cho tâm trạng của Tô Thành trở nên tối tắm hơn.

Nhất là sau khi anh đã đi ra khỏi phòng tắm, lại vô tình nhìn thoáng qua thấy người phụ nữ trêu chọc anh vừa nãy bây giờ lại đang nằm nghiêng trên chiếc giường trắng như tuyết, như thể cô đang có một giấc mộng đẹp vậy.

Cho nên, những cảm xúc đang bị đè nén ở trong lòng của Tống Thành trong phút chốc đã bất ngờ biến thành một cơn tức giận khủng khiếp, khiến cho anh bây giờ thật sự rất muốn đánh thức người phụ nữ đang ngủ kia dậy. Tất nhiên, thật ra anh ban đầu cũng đã hành động như vậy, cũng từng bước từng bước tới gần giường lớn, khi cơ thể đã đứng ở sát bên mép giường rồi, anh mới dừng lại.

Nhưng cuối cùng dù đã đấu tranh tư tưởng như thế nào, anh cũng vẫn không thể duỗi tay ra được nữa, thậm chí còn không dám làm một số động tác lớn hơn tạo ra tiếng độn nào cả, bởi trong lòng anh chỉ nghĩ muốn yên lặng nhìn cô ngủ say.

Có lẽ anh đã thật sự trúng bùa mê rồi!

Tống Thành cáu kỉnh túm mái tóc của mình, mạnh mẽ cầm điếu xì gà đã cắt trên bàn đầu giường lên nhẹ hút một ngụm.

Trong làn khói mù mịt đang tỏa ra khắp không gian, khuôn mặt đang ngủ say của người phụ nữ lúc này đây trông thật là điềm đạm, yên tĩnh, đôi hàng mi cong vút che bóng dưới mắt của cô như một cây quạt nhỏ, chiếc mũi nhỏ khẽ nhúc nhích, cái miệng hồng thì lại hơi chút hé mở, giống như hô hấp của cô cũng không được thuận lợi cho lắm.

Mái tóc dài đen xoăn thì dài chấm gối, tựa như rong biển, cả người nhìn qua đẹp đến nỗi trông cô bây giờ như một yêu tinh ngây thơ, chưa bao giờ phải đối mặt với thế gian hiểm ác.

Yêu tinh?

Tống Thành thấp giọng cười chế nhạo, Đường Uyển hôm nay thực sự rất không bình thường, cho nên anh ở với cô lâu như vậy rồi chả lẽ cũng đã biến thành không bình thường rồi? Một người phụ nữ được bao nuôi, thì làm sao có thể dùng từ "yêu tinh" để hình dung được!