Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 44: Tình nhân (5)



Sau một chút do dự, cuối cùng Tống Thành vẫn lựa chọn ngồi xuống.

Anh thường hay đến nơi đây vào đêm muộn mỗi khi cần giải quyết nhu cầu sinh lí và tất nhiên, khi đã xong anh sẽ không bao giờ ở lại qua đêm ở Du viên.

Nhưng hôm nay thì lại khác, tuy Tống Thành đã vội vã chạy đến chỗ này ngay sau khi tan làm trong một trạng thái không hề hay suy nghĩ gì nhưng anh vẫn không thể nào ngờ rằng, chính bản thân mình lại vô tình gặp phải một cảnh tượng như vậy.

Bộ não đã một thời tung hoành trong giới kinh doanh trước đây của anh đột nhiên vô tình bị sụp đổ, anh thực sự không biết nên làm gì với người phụ nữ nhỏ bé có vẻ mặt lo lắng đang đứng bên cạnh khóc thút thít.

Khẽ thở dài một hơi, Tống Thành cầm đũa lên, do dự rồi lạnh lùng nói: "Cô đứng làm gì, ngồi xuống, ăn cơm!"

Tô Quỳ khẽ nhúc nhích di chuyển thân hình gầy gò của mình, tuy là vẫn động đậy nhưng cuối cùng cô vẫn chậm rãi lựa chọn ngồi ở một khoảng cách xa Tống Thành nhất.

Động tác của cô rất nhẹ, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi được ánh mắt hung dữ của Tống Thành, khiến cho món ngon vốn dĩ đang vào miệng của anh bỗng nhiên không hiểu sao lại đổi vị, Tống Thành khịt mũi, người phụ nữ này là có ý gì vậy?

Không thích anh? Hay là do vẫn còn sợ anh?

Chẳng lẽ người phụ nữ trước đây lúc nào cũng muốn dính lấy anh hai tư giờ không phải là cô sao?

Vì vậy, khuôn mặt đẹp trai của Tống Thành bỗng đanh lại, giọng điệu của anh cũng ngày càng trở nên lạnh lùng hơn, "Sợ tôi?"

Tô Quỳ ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ mở to, vô tội lắc đầu, "Không, không có.."

"Nếu thế thì hãy ngồi gần vào đây một chút!"

Có lẽ sau lời nói tràn đầy tính mệnh lệnh này của Tống Thành thì Tô Quỳ cũng có khẽ dịch chuyển một chút nhưng tốc độ thì vẫn là khá giống như một con rùa đen đang chậm chạp bước về phía trước hơn.

Vì thế cho nên cô đã thành công công khiến cho ánh mắt của Tống Thành dần dần tối sầm lại, con ngươi đen như màu mực cũng nhanh chóng xuất hiện một tầng sương mù lạnh lẽo, "Đến bên cạnh tôi ngồi đi!"

Giọng điệu của anh tràn đầy kiên định, khiến cho không một ai có thể phản bác lại được.

Do thấy được không khí trong căn phòng đã lập tức giảm xuống mấy độ bởi luồng khí lạnh đang phát ra từ người của Tống Thành, nên Tô Quỳ dù đang nối hết da gà ở người vẫn phải cố nhanh chóng đứng dậy để ngồi bên cạnh anh.

Hơi thở nhẹ hơn một chút.

Đôi mắt phượng của Tống Thành hơi hơi nheo lại tỏ vẻ vừa lòng, anh dùng đũa gắp vài món ăn từ đĩa vào bát của cô, dùng giọng nói ra lệnh quen thuộc: "Ăn!"

Vì từ khi Tô Quỳ đến thân thể này, cô đến một giọt nước cũng chưa từng uống, bụng đã sớm trở nên đói meo. Cho nên khi Tống Thành nói như vậy, cô cũng liền lập tức cúi đầu, cầm đũa bắt đầu ăn.

Có lẽ một phần cũng là do bụng quá đói, thỉnh thoảng lại có chút đau đến muốn ngất xỉu, vì thế cũng khiến cho tốc độ ăn của cô giảm đi đôi chút.

Nhưng trong mắt của Tống Thành, thì cô lại giống như một người vợ nhỏ bé khiến người ta đau lòng, đáng thương. Khiến cho hàng lông mày của anh chau lại như có một ngọn núi ở trên đấy, Đường Uyển sợ anh như thế sao?

Trong ấn tượng của Tống Thành, thì chắc anh cũng không làm điều gì đáng sợ để khiến cô sợ hãi như thế này, phải không?

Dù sao chính bản thân anh cũng cho rằng mình là một ông chủ có lương tâm, không chơi SM, không bao giờ đối xử tệ bạc với cô về vấn đề tiền bạc, và đương nhiên là anh cũng cho cô đủ sự tự do mà cô muốn.

Vậy thì anh vẫn còn điều gì đó khiến cho người phụ nữ này không hài lòng sao?

Nghĩ đến điều đó, Tống Thành lại không thể nuốt trôi được đồ ăn nữa, anh vứt đũa xuống, một tay kéo cà vạt, rồi đi về phía phòng ngủ như một cơn gió.

Lạnh lùng để lại một câu nói, "Tôi ăn xong rồi."

Tô Quỳ vô tội chớp mắt, nhìn Tống Thành một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục tiêu diệt đống đồ ăn trên đĩa.

Từ sau khi trở về phòng, Tống Thành cũng không hề dừng lại mà nhanh chóng đi thẳng vào phòng tắm, mở vòi hoa sen để nước lạnh dội xuống thân thể, từ từ dập tắt ngọn lửa không rõ đang bùng cháy lên ở trong lòng của anh.

Tình huống mất kiểm soát như vậy với anh thực sự rất hiếm gặp, bởi Tống Thành của trước đây sẽ không bao giờ cho phép mình mắc phải bất cứ sai sót nào trong công việc cũng như trong cuộc sống, lúc nào cũng phải giữ được cái đầu tỉnh táo, nắm chắc mọi việc trong lòng bàn tay.

Chính là hôm nay, sự việc này lại đến một cách quá bất ngờ..

Nhưng cũng bởi vì sự bất ngờ này, anh mới có thể nhìn thấy được một mặt khác của người phụ nữ tên là Đường Uyển mà nửa năm nay anh chưa từng có thể thấy được.

Có thể nói là hai con người hoàn toàn trái ngược nhau!

Tống Thành thích thú đưa tay lên để quệt nhẹ một sợi tóc, vén hết tóc đen ra sau đầu, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi.