Nữ Phụ Nàng Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 8



Cho dù đối mặt với nữ chính có ngàn vạn hào quang, nàng cũng không thể luống cuống. So với Cao Thuần, Cao Lạc Thần là xuyên sách, cũng giống như Thượng đế giáng lâm, nàng thừa sức đối phó với những nhân vật trong tiểu thuyết! Nghĩ như vậy, Cao Lạc Thần nỗ lực phát huy dáng vẻ không hoà hợp giữa hai vị tiểu thư Cao gia vô cùng nhuần nhuyễn.

Cao Thuần như không nhìn ra kiêu ngạo trong mắt nàng, vẫn cứ nhu hoà, hơi hơi mỉm cười, nói: "Nhị tỷ."

Người chẳng mấy khi cười lại thường xuyên cười với nàng, mà nụ cười kia còn đặc biệt vui tươi vô hại, dù không si mê bởi nụ cười mỹ hảo, cũng nên cảm thấy kinh hãi! Cao Lạc Thần vuốt ngực một cái, vội vàng đứng trước người Cao Thuần, chỉ lo trong kinh lại truyền ra lời đồn đại kỳ quái, nói nàng dẫn Cao Thần đến chốn đào hoa: "Ngươi theo ta đi về." Cao Lạc Thần thấp giọng nói.

Cao Thuần ừ một tiếng, cười đến ngoan ngoãn. Nhưng đợi đến khi trở về phủ Định Quốc Công, biểu hiện trên mặt nàng dần lạnh xuống. Ngay khi Cao Lạc Thần không phòng bị, liền kéo nàng vào viện của mình. Đại nha đầu Sương Hoa theo hầu bên cạnh Cao Thuần, vừa nhìn thấy tiểu thư của mình trở về thì vui vẻ, ánh mắt di chuyển bắt gặp Cao Lạc Thần nét mặt lập tức xệ xuống, kéo Cao Thuần qua một bân, nói nhỏ: "Tiểu thư của ta ơi, sao tiểu thư lại mang người này tới? Đại tiểu thư lại làm khó dễ tiểu thư sao?"

Thính lực của Cao Lạc Thần không tệ, nghe được câu nói kia rõ rõ ràng ràng, chữ "Lại" này, cũng thật biết cách dùng. Rốt cuộc ai mới là người làm khó dễ ai đây? Cao Thuần là người dễ bị bắt nạt sao? Nhìn Sương Hoa bày ra dáng vẻ bảo vệ chủ nhân, nàng âm thầm hừ một tiếng, lên tiếng: "Ngươi dẫn ta tới đây làm gì? Không có chuyện gì ta về trước."

Cao Thuần liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn, Sương Hoa một mặt bất mãn, không cam lòng lui xuống. Ánh mắt Cao Thuần chăm chú dán chặt lên người Cao Lạc Thần một mặt bất mãn, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Nhị tỷ, theo ta."



Chẳng lẽ là có thứ tốt? Nàng biết ở phủ Đại Quốc Công, rất nhiều thứ đều do Tam tiểu thư chọn trước, ngay cả Thế tử cũng chỉ xếp sau. Cho tới Cao Lạc Thần suy cho cùng cũng được lót đáy, nhưng điều này chỉ càng khiến nguyên chủ ôm một bụng bất mãn. Nàng suy nghĩ hồi lâu, mới cười nói: "Được."

Trong sách có miêu tả về khuê phòng của Cao Thuần, bố cục đơn giản, có nét tương đồng với cách bày trí của tiểu thư khuê các. Giờ đây tận mắt chứng kiến, điểm khác biệt nổi bật là trên trường treo lơ lửng một thanh kiếm và một bức vạn dặm giang sơn đồ. Cao Lạc Thần bước vào phòng, lập tức đánh giá thanh kiếm kia, trong sách nói, thanh kiếm này về sau sẽ chém lìa đầu không ít đối thủ. Mà bức hoạ kia nhìn qua là vạn dặm sơn hà tươi tốt, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, chỉ cần đưa tay bóc lớp mặt nạ, chính là cửu ngục Tu La. Nhìn thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi. Trong sách viết, đó là cảnh tượng Hoàng Hậu và Thái tử đền tội năm đó.

"Ngươi thích thanh kiếm kia?" Cao Thuần chậm rãi mở miệng.

Cao Lạc Thần xua xua tay, thanh kiếm kia là dùng máu người nhuộm đỏ, nào phải thứ nàng dám động vào?

Cao Thuần thấy thế cũng chỉ hơi hơi gật đầu, nhìn Cao Lạc Thần, hờ hững hỏi: "Ngươi rất thân quen với Triệu Lan Khuê sao? Không nói đến việc giao thiệp với nam tử ngốc đối với thanh danh của ngươi là việc không tốt, hơn nữa hắn đã gần bốn mươi, ngươi --"

Cao Lạc Thần nghe xong nửa câu đầu liền trợn to hai mắt, tràn đầy kinh ngạc, biểu hiện tiếp theo trên mặt là không biết nên khóc hay nên cười, đánh gãy lời Cao Thuần, xì xì khinh bỉ, nói: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ta và Triệu lão bản chỉ là hợp tác làm ăn mà thôi."

Nghe được hai chữ "Hợp tác", ánh mắt Cao Thuần lạnh xuống, nàng hỏi: "Ngươi không biết Triệu Lan Khuê là hạng người gì sao?"

Cao Lạc Thần đúng là bị câu hỏi này làm khó, nàng chỉ biết theo nguyên tác Triệu Lan Khuê và Tề Vị tranh giành thắng bại, Lan Đình Các từ từ sa sút, không còn chỗ đứng trong kinh thành. Lẽ nào hắn là người của Cao Thuần? Nghĩ như vậy, Cao Lạc Thần làm ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười nói: "Nếu ngươi không muốn ta nhúng tay vào việc của mình thì cứ nói thẳng." Tuy rằng không biết Triệu Lan Khuê đóng vai trò gì trong kế hoạch của Cao Thuần, giả như để hắn thất thế là ý của nữ chính, thì nhân lúc Trân Châu thịnh yến còn chưa bắt đầu, nàng sẽ thức thời thu tay lại a!

Nghe Cao Lạc Thần nói xong, ánh mắt Cao Thuần càng lạnh hơn, trên mặt ẩn hiện một vệt nhàn nhạt sát khí. Chỉ là nhìn nét mặt chân thành không gây chuyện của Cao Lạc Thần, nàng lại che giấu tâm tình, lạnh nhạt nói: "Triệu Lan Khê xây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, hắn ta dựa lưng Thường Sơn Vương Ân Thuần Nhân, bằng không ngươi cho rằng, một người không quyền không thế như hắn lại có thể đứng vững ở chốn kinh thành? Lại nói Tề gia và phủ Quốc Công xưa này đều nghiêng về phía Tần Vương Ân Thần Hi." Nói đến đây, Cao Thuần cười lạnh một tiếng, che giấu một vệt coi thường trong con ngươi.



Trường Sơn Vương Ân Thuần Nhân là Thứ tử của Thánh thượng. Mười lăm năm trước, Thái tử Ân Thần Quân và tiên Hoàng Hậu bị phế truất vì tội âm mưu phản nghịch, sau đó Thiên Diễn đế Ân Thượng không lập Thái tử. Hậu cung đông đảo, người có khả năng cạnh tranh vị trí chủ của Đông Cung, ngoại trừ Trưởng tử Triệu Vương Ân Thuần Dương, thì chính là Thứ tử Thường Sơn Vương Ân Thuần Nhân, mà so với bọn họ Ân Thuần Hi quả thực bé nhỏ. Thân thể Thiên Diễn đế lúc này càng ngày càng tệ, mà vị trí Trữ quân càng lúc càng cạnh tranh tàn khốc. Đa số triều thần đều cho rằng nên lập Thái tử, nhưng ngặt một nỗi Ân Thuần Hi là nhi tử của vị Quý phi mà Thiên Diễn đế sủng ái nhất.

"Những gì ngươi nói là thật?" Cao Lạc Thần trố mắt há mồm kinh ngạc nhìn Cao Thuần. Nàng chỉ đọc hơn nửa quyển sách, dĩ nhiên không biết những chuyện này. Mà nói đi cũng phải nói lại, Cao Thuần luôn quanh quẩn trong phủ Quốc Công, nàng thu được tin tức từ đâu? Rốt cuộc nàng có âm mưu gì?

Cao Thuần một mặt hờ hững, nói: "Ta lừa ngươi để làm gì."

Cao Lạc Thần nhíu mày, nếu đúng là như vậy, vậy Trân Châu thịnh yến lần này khả năng là đại diện cho việc Hoàng tự cướp ngôi, nàng căn bản không nên tham dự. Nhưng nếu nàng thu tay về --- Cao Lạc Thần nghĩ một lúc, nàng chăm chú nhìn Cao Thuần, chầm chậm hỏi: "Ngươi cho rằng, giữa Phong Nguyệt Lâu và Lan Đình Các, ai sẽ là người dành hạng nhất?"

Cao Thuần không trả lời, tấm mắt ác liệt như lưỡi đao, quét một lượt qua mặt Cao Lạc Thần, một lát sau mới mỉm cười, nói: "Lan Đình Các."

"Ta đã rõ." Cao Lạc Thần gật gật đầu.

Cao Thuần nói Lan Đình Các sẽ thắng, như vậy Lan Đình Các nhất định sẽ thắng.

Có điều sau khi thịnh yến kết thúc, nàng phải kéo dài khoảng cách với Triệu Lan Khê, bằng không lỡ như vượt qua hàng rào an toàn, gây trở ngại cho Cao Thuần, cái mạng nhỏ này thật khó bảo toàn. Thời gian ngồi trong viện của Cao Thuần, trong đầu Cao Lạc Thần xẹt qua nhiều chủ ý, cuối cùng quyết định một phương án. Dựa vào nguồn nguyên liệu của Lạc Thần sơn trang, hiển nhiên đã quyết định hơn một nửa thực đơn hoàn mỹ, sao nàng không tự mình mở một tửu lâu? Không giống Lan Đình Các, Phong Nguyệt Lâu, mời các cô nương tới hát xưởng, mở cửa đón các vị công tử quyền quý. Nàng sẽ mở ở một vị trí bình dân, tìm những tiên sinh ngồi xuống kể chuyện vui, không phải càng tốt hơn sao so với xem hát, tất nhiên bách tính sẽ thích nghe chuyện Bát Quái hơn. Trước tiên cứ mặc kệ có thể sinh lời hay không, nhưng nắm rõ tin tức, có thể tạo thế tốt cho ngày sau.

Trước khi rời đi, Cao Lạc Thần nhìn Cao Thuần nở ra một nụ cười chân thành, vẫn nên cảm tạ nàng đã cung cấp cho một tin tức tốt.



Cao Lạc Thần vừa đi, Sương Hoa vội vội vàng vàng chạy vào, chỉ lo tiểu thư nhà mình bị bắt nạt. Thấy Tam tiểu thư đứng đó sững sờ, nàng xoè tay năm ngón quơ quơ trước mắt, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, không phải người bị hạ độc rồi chứ?"

"Nói bậy gì vậy." Cao Thuần khôi phục thần hồn, cười khẽ. Nàng thất thần vì vẻ mặt Cao Lạc Thần trước khi rời đi, không nghĩ tới Cao Lạc Thần sẽ hướng về mình bày tỏ nụ cười thiện ý này. Nói ra, e là không ai dám tin.

Sương Hoa thu hồi mếu máo, một lát sau lại tò mò, hỏi: "Sao tiểu thư lại đi chung với vị kia?"

"Nàng tựa hồ biết gì đó, so với trong tưởng tượng của ta, thật không giống." Cao Thuần nhíu mày, ánh mắt rơi vào thanh kiếm trên tường, không biết nên giữ lại hay triệt để xoá bỏ.

Sương Hoa vuốt cằm nghĩ nghĩ, đáp: "Từ khi trở về sơn trang, không đúng, phải là từ khi đi đến sơn trang, Nô tì cảm thấy Nhị tiểu thư có gì đó không đúng, gầm gầm gừ gừ, chẳng lẽ bị vật dơ bẩn bám vào thân rồi a?" Vừa dứt lời, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh, Sương Hoa mặt mày trắng bệch, run giọng nói: "Tiểu thư nghĩ, có đúng không --"

Cao Thuần nhìn Sương Hoa một chút, cười nói: "Ngươi ít đọc bậy bạ một chút, sắp tới nhớ thường xuyên đến Kinh Hồng viện, Nhị tiểu thư có động tĩnh gì lập tức báo cho ta. Nếu như ngươi không dám đi, thì giao cho A Đại là được."