Nữ Phụ Chỉ Cầu Được Sống

Chương 46: không có tiền đồ



Lãnh Dạ Cẩn mặt ngày càng đen hơn. Trước giờ chưa có ai dám đe dọa đuổi hắn xuống xe. Nàng vậy mà rất to gan lớn mật đuổi hắn đi.

Được lắm, cứ coi như hắn nhường nàng một bước đi, đợi về đến vương phủ hắn sẽ không tha cho nàng.

Lúc Sở Băng Nghiên đứng dậy muốn xuống ngựa thì, Lãnh Dạ Cẩn kéo nàng lại, mở miệng nói "Nàng ở đây! Bổn vương đi là được"

Nói rồi, quay người mở cửa bước ra ngoài.

Vân Tinh ở phía bên ngoài đã rất mông lung.

Sao chủ tử lại không có tiền đồ như vậy chứ? Sao lại không có cốt cách như vậy chứ? Mới vậy đã chịu nhượng bộ bước ra khỏi xe rồi. Vậy sau này trong vương phủ, làm sao còn có chỗ đứng của người nữa chứ?

Chủ tử người phải mạnh dạn lên! sao có thể nhận thua một cách dễ dàng như vậy?

Hắn đang muốn cổ vũ cho Lãnh Dạ Cẩn thì Lãnh Dạ Cẩn bước ra, khuôn mặt đen xì, toàn thân tỏa ra khí lạnh khiến hắn không tự chủ nuốt nước bọt, toàn thân run nhẹ lên.

Thôi, người vẫn là nhân nhượng chút đi. Vì một mối quan hệ gia đình vợ chồng hòa thuận, người vẫn nên nhẫn.

Lãnh Dạ Cẩn phân phó "Đưa nàng ấy về phủ an toàn."

Vân Tinh nhận lệnh rồi ngẩng đầu lên hỏi Lãnh Dạ Cẩn "Vậy chủ tử, còn người thì sao?"

"Ngươi cứ việc đưa nàng ấy về phủ an toàn, bổn vương dùng khinh công hồi phủ."

Vân Tinh đáp một tiếng rồi phóng ngựa chạy về Yến vương phủ.

Yến vương phủ.

Xoay đi quẩn lại vẫn là phải trở về nơi này, Sở Băng Nghiên cảm khái trong lòng một tiếng, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Vân Tinh lên tiếng "Huyện chủ, tới rồi thuộc hạ đỡ người xuống."

Đang muốn vươn tay ra đỡ lấy nàng thì một thân ảnh đạp gió mà đến, bước nhanh qua chỗ hắn, dành trước một bước đỡ nàng xuống.



Lãnh Dạ Cẩn từ xa thấy Vân Tinh đang muốn nắm lấy tay nàng thì phóng nước đại, ba bước gộp một, nhanh đến trước mặt nàng, nắm lấy tay nàng trước, rồi đỡ nàng xuống.

Sở Băng Nghiên nghe Vân Tinh nói thế, cứ tưởng là hắn nên vươn tay ra cho người trước mặt nắm, đưa nàng xuống.

Sau khi nàng bước xuống xe, quay sang người bên cạnh mỉm cười nói một tiếng cảm ơn.

Lãnh Dạ Cẩn lại gần ghé sát vào cần cổ của nàng cười gian tà đáp lại một tiếng "Không cần đa tạ"

Lúc này, Sở Băng Nghiên mới giật mình nhận ra người đỡ mình là Lãnh Dạ Cẩn không phải Vân Tinh.

Nàng đẩy chàng ra rồi lại lui một bước để kéo dãn khoảng cách.

"Điện hạ, thỉnh tự trọng!"

"Ta chỉ là khách khí nói với nàng một câu không cần đa tạ mà thôi, làm gì mà phải tự trọng? Chẳng lẽ nàng muốn bổn vương làm gì nàng sao? chẳng hạn như..."

Lãnh Dạ Cẩn không nói hết câu, cố tình kéo dài âm cuối.

"Vô sỉ!!"

"Vô sỉ? Ha, bổn vương còn có thể vô sỉ hơn thế nữa đó! Nàng có thử sao?"

Khi nói hắn từ từ tiến lại gần nàng, cúi đầu thủ thỉ bên tai nàng. Từ cuối cùng hắn còn cố ý cao giọng cho nàng nghe thấy.

Sở Băng Nghiên mặt đỏ tía tai, đẩy Lãnh Dạ Cẩn ra, thẹn quá hóa giận "Người... Ta không muốn nói chuyện với người. Người làm ơn tránh xa ta ra một chút."

Không cho Lãnh Dạ Cẩn cơ hội mở miệng trêu chọc nữa nàng liền xoay người, hai tay quơ quơ tìm đường bước vào phủ.

Nhưng nàng vốn dĩ là một người mù, không thể nhìn thấy, khi đi đến bậc tam cấp nàng không nhìn thấy gì nên vấp phải bậc thang cả người liền nghiêng về phía trước.

Lúc nàng đang nghĩ - Thôi xong, lần này e là phải tốn tiền sửa mũi rồi.

Lãnh Dạ Cẩn thấy nàng vấp phải sắp té liền lấy một tốc độ nhanh như chớp tiến đến ôm lấy eo nàng đỡ nàng đứng dậy.



Sở Băng Nghiên không cảm thấy cơn đau như trong tưởng tượng, sờ soạng lung tung nhưng không biết mình đang sờ cái gì.

Lãnh Dạ Cẩn trêu chọc mở miệng "Nàng sờ như vậy đã đủ chưa? Còn muốn bổn vương ôm nàng như vậy hoài sao?"

Sở Băng Nghiên bị giật mình nhanh chóng lùi lại một bước, mặt nhỏ bây giờ đã đỏ như trái gấc chín.

"Xin lỗi, ta thật sự không cố ý"

"Lại đây"

"Làm gì?? "

"Bổn vương đưa nàng vào phủ."

"Không cần đâu, ta tự đi được."

"Nàng có thể sao? Đến lúc đó lại ngã chổng vó trước cửa Yến vương phủ của ta, thì đến lúc đó không biết nàng phải giấu mặt đi đâu."

"Mặc kệ ta! Không cần người phải lo!", Sở Băng Nghiên tức giận, ta té xấu hổ thì sao chứ? Liên quan gì đến người chứ, hứ

"Nhưng ta cứ muốn lo đấy!"

không để cho Sở Băng Nghiên có cơ hội mở miệng nói chuyện nữa, Lãnh Dạ Cẩn nhanh chóng vòng một tay xuống dưới đầu gối, một tay đặt lên vai, nhẹ nhàng nhấc nàng lên.

Sở Băng Nghiên "A! Người đang làm gì vậy? Mau thả ta xuống đi, người khác đang nhìn đó."

"Không có ai đang nhìn cả, nhưng nếu như nàng la to lên thì sẽ thu hút rất nhiều người lại đây đó, nên nàng nếu không muốn bị người khác nhìn thấy thì tốt nhất là bịt chặt miệng lại đừng la đó."

Sở Băng Nghiên nghe Lãnh Dạ Cẩn nói vậy thì mặt càng đỏ hơn, úp mặt vào lồng ngực của hắn.

Nàng nằm trong lồng ngực của hắn ngửi được thoang thoảng mùi tùng hương giúp thư thái đầu óc lại pha lẫn một chút mùi bạc hà thơm mát khiến cho tâm thần cảm thấy nhẹ nhõm.

Dường như khi ở trong vòng tay của hắn như vậy nàng có một cảm giác gì đó rất khó tả. Giống như là… an tâm vậy.