Nữ Pháp Y Huấn Phu

Chương 12: Vụ án không đầu



Sau khi Trần Mặc châm cứu trị liệu được hai ngày thì sức khỏe của Liễu Thừa Phong cũng có nhiều khởi sắc, sắc mặt của hắn cũng không tái nhợt như lần đầu gặp mặt, đôi môi tím tái chậm rãi hồng lên, Trần Mặc quyết định sẽ dạy hắn thái cực quyền, vận động nhiều một chút cũng giúp cơ thể của hắn khỏe lại.

Châm cứu thêm năm lần nữa là Trần Mặc có thể về Triệu gia thôn rồi, còn về phần bệnh của Liễu Thừa Phong thì chỉ có tĩnh dưỡng mới mong sống lâu còn trị tận gốc là chuyện không thể nào.

Hai ngày này Trần Mặc cũng không gặp Hạ Hầu Giác, tên này luôn thoắt ẩn thoắt hiện, bộ dạng thần thần bí bí, không bao giờ thấy được người, Trần Mặc vì thế cũng vui vẻ hơn không ít.

Nhưng tên Liễu Thừa Phong này cũng thật ghê gớm, mới ở chung có hai ngày thôi mà đã thành công thu phục được nha đầu Xuân Hương, khiến nàng ta mỗi ngày đều cằn nhằn bên tai Trần Mặc, cái gì mà ‘Liễu công tử đúng là giống tiên nhân, hôm nay còn cười với Xuân Hương nữa’ rồi còn ‘sức khỏe của Liễu công tử thật yếu, Xuân Hương phải nấu thật nhiều món ngon bồi bổ cho công tử’, ‘tiểu thư nhất định phải trị khỏi cho Liễu công tử, người tốt như vậy mà thân thể bệnh tật thì thật đáng thương!’, còn rất nhiều câu tương tự như thế, Trần Mặc nghe mà có chút ghen tị, rõ ràng là nha hoàn của nàng, là cấp dưới của nàng kia mà? Sao câu nào cũng là Liễu công tử hết vậy?

“Tiểu thư! Tiểu thư!” cái tay đang phối thuốc của Trần Mặc dừng một chút, sau đó không thèm để ý tới Xuân Hương, tiếp tục làm công việc của mình.

“Tiểu thư, không hay rồi, Liễu công tử và tên xấu xa bắt người kia đang cãi nhau!” Xuân Hương luôn rất ghét Hạ Hầu Giác, trước mặt Trần Mặc nàng luôn gọi hắn là tên xấu xa.

Trần Mặc vẫn tiếp tục làm mặt lạnh, không thèm đề ý tới Xuân Hương.

Xuân Hương tất nhiên đoán được tiểu thư nhà mình sẽ phản ứng như thế, nàng cũng không buồn bực, cái miệng nhỏ nhắn chỉ liến thoắt liên hồi kể những chuyện vừa xảy ra.

Thì ra hôm nay quan phụ mấu của huyện Mã Liên là Lưu đại nhân đến bái kiến Liễu Thừa Phong và Hạ Hầu Giác, mang tiếng là tới thăm Liễu Thừa Phong nhưng thật ra là tới nhờ vả. Nghe Xuân Hương nói thân phận của tên Liễu Thừa Phong này cũng không nhỏ, hắn là ‘thiên hạ đệ nhất thần thám’ do chính hoàng đế của Tây Lam quốc công nhận, nghe nói hắn xử án như thần, chưa bao giờ phán sai. Vị Lưu đại nhân này nghe nói thanh danh của Liễu Thừa Phong thì muốn nhờ hắn giúp Mã Liên huyện xử lí một vụ án.

Nhưng thân thể của Liễu Thừa Phong không tốt mà cứ muốn đi, vừa lúc Hạ Hầu Giác về tới nhất quyết không cho hắn ra khỏi của nên hai người xảy ra tranh chấp.

Trần Mặc chia dược liệu vừa trộn thành bảy gói nhỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cái mặt tràn đầy chờ mong của Xuân Hương, đơn giản nói một câu “Đưa thuốc này cho Liễu Thừa Phong” rồi tiêu sái rời đi.

Xuân Hương vốn tưởng Trần Mặc sẽ nói một hai câu, không ngờ tiểu thư lại không chút để ý như vậy, nàng có chút giận mà giậm chân một cái, oán thầm, “Tiểu thư thật là, thế mà cũng không nhìn ra người ta cố gắng như thế là vì ai!” Liễu công tử là một người tốt, chỉ cần tiểu thư trị khỏi bệnh cho hắn, sau đó hai người thành thân không phải là quá tốt rồi sao?

Thì ra nha đầu này có ý làm hồng nương!

Trần Mặc tuy nói không quan tâm tới chuyện của Hạ Hầu Giác và Liễu Thừa Phong nhưng hành động mấy hôm nay của Liễu Thừa Phong chọc Trần Mặc có chút tức giận.

“Ngươi không thể đi ra ngoài!” sau khi châm một châm cuối cùng, nàng lạnh lùng nói với Liễu Thừa Phong một câu.

Thân thể của Liễu Thừa Phong vốn đã có chút khởi sắc nhưng vì mấy hôm nay thường xuyên ra ngoài nên thân thể là như trước, khiến cho hiệu quả trị liệu bị tiêu tốn hết một nửa.

Liễu Thừa Phong mặc áo vào, cố gắng nén tiếng ho chực trào trong cổ họng, trên mặt luôn hiện lên ý cười ấm áp giống như hắn không cảm nhận thấy tức giận trong lời nói của Trần Mặc, “Tiểu Mặc đang lo lắng cho sức khỏe của ta sao? Không sao đâu mà!” không biết từ khi nào Liễu Thừa Phong đã thay đổi cách xưng hô từ Trần tiểu thư thành Tiểu Mặc, Trần Mặc cũng không câu nệ ba cái xưng hô, nhưng một tiếng ‘Tiểu Mặc’ kia lại khiến Xuân Hương suy nghĩ đen tối không thôi.

“Không phải ta lo lắng cho thân thể của ngươi, cái ta lo là công sức của ta đều bị ngươi làm hỏng rồi!” mỗi lần châm cứu Trần Mặc đều phải tốn rất nhiều tâm lực, nghĩ tới mỗi lần châm xong khuôn mặt của nàng lại trắng bệt, nụ cười của Liễu Thừa Phong hơi cứng lại, có chút áy náy hạ mi mắt, “Xin lỗi Tiểu Mặc, tại ta quá cố chấp rồi. Chỉ là… ta đã hứa với A Giác là ba ngày nữa cho dù có phá án được hay không cũng phải rời đi nơi này” cuối cũng hắn vẫn nhịn không được mà ho ra hai tiếng, cũng không dùng cặp mắt luôn tràn ngập bao dung kia nhìn Trần Mặc nữa.

Không hiểu vì sao khi nghe hắn nói thế trong lòng Trần Mặc chợt sinh ra cảm xúc gọi là ‘không đành lòng’. Trước kia ngày nào Trần Mặc cũng ở viện nghiên cứu, sau khi ông ngoại qua đời thì trong nhà cũng chỉ có mình nàng, trong viện nghiên cứu cũng toàn là quái tài trong giới y học như nàng, cho nên cơ hội giao tiếp với người bình thường của Trần Mặc cực kì ít.

Bên trong thế giới của nàng chỉ có y học là quan trọng nhất, nhưng chuyện khác đều bị nàng tự xem nhẹ.

Nhưng ở dị thế này không có máy tính, không có điện thoại di động, không có nghề nghiệp gọi là môi giới, quan hệ giữa người với người đã trở nên thiết yếu, đối mặt với Xuân Hương suốt ngày cằn nhằn, Liễu Thừa Phong bao dung ấm áp, Hạ Hầu Giác lạnh lùng bá đạo, hình như nàng càng lúc càng giống một con người bình thường hơn, cuộc sống của nàng càng lúc càng nhiều màu sắc.

Thế cho nên nàng nhạy cảm nắm bắt được một tia đau thương trên người của Liễu Thừa Phong, tuy rằng trên mặt hắn luôn là nụ cười.

“Phá án rất khó sao?” Trần Mặc không biết an ủi người khác thế nào, chỉ biết dùng chính cách của mình để tới gần Liễu Thừa Phong, nếu nguyên nhân hắn đau buồn là phá án thì không chừng khi phá được án rồi vấn đề sẽ được giải quyết.

Quả nhiên là não của thiên tài hoàn toàn khác với người thường, chắc chỉ có nàng mới nghĩ ra nguyên nhân Liễu Thừa Phong đau buồn như thế thôi.

Liễu Thừa Phong kinh ngạc nhìn Trần Mặc, vẫn là khuôn mặt không chút cảm xúc kia nhưng đây là lần đầu tiên Trần Mặc chủ động nói chuyện với hắn, cái này là nàng quan tâm hắn sao?

Nụ cười trên mặt Liễu Thừa Phong không tự giác mà chân thật hơn, “Đúng vậy, có chút khó giải quyết. Cỗ thi thể kia bị tàn phá nghiêm trọng, đầu còn bị hung thủ nhẫn tâm chặt mất, đến nay còn chưa tìm được, thân phận của nạn nhân còn chưa được xác định cho nên trở thành án chưa giải quyết”.

Liễu Thừa Phong kể sơ lược về vụ án, sợ làm Trần Mặc sợ, nhưng hắn cũng không dám nói nhiều, chỉ nói ý chính thôi.

Trần Mặc suy tư một chút, có lẽ tiếp tục nghiệp cũ cũng là một lựa chọn không tệ, tuy rằng ban đầu nàng muốn tích lũy thêm chút kiến thức vế thời đại này sau đó mới mở viện nghiên cứu nhưng nếu đã có cơ hội như thế thì nàng đành nắm bắt thôi, “Ngày mai ngươi dẫn ta tới đó đi” hai tròng mắt của nàng lóe sáng nhìn Liễu Thừa Phong.

Liễu Thừa Phong sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt như thế của Trần Mặc, bộ dạng trước kia của nàng giống như không thèm để ý tới bất kì cái gì, nhưng hôm nay lại khác, không lẽ nha đầu này cũng giống một muội muội nghịch ngợm thích chơi trò phá án?

Liễu Thừa Phong tự cho là đúng nghĩ, sau đó liền đáp ứng yêu cầu của nàng, chỉ là ngày mai tới nha môn xem thi thể thì không cho nha đầu này vào để tránh nàng bị dọa.

Nhưng bạn Liễu Thừa Phong cũng không ngờ rằng nha đầu trước mắt này lại vì cái thi thể kia mà đi.