Nữ Ngụ Trù Trọng Sinh

Chương 23: Coi trọng việc phối liệu



Editor: iam_linh

Beta: Sakichan

Phó Vịnh Hạm cười nói: "Nếu đắt hàng, nói không chừng mỗi ngày đều bán hết, thậm chí có khả năng sẽ không đủ bán. Mẹ lại đây một chút, con dạy mẹ cách làm gia vị miến chua cay như thế nào. Mấy việc này cũng chỉ là việc vụn vặt, không yêu cầu nhiều kỹ thuật, so với làm miến dễ làm hơn. Nếu mẹ có thể học được, việc phối gia vị con sẽ giao cho mẹ, sau này dù lúc không có con ở đó, cũng sẽ không ảnh hưởng việc buôn bán."

Nếu không thể bán hết trong vòng một ngày, Phó Vịnh Hạm tốn nhiều tiền để thuê quầy ở trung tâm thương mại, còn cả tiền lương để trả cho Tiêu Trùng, không phải là uổng phí hay sao?

Phó Vịnh Hạm đương nhiên tin tưởng trăm phần trăm vào bản thân, chỉ là không thể trực tiếp cho mẹ Hà xem, miễn dọa bà sợ.

Hơn nữa, nếu miến này không bán hết trong vòng một ngày thì cũng có thể bảo quản trong thời gian ngắn, cũng không ảnh hưởng đến chất lượng cùng hương vị của miến, cho nên có làm nhiều hơn cũng không có vấn đề.

Mẹ Hà nghe Phó Vịnh Hạm nói sẽ dạy bà điều phối gia vị, làm sao còn quan tâm đến số lượng miến, liền bỏ qua chuyện này, bà đứng bên cạnh nhìn con gái tự mình điều phối gia vị, một bên nghe cô giảng giải từng bước.

Nguyên liệu làm miến chua cay không ít, trừ bỏ những loại nguyên liệu có thể mua ở bên ngoài, còn cần chuẩn bị một ít nguyên liệu khác. Tỷ như đậu phộng rang, dưa chua, rau dấp cá luộc, còn có trụng sơ vài loại nguyên liệu như đậu giá cùng sợi rong biển.

Đối với đậu phộng rang, trước tiên rang chính đậu phộng rồi giã bằng máy hoặc thủ công. Chỉ cần cho vào miến chua cay một ít đậu phộng rang, là có thể làm cho miến nhiều hơn vài phần hương vị, kích thích cảm giác thèm ăn.

Đương nhiên, không phải những nguyên liệu này mọi người đều thích. Cho nên phần lớn đều là chuẩn bị sẵn đặt ở một bên, nếu khách có yêu cầu sẽ bỏ vào sau.

Nếu điều kiện cho phép, Phó Vịnh Hạm cũng có thể tự tay làm dưa chua.

Cách cô làm dưa chua cùng cách của người hiện đại làm không giống nhau, chẳng những dưa chua giòn, hương vị cũng càng ngon hơn. Chỉ là hiện tại cô chỉ mở quán ăn nhỏ ven đường mà thôi, không cần chú trọng mọi việc đều hoàn mỹ. Chờ sau này có cửa hàng của riêng mình, không gian cũng lớn hơn, đến lúc đó có thể suy xét làm nhiều hơn.

Hơn nữa, dưa chua được bày bán trên chợ cô đã ngửi qua, thậm chí còn nếm thử, thật vất vả mới chọn được một loại. Thông qua việc cô tuyển chọn nguyên liệu, chắc chắn sẽ chinh phục được khẩu vị của đại đa số người ăn.

Phần lớn nguyên liệu thành phẩm xử lý vô cùng đơn giản, Phó Vịnh Hạm chủ yếu dạy mẹ Hà xử lý, chính là rang đậu phộng.

Đối với rất nhiều người, việc rang đậu phộng rất đơn giản, tựa như không có gì khó khăn, chỉ cần chú ý đảo đều, không làm đậu phông bị cháy khét là được. Cách làm của Phó Vịnh Hạm tuy có chút không giống nhưng cũng không định dạy mẹ Hà những việc quá khó, chỉ là lúc cô rang đậu phộng, bỏ vào chút dầu mè, còn thêm một ít hoa tiêu, rang đến khi đậu phộng hoàn toàn tróc vỏ mới thôi.

Đậu phộng được rang bốc lên mùi thơm phức, khiến người ta muốn ngay lập tức bỏ vào trong miệng.

Mẹ Hà đứng ở một bên xem mà trong lòng căng thẳng, chỉ sợ rơi rớt ra ngoài.

Trước kia bà rang đậu phộng, trên cơ bản chỉ tùy ý đảo đảo mà thôi, chỉ cần rang chín là được, đâu biết còn có công đoạn như vậy?

Vậy mà bây giờ, nhìn mỗi động tác của Phó Vịnh Hạm, mẹ Hà đột nhiên cảm thấy, đây mới thật sự là hình ảnh nên thấy trong phòng bếp.

Mỗi khi làm một món ăn, thậm chí làm làm đồ ăn kèm, đều là một loại hưởng thụ, mà không phải chỉ đơn thuần là ăn để no bụng.

Tiêu Trùng chỉ nghĩ ra ngoài tìm việc vui, mấy ngày này ông ta trừ đi theo hai mẹ con ăn ké bữa cơm, vào thời gian khác vẫn rất tự do, so với bình thường không có gì khác nhau. Nhưng cho đến hôm nay, ông ta liền có chút ngồi không yên.

Chỉ là khi Tiêu Trùng vừa quay người ra cửa, Phó Vịnh Hạm đang bận rộn mà sau đầu như mọc thêm con mắt, liền lập tức ngẩng đầu nhìn lại.

Cô cũng không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt liếc Tiêu Trùng một cái, rõ ràng không tỏ vẻ đặc thù gì, vậy mà lại làm cho da đầu Tiêu Trùng tê dại, sau lưng như có từng cơn gió lạnh thổi qua, không dám cử động một chút nào.

Thấy Tiêu Trùng thất thần một bên thật nhàm chán, Phó Vịnh Hạm dứt khoát tống cổ ông ta đi nấu canh xương heo.

Chuyện này đơn giản nhất, thậm chí không cần phải động não, chỉ cần canh lửa cùng nhớ thời gian là được.

Xương heo khi mua ở chợ đã được chặt nhỏ, Phó Vịnh Hạm chỉ huy Tiêu Trùng rửa sạch xương heo, sau đó bỏ vào trong nồi hành lá, lại bỏ thêm chút hoa tiêu cùng hương liệu, đổ vào đầy nồi nước, liền dùng nồi áp suất hầm xương.

Tiêu Trùng thật là khóc không ra nước mắt.

Ông ta không rõ, bản thân rõ ràng tự do tự tại, như thế nào mà bây giờ lại biến thành người nấu canh?

Còn là nấu canh cho một con nhóc!

Quả thật là còn không bằng phụ bếp!!

Bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng Phó Vịnh Hạm cùng hai người đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu muốn bán ngày hôm sau.

Mọi người đều mệt mỏi ngồi dưới mái hiên không muốn động đậy.

Phó Vịnh Hạm hiện giờ có nội lực chống đỡ cũng không chịu nổi thân thể mỏng manh này, rốt cuộc cũng mệt đến bở hơi tai.

Tiêu Trùng đói đến mức bụng sôi lên, nhưng không dám giục Phó Vịnh Hạm đi nấu cơm.

Hai gia đình khác trong viện đã đi mở quán từ sớm, bọn họ thấy ba người Phó Vịnh Hạm không ngừng bận rộn, nói thầm trong lòng vài lần, lại ngại có Tiêu Trùng ở đây, nên không dám nói gì, nhưng trước sau vẫn có vẻ mặt tò mò.

Mẹ Hà nhìn nhìn thời gian, vậy mà còn có sức lực cùng tinh thần để hấp bánh bao.

Tuy rằng hai mẹ con đã tính toán đổi việc buôn bán, nhưng tiền kiếm được từ việc bán bánh bao không thể dừng. Hơn nữa, Phó Vịnh Hạm cũng đã đem bột bánh bao làm xong, nhân cũng đã băm, chỉ cần gói bánh rồi hấp là được.

Phó Vịnh Hạm nhìn bộ dáng bận rộn của mẹ Hà, không nhịn được đứng dậy nói: "Mẹ à, con giúp mẹ gói bánh bao nhé! Vừa lúc, buổi tối hôm nay chúng ta nấu một nồi cháo, cũng không cần làm thêm món khác, ăn với bánh bao là đủ rồi."

Tiêu Trùng nghe mà hai mắt sáng lên.

Mẹ Hà vốn định bảo tự mình làm là được, nhưng Phó Vịnh Hạm kiên trì, bà không thể từ chối, đành phải để Phó Vịnh Hạm phụ giúp.

Sự thật chứng minh, chẳng những tay nghề Phó Vịnh Hạm tốt, mà tốc độ cũng rất nhanh. Có cô phụ giúp, thời gian chưng bánh bao so với mẹ Hà làm còn ít hơn một nửa!

Quan trọng nhất chính là, cô một bên nấu cháo một bên gói bánh bao, vậy mà gói bánh bao còn đẹp hơn bà gói nhiều!

Thậm chí trong quá trình làm bánh bao, cô nặn ra màn thầu, hương vị so với bà nặn còn thơm hơn.

Phó Vịnh Hạm vốn xuất thân từ Ngự Thiện Phòng nên tự nhiên yêu cầu đối với vẻ ngoài của món ăn cũng rất cao. Tuy rằng điều kiện hiện tại của hai mẹ con không được tốt, nhưng một số thói quen đã ăn nhập vào xương cốt không thể nào thay đổi được.

Saki: lại là mình, con người bị deadline dí xuyên Tết đây ạ T^T giờ mới có chút thời gian để beta đăng cho mn đây ạ, 5 chương coi như lì xì đầu năm, mong mn ko chê:3