Nụ Hôn Của Nữ Thần

Chương 72: Dư Vãn Tiểu Thư, Xin Hỏi Em Có Bằng Lòng Gả Cho Anh Không?



Dư Vãn chưa từng thấy Lệ Thâm chơi mạt chươc nên nghe anh nói thế có hơi tò mò, nhưng cuối cùng cô

cũng không tìm anh. Nếu muốn tìm người luyện tập, cô sẽ tải một trò chơi mạt chược về và vào đấu

với máy mỗi ngày.

Cách này còn thuận tiện và dễ dàng hơn tìm Lệ Thâm rất nhiều.

Ngoài việc chuẩn bị hôn lễ, Dư Vãn còn dành rất nhiều thời gian chuẩn bị cho talk show, đây là lần

đầu cô lên TV, đêm trước ngày quay cô đã hồi hộp không thể nào ngủ được. Lệ Thâm thấy cô không ngủ

được mà lăn qua lộn lại bèn mở mắt trong bóng tối: "Làm sao vậy? Đang hồi hộp vì chương trình ngày

mai hả?"

"Ừm. " Dư Vãn lên tiếng và nghiêng mặt nhìn về phía Lệ Thâm: "Có phải

em đánh thức anh rồi không?"

Lệ Thâm cười nói: "Không sao, em vẫn luôn lăn qua lộn lại, anh vốn dĩ chưa ngủ."

". " Dư Vãn im lặng một hồi mới mở miệng: "Vậy em sang phòng bên cạnh

ngủ vậy."

Cô nói xong thì lập tức vén chăn lên làm bộ đứng dậy, Lệ Thâm vội vàng đè

cô lại và đắp chăn lên cho cô lần nữa: "Cứ ngủ ở đây."

"Không phải làm phiền anh à?" Dư Vãn mở to mắt nhìn anh. Ngay cả trong bóng tối, Lệ Thâm cũng có

thể nhìn ra dáng vẻ giả vờ vô tội của cô.

"Không có em ở bên, anh càng không ngủ được." Giọng nói của anh chứa một chút bất đắc dĩ và một

chút ý cười vang lên trong bóng tối: "Có muốn anh kể chuyện cho em nghe, dỗ em ngủ không?"

"Hmm, vậy cũng được."

Giọng nói trầm thấp của Lệ Thâm vang lên bên tai, anh kể câu chuyện ba con heo nhỏ, rõ ràng đây là

chuyện cổ tích dùng để dỗ các bạn nhỏ nhưng sau khi được chải chuốt qua giọng nói của anh, nó tựa

như biến thành một câu chuyện cổ tích đặc biệt cao cấp. Dư Vãn nghiêm túc nghe anh kể xong vẫn

không có chút buồn ngủ: "Hình như em càng có tinh thần hơn."

Lệ Thâm: "..."

Anh vòng tay qua eo Dư Vãn và dựa lại gần: "Vậy có muốn anh giúp em tiêu hao một chút tinh thần

không?"

"..." Không cần hỏi Dư Vãn cũng biết anh ám chỉ điều gì. Cô ngước lên hỏi anh: "Lần đầu anh lên TV

có hồi hộp không?"

"À..." Lệ Thâm kéo dài âm cuối tựa như đang suy tư: "Lần đầu lên TV chắc chắn sẽ hồi hộp."

"Vậy anh khắc phục bằng cách nào?"

Lệ Thâm cười cười nhìn cô chăm chú: "Anh nghĩ có lẽ em sẽ thấy anh trên TV nên tự nhủ với mình rằng

nhất định phải biểu hiện tốt để thể hiện ra mặt đẹp trai nhất, khiến em hối hận vì đã chia tay với

anh."

"Ha ha ha ha ha ha ha." Dư Vãn cười một trận rồi yên tĩnh lại: "Thật xin lỗi."

"Sao đột nhiên lại xin lỗi, đã qua hết rồi, chúng ta bây giờ rất tốt."

"Ừm." Dư Vãn trả lời như thế nhưng cô biết tổn thương mà cô đã gây ra cho Lệ Thâm vĩnh viễn vẫn

còn: "Em thật sự có thấy anh trên TV đấy, lúc về nước biển quảng cáo ở sân bay cũng đều là anh. À

đúng rồi, em còn gặp được một anh hải quan trông rất giống anh."

"Trông rất giống anh?" Lệ Thâm nhướng mày: "Anh ta đẹp trai hay là anh đẹp trai hơn?"

"Đương nhiên anh đẹp trai hơn rồi, hài lòng chưa?" Dư Vãn bất đắc dĩ bĩu môi lườm mắt: "Lúc anh ấy

nhìn về phía em, em bị hù suýt chút nữa xông qua cửa."

Lệ Thâm ôm cô và cười một tiếng: "Anh đáng sợ như vậy ư?" "Ơ, ai bảo em làm chuyện trái với lương

tâm chứ."

"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa." Lệ Thâm cúi xuống hôn lên trán cô một cái: "Mai là ngày quay

chương trình, cho dù có làm lỗi chỗ nào cũng có thể quay lại lần nữa, đừng lo lắng."

"Ừm." Không biết do nụ hôn của Lệ Thâm hay là giọng nói dễ nghe của anh an ũi cô, cuối cùng Dư Vãn

dần dần có chút buồn ngủ.

Cuối cùng một giấc này vẫn ngủ không yên ổn, lúc Lệ Thâm thức dậy, Dư Vãn cũng dứt khoát dậy theo.



Lệ Thâm nhìn Dư Vãn ôm chăn ngồi bên mép giường bèn đi qua xoa đầu cô: "Trời còn chưa sáng mà đã

dậy sớm như thế?"

"Ừm, dù sao cũng ngủ không được, không bằng tới đài truyền hình sớm một chút."

Lệ Thâm cười nói: "Cũng được, khi em đến Trần Túy chắc chắn sẽ có mặt, bảo anh ta trao đổi lại với

em."

"Ok."

"Trần Túy chuyên nghiệp lắm, anh ta biết khống chế nhịp điệu như thế nào, trong quá trình quay anh

ta sẽ dẫn đường cho em, đừng sợ."

"Ừm." Trần Túy cũng nói với cô điều này. Mặc dù đã biết tiến trình của toàn bộ chương trình nhưng

Dư Vãn vẫn không kiểm soát được sự căng thẳng. Cô hít sâu một hơi rồi xuống giường trang điểm thay

quần áo.

Thời gian chương trình này của Trần Túy cũng không dài, một kỳ khoảng chừng bốn mươi phút. Lần này

Dư Vãn sẽ nói một chút về kinh nghiệm riêng của mình và một vài kiến thức nhỏ của đám cưới chẳng

hạn như "Điều kiêng kị trong đám cưới", "Sự khác nhau về tập tục đám cưới ở các nơi" vân vân.

Lúc Dư Vãn mới bắt đầu vẫn rất hồi hộp, nhưng trò chuyện với Trần Túy một lát và dần dần quên mất

mình đang quay chương trình mà thật sự giao lưu với Trần Túy.

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)

Sau khi chương trình quay xong, cô mới phát giác được cảm giác của mình dần quay lại, hiện tại bởi

vì căng thẳng chưa ăn gì mà dạ dày cũng đau lên.

Lệ Thâm tựa như biết lúc này cô đã quay xong chương trình mà gọi điện cho cô ngay khi cô bước ra

khỏi phòng quay. Dư Vãn tiếp điện thoại và đi về phía phòng nghỉ: "A Thâm."

"Anh đây, Trần Túy nói với anh là chương trình quay xong rồi, em cảm thấy thế nào?"

"Tạm được, nhưng giờ cảm thấy dạ dạy có hơi đau."

Lệ Thâm theo bản năng nhíu mày: "Em chưa ăn cơm phải không?"

"Ừm... Trước khi quay vì quá hồi hộp nên không thấy đói, bây giờ đã bắt đầu đau dạ dày."

"Em tới phòng nghỉ ngồi một lát, anh nhờ Trần Túy đưa chút nước ấm và đồ ăn qua cho em."

"Hả? Không cần phải vậy đâu nhỉ?" Tuy Trần Túy không phải minh tinh nhưng dù gì cũng là trụ cột của

đài truyền hình mà, để người ta làm việc vặt như thế không tốt lắm đâu...

"Không sao, em như thế cũng được coi là tai nạn lao động." "..." Được rồi.

Dư Vãn ngồi trong phòng nghỉ chưa được mấy phút, Trần Túy đã đưa một hộp sữa bò nóng và một ổ bánh

mì tới cho cô, còn tiện thể đưa hộp thuốc đau dạ dày cho cô.

Dư Vãn vội vàng nhận lấy và nói cảm ơn với anh ta, đợi sau khi anh ta rời đi, Dư Vãn chụp lại đồ ăn

gửi cho Lệ Thâm: "Đã nhận được đồ, uống một hớp sữa bò nóng thấy đỡ hơn nhiều."

A Thâm: Vậy thì tốt rồi, ăn xong rồi về nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay vất vả.

Lily: Đâu có đâu có, mỗi ngày nghệ sĩ các anh đều trải qua loại cuộc sống này, các anh vất vả.

Lệ Thâm nhìn tin nhắn cô gửi tới mà không thể không cười ra tiếng.

Chương trình kỳ này Dư Vãn quay sẽ phát sóng vào tháng sáu và có thể xem trên cả TV và trên mạng.

Ba Dư Vãn vô cùng kích động, còn đặc biệt đăng WeChat nói rằng chương trình mà con gái nhà mình

quay ở đài truyền hình sẽ phát sóng vào tháng sáu, bảo bạn bè thân thích nhớ xem.

Dư Vãn bình luận dưới bài viết WeChat của ông ấy một dấu ba chấm.

Chương trình được quay xong, tảng đá lớn trong lòng Dư Vãn cũng được thả xuống. Cô ở nhà nghỉ ngơi

hai ngày đã nghênh đón sinh nhật 27 tuổi của mình.

Sinh nhật năm trước là khởi điểm quay lại của cô và Lệ Thâm, vì vậy sinh nhật năm nay cũng đáng để

ăn mừng.

Lệ Thâm đã nhấn mạnh rất nhiều lần với Dư Vãn rằng phải để trống ngày sinh nhật cho anh. Hôm nay Dư

Vãn cũng không có công việc gì bèn ở nhà đợi Lệ Thâm sắp xếp.

Hôm nay Lệ Thâm kết thúc công việc rất sớm, lúc ba giờ đã về nhà và còn mua một bó hoa hồng về cho

Dư Vãn. Dư Vãn nhận lấy hoa và hỏi anh: "Hôm nay anh chuẩn bị nấu ăn tại nhà cho em à?"

Bắt đầu từ hai ngày trước, Lệ Thâm đã sắm thêm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn bỏ vào tủ lạnh và đã



sớm bị Dư Vãn phát hiện.

Lệ Thâm cười nói với cô: "Đúng là định như thế, nhưng anh lo sẽ làm thất bại nên còn chuẩn bị kế

hoạch B."

Anh nói xong lại đẩy Dư Vãn lên lầu và nói: "Em lên đó xem TV hay chơi game cũng được, đợi trời tối

rồi xuống đây."

"... Thần bí như vậy ư?"

Lệ Thâm không trả lời mà vẫn đẩy cô đi lên trên, Dư Vãn nhớ tới lần đầu anh nói muốn bộc lộ tài

năng cho mình và suýt chút đốt cháy phòng bếp của mình thì không thể không nhắc nhở: "Nếu anh thấy

không ổn thì kêu em."

"Em cứ yên tâm đi, anh đã nói anh còn có kế hoạch B. Lát nữa em có nghe thấy tiếng động nào cũng

đừng xuống đấy!"

"..." Chẳng lẽ phải mặc kệ anh ấy ở dưới phá nhà phá cửa ư: "Mặc dù mấy năm nay tài nấu nướng của

anh có tiến bộ..."

Dư Vãn còn chưa nói hết, Lệ Thâm đã đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn dài kết thúc, anh

rời khỏi bờ môi của Dư Vãn và cười nhạt nhìn cô: "Nhất định phải khiến anh dùng cách này làm em yên

tĩnh?"

Dư Vãn đỏ mặt xoay người vào phòng.

Theo như lời Lệ Thâm đã nói thì dưới lầu phát ra tiếng động không nhỏ, hơn nữa giữa đường còn có

người tới mân mê gì đó dưới lầu cùng Lệ Thâm. Dư Vãn lén mở cửa nhìn một lần, cô mới vừa đi tới đầu

bậc thang đã bị Lệ Thâm phát hiện.

Khó khăn lắm trời mới sập tối, viện trợ từ bên ngoài mà Lệ Thâm mời đến lái xe rời đi, Dư Vãn cũng

được quang minh chính đại mở cửa đi xuống dưới.

Phòng khách và phòng bếp đều đã được Lệ Thâm trang trí treo rất nhiều bóng bay, thậm chí còn treo

giấy màu có chữ "Chúc mừng sinh nhật". Xung quanh sô pha và bàn cũng được trang trí rất nhiều hoa

tươi, màu phối và tạo hình rất đáng chú ý.

"Mấy thứ này đều do anh làm hả?" Dư Vãn hơi bất ngờ, bóng bay treo giấy màu cắt sợi chỉ không có kỹ

thuật gì nhưng trang trí hoa chắc chắn không phải ai cũng làm được.

Lệ Thâm kiêu ngạo nói: "Dĩ nhiên đều do anh làm, vì hôm nay mà anh đã đi học mấy tiết cắm hoa. Tất

nhiên là giáo viên có cho anh lời khuyên, nhưng những bó hoa này đều do một mình anh trang trí!"

"Rồi rồi, biết anh lợi hại." Dư Vãn mỉm cười nhìn về phía bàn ăn, nó cũng đã được tái trang trí.

Trên bàn đặt một chiếc hộp sắt hình trái tim siêu lớn, bên trong hộp đựng đầy hoa hồng và

chocolate. Bên cạnh hộp còn có một chiếc bánh sinh nhật hai tầng phối màu đỏ và trắng, trên bánh

kem vẽ hai người nho nhỏ, một người mặc váy cưới, một người mặc âu phục.

... Ách, nói là bánh sinh nhật nhưng càng giống bánh cưới hơn á.

Cô bình tĩnh dời mắt về phía bánh ngọt nhỏ xung quanh bánh kem, những bánh ngọt này đều có cùng màu

phối với hộp bánh kem, chúng có hình dạng khác nhau nhưng đều rất đáng yêu.

Phong cách bánh ngọt này, Dư Vãn liếc mắt một cái đã nhìn ra được: "Bánh kem này không phải anh làm

đúng không? Trông giống của Điềm Điềm."

Lệ Thâm khụ một tiếng rồi nói: "Anh cũng làm trợ thủ. Đồ ngọt thì anh không nhúng tay vào nhưng đồ

ăn tối này đều do anh làm!"

"Ồ, vậy anh bưng lên cho em xem thử đi?" Dư Vãn dù bận vẫn ung dung nhìn anh.

Lệ Thâm không vào phòng bếp mà lấy hộp sô cô la hình trái tim đưa tới trước mặt cô: "Em nếm thử một

viên trước xem?"

Dư Vãn nhìn nhìn rồi lấy một viên từ bên trong và mở giấy gói ra.

Bên trong giấy gói tinh xảo không phải là chocolate thơm ngon quyến rũ mà là một chiếc nhẫn kim

cương.

Dư Vãn không ngờ mình tiện tay chọn một cái lại lấy ra được một viên chocolate giấu nhẫn kim cương,

mà Lệ Thâm đã quỳ gối trước mặt và nhìn cô một cách thành kính.

"Dư Vãn tiểu thư, xin hỏi em có bằng lòng gả cho anh không?"