Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu

Chương 16: Biểu cảm giết người




Đêm nay Hoắc Thừa Cảnh không về biệt thự, người đàn ông ở trong cái nơi xa hoa bậc nhất của thành phố. Hòa vào trong ánh đèn lóa cả mắt cùng tiếng nhạc chói tai. Đám nhà đầu tư bên cạnh đều liên tục mời chào các dự án, nói lời ngon ngọt hòng mong lọt mắt hắn.

Đám nữ phục vụ không ngừng nhảy múa, cố gắng phơi bày cái thứ đẹp đẽ nhất của bản thân để được lọt vào mắt người đàn ông cao quý.

Người đàn ông nhâm nhi ly rượu sóng sánh trong tay, ánh mắt nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định. Dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng khí thế của bậc đế vương. Đám nữ phục vụ tiến đến muốn góp vui, nhưng được vài phút đã bị cái ánh mắt như lưỡi dao làm cho sợ hãi mà lùi ra xa.

Hoắc Thừa Cảnh đến để xem dự án, vậy mà nãy đến giờ cứ trưng ra cái bộ đáng sợ đó khiến đám đầu tư chỉ có thể nói được tí rồi lại ngưng xem xét biểu hiện của hắn.

Người đàn ông trầm ngâm một lúc lâu, nhạc thì vẫn ồn ào thế nhưng tại phòng của hắn đám người xung quanh lại chỉ có thể im lặng như tờ.

Đám đầu tư biết Hoắc Thừa Cảnh thay bạn gái liên tục, cũng cẩn trọng dò hỏi về đứa con gái của mình, dù sao nếu có khả năng không khéo một bước lên mây nếu Hoắc Cảnh hài lòng.

Khóe môi Hoắc Thừa Cảnh khẽ nhếch, đám đầu tư này chẳng qua là đang muốn bán con gái của mình cho hắn. Trong mắt hắn chỉ thấy rõ không khác gì rác rưởi.

Hắn lúc này mới đảo mắt nhìn vào đám nữ nhân nhảy múa, ánh mắt rơi vào người phụ nữ mặc váy trắng. Dùng ngón tay tùy tiện ngoắt lại.

Cô gái thấy vậy cũng bày điệu bộ e thẹn tiến lại gần hắn, ngồi sát bên cạnh người đàn ông. Một tay ôm lấy cơ bụng, dù cách một lớp vải nhưng cũng không khó mấy để cảm nhận độ săn chắc. Đến khi được chứng kiến gương mặt ở góc độ gần, cô gái cũng không khỏi rộn rạo trong lòng, người đàn ông này thật sự rất ưu tú.

Hoắc Thừa Cảnh để người phụ nữ tùy tiện ôm lấy. Thế nhưng nữ nhân trong lòng còn muốn đi xa hơn, bàn tay không ngừng chạm lên cơ thể người đàn ông. Nhận thấy hắn không phản ứng liền nổi ham muốn. Những ngón tay thon thả không ngừng làm rộn, cẩn thận chạm lên từng chiếc nút áo sơ mi. Dù chỉ là nút áo, nhưng được thiết kế tinh tế vô cùng, thoạt nhìn rất đắt giá.

Đám đầu tư trông thấy màn như vậy, không ngừng đấu đá ánh mắt nhau, nữ hầu rượu đó là do hắn kiếm đến.

Cởi được một nút, hai nút, đến nút thứ ba lại lấp ló thấy được thân hình cường tráng như muốn thiêu đốt ánh mắt nữ nhân trước mặt. Hô hấp nữ nhân hỗn loạn, bàn tay làm liều vừa định ve vãn cơ bụng săn chắc liền bị người đàn ông siết chặt lại, dường như có dùng lực khiến người phụ nữ không ngừng nhăn nhó than đau. Nhưng mà được vài phút sắc mặt ả có chút tái mét, đám người xung quanh không khỏi sợ hãi khi nghe âm thanh giống như vỡ vụn vang lên.

Gương mặt người nào người nấy tái mét, ban nãy còn giành giật nhau vậy mà giờ lại liên tục từ chối.

Hoắc Thừa Cảnh hắn, vậy mà vừa bẻ cánh tay của nữ nhân đang làm loạn. Chỉ thấy ả ta la lên đau điếng rồi vội quỳ xuống cầu xin.

Hoắc Thừa Cảnh một ánh mắt bố thí cũng không thèm, hôm nay tâm trạng hắn bực bội. Bàn tay châm lên điếu thuốc, căn phòng lại phảng phất làn khói.

Trước giờ chỉ nghe Hoắc Thừa Cảnh hành xử quái gở, giờ tận mắt nhìn thấy hành động thì mới biết sợ.

Âm nhạc cứ thế vang lên, thời gian trôi đi. Giờ cũng đã gần 5 giờ sáng. Thế nhưng Hoắc Thừa Cảnh lại không buồn ngủ, gương mặt chỉ có chút tái nhợt kèm mệt mỏi.

Đâu đó dưới chân người đàn ông một mớ tàn thuốc. Đám người xung quanh thì đã say mà lăn ra ngủ.

Hoắc Thừa Cảnh hắn không say, hút thuốc giải tỏa sự bực bội nhưng cũng không phải lựa chọn tốt là bao. Tùy tiện gọi nữ nhân phục vụ thì lại không biết điều chút nào.

Hắn muốn về biệt thự.

Hoắc Thừa Cảnh tâm trạng âm u thấy rõ, Chước Vũ thấy vậy vội theo sau.

Đến khi bước ra xe, người đàn ông mới mệt mỏi dựa lưng vào ghế sau, nhạt giọng nói.

“Về biệt thự.”

Lại nói đến biệt thự được gia công kiên cố, bởi bao nhiêu kẻ có ý định muốn giết Hoắc Thừa Cảnh. Phòng thủ nghiêm ngặt, muốn vào được e là đã khó, mà muốn thoát ra càng khó hơn.

Chiếc xe đi qua một đợt canh gác bên ngoài, lại phải đi qua một khu rừng nữa mới dừng ở cánh cửa sắt gia công kiên cố cao và dày đặc.

Mặt trời lúc này cũng đã dần lên, bầu trời không còn là một màu đen nữa mà thay vào chút ánh sáng bình minh.

Hoắc Thừa Cảnh hắn ngước nhìn vào đám vệ sĩ đang canh gác nghiêm ngặt, lại thấy đâu đó lọt vào một thân ảnh nhỏ bé mà quen thuộc đang nói chuyện với một trong số đó.

Không nghe được nói gì, chỉ thấy gương mặt nhỏ xinh đó thoáng hiện lên ý cười rồi cúi đầu rời đi. Khung cảnh hòa hợp, không giống dáng vẻ run sợ khi phải đối diện với hắn.

Ánh mắt người đàn ông thâm trầm, không rõ là gì, trái lại khóe môi hơi nhếch ý cười. Nhưng biểu cảm trên gương mặt như muốn giết người đến nơi.