Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc

Chương 91: Quyến luyến



Đến thứ bảy, Thái Gia Tuyền quả nhiên vừa sáng sớm đã đến phòng của Lâm Phong kí túc xá bệnh viện, kéo Lâm Phong đến bệnh viện vật lý trị liệu. Có lẽ vì cam kết với Hạ Cẩm Hiên khiến cô đối với Lâm Phong càng rõ hơn vị trí của hắn trong lòng mình, Thái Gia Tuyền rốt cuộc có thể lý giải tâm tình mình, cũng có thể tự nhiên đối diện với Lâm Phong.

Đến bệnh viện, Lâm Phong rất phối hợp lấy ra bệnh án của mình đưa cho bác sĩ, hơn nữa rất nhanh cùng bác sĩ thương lượng kế hoạch tập vật lý trị liệu.

Việc giải thích về vật lý trị liệu thực khô khan lại diễn ra hết cả một ngày. Lâm Phong mồ hôi đầm đìa mệt mỏi, Thái Gia Tuyền cũng cảm thấy chán đến chết, bất giác tực người vào ghế vật lý trị liệu ngủ thiếp đi.

Khi Lâm Phong kết kết thúc điều trị xong, được tắm nước nóng thoải mái, sau khi ra ngoài nhìn thấy Thái Gia Tuyền không có hình tượng há to mồm ngủ trên ghế sô pha.

Cười khổ, Lâm Phong nhẹ nhàng cúi người, vén tóc cô ra sau tai, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, ánh mắt dịu dàng giống như muốn đem hình ảnh kia hòa tan vào mắt mình."Cô bé ngốc, như em vậy bảo anh làm sao có thể buông tay. . ." mấy lời si ngốc kia nghe mà rợ da gà.

Đúng vậy, trải qua lần trước dụng mặt với Hạ Cẩm Hiên, Lâm Phong đại khái đoán được. Thấy Hạ Cẩm Hiên nhìn hắn trong ánh mắt là sự kiên định đến cả lực cánh tay ôm lấy Thái Gia Tuyền giống như ôm một con thỏ trắng nhỏ một cách nhẹ nhàng. Chỉ nhỉn xe của hắn cũng biết là thứ đắt tiền, thế nhưng toàn thân hắn kia có thể thấy toát lên sự cao quý. Lâm Phong lại một lần nữa cảm nhận được tự ti cùng thất bại. Nhưng những điều này đều không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là Thái Gia Tuyền đối với mình xa cách, điều này làm cho Lâm Phong không thể không cảm thấy vô vọng, lỗi của ba năm nay có phải hay không khiến cho nhất định cả đời vô duyên?

"Có lẽ ở chung một chỗ với Hạ Cẩm Hiên, cô sẽ hạnh phúc hơn." Lâm Phong không chỉ một lần nghĩ như vậy, hắn thậm chí còn muốn nhanh buông tay, hắn cố gắng tập thành thói quen Thái Gia Tuyền sẽ lạnh nhạt, dù sao ba năm, hắn không còn là thằng nhóc kích động vì tình yêu. Nhưng là vào giờ phút này, hắn lại bắt đầu quyến luyến rồi, quyến luyến Thái Gia Tuyền ở bên cạnh dù ngắn ngủi ấm áp.

Thái Gia Tuyền mơ mơ màng màng mở mắt, đã nhìn thấy Lâm Phong nhìn mình chằm chằm đang suy nghĩ gì đó, lúng túng ho nhẹ một tiếng, khiến Lâm Phong choàng tỉnh.

"Em đã tỉnh? Đi thôi, nên về nhà nào." Lâm Phong vừa nói đưa tay muốn đỡ cô , nhưng là vừa mới duỗi tay ra một cái, đã đau đến tận xương tủy.

"Anh làm sao vậy?" Thái Gia Tuyền kinh ngạc một chút, vội vươn tay cầm tay của hắn.

"Không sao, bình thường thôi, có thể do anh quá lâu không có vận động. Bác sĩ có nói một hai tháng đầu có thể có chút phản ứng." Lâm Phong giọng của giống như là đang an ủi Thái Gia Tuyền.

"Chỉ động một chút cũng đau sao? Tại sao có thể như vậy?" Thái Gia Tuyền còn chưa yên tâm.

"Một lát nữa sẽ đỡ hơn , đi thôi, em cũng đã đói bụng." Lâm Phong không muốn nói đến cánh tay của mình nữa.

"A, vậy chúng ta cùng nhau ăn tối." Thái Gia Tuyền nói ngay ,tình hình của hắn hiện tại khiến người ta lo lắng, nghĩ cũng không nghĩ nhiều lập tức muốn dẫn hắn về nhà ăn cơm.

"ấy, không, anh sẽ trở về ký túc xá bệnh viện căn tin ở đó mùi vị cũng không tệ lắm." Lâm Phong mỉm cười nói, trong lòng lại thầm toát mồ hôi vì cô bé không có dây thần kinh này, cô ấy lại muốn khiến hai kẻ có mối quan hệ lúng túng như vậy cùng đi ăn tối?

Thái Gia Tuyền nhíu mày một cái, đi ra khỏi bệnh viện cùng hắn, dọc đường đi hai người cũng không nói nữa, hồi lâu cũng đến nơi. Thái Gia Tuyền chợt lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm mấy chữ sau đó gửi đi.