Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc

Chương 153: Trốn không được bữa tiệc đính hôn



"Thái, tôi cần một bộ lễ phục." Ngày hôm nay, Andre hào hứng bừng bừng ở bàn làm việc chơi game trên máy tính, vẫn không quên dặn dò Thái Gia Tuyền giúp hắn chuẩn bị lễ phục cho buổi tiệc đính hôn buổi tối của chủ tịch Hạ Cẩm Hiên.

"Đó là chuyện riêng của anh." Thái Gia Tuyền loay hoay đến bể đầu sứt trán, Phó Tổng giám đốc rất nhiều công việc đêu được sự lý nhờ công lao của cô, Andre thường chỉ như một người chỉ đạo phất tay tùy ý, giờ làm việc so Hạ Cẩm Hiên còn tùy ý hơn. Chuyện ngày hôm, nếu là đổi lại bình thường thì cũng xem như không có gì, nhưng ở ngày đặc thù như vậy, lại muốn cô vội vàng vì bữa tiệc đính hôn của Hạ Cẩm Hiên và người khác, trong nội tâm của cô thật sự không tiếp thu nổi.

"Oh!" Andre sau khi chơi game bị game over, khó chịu than một tiếng, sau đó kéo cái ghế sang ngồi ở bên cạnh Thái Gia Tuyền, đưa tay nắm ở vai của cô nói: "Tôi thì không sao cả, y phục thích hợp có rất nhiều. Nhưng em thì sao? Không có ý định xuất hiên thật xinh đẹp sao?"

Thái Gia Tuyền xưa nay không có né tránh hắn bàn tay quấy rối, cũng có lẽ là thói quen, dù thế nào đi nữa hắn không có thật tình muốn xâm hại cô. Thái Gia Tuyền uất ức chép miệng, lầu bầu nói: "Tôi sẽ không đi."

"NO, NO, NO, em phải đi tôi không có bạn nhảy."

"Tùy tiện tìm mấy cô thư ký!"

"Tôi không đồng ý! Nghỉ buổi chiều, chúng ta đi sửa soạn một phen!" Andre nói xong, tay đang ôm vai cô từ từ trượt theo đường cong xuống hông, ngay sau đó Thái Gia Tuyền liền bị một cỗ mạnh mẽ kéo đi. Andre cường thế ôm hông của cô hướng cửa phòng làm việc đi ra ngoài.

"Buông tôi ra, tôi không đi!" Thái Gia Tuyền kêu to, lúc này Andre kéo cửa phòng làm việc ra, mà ngoài cửa đúng lúc có người đi ngang qua—— là Hạ Cẩm Hiên.

Hạ Cẩm Hiên nhìn sang tư thế, hai người mập mờ trên mặt chưa từng có thái độ gì, nhàn nhạt nói một câu: "Chú ý ảnh hưởng." Nhưng chỉ có chính hắn rõ ràng, trong lòng hắn có kia sao trong một cái chớp mắt muốn đánh người xung động, xung động này từ đâu mà đến, hắn không biết, vì vậy mi tâm hơi nhíu, rơi vào trầm tư.

Thái Gia Tuyền không biết từ cái gì trong lòng, tự nhiên nhít sát lại gần lòng ngực của Andre, mặt khiêu khích nhìn Hạ Cẩm Hiên.

Hạ Cẩm Hiên chân mày nhíu chặc hơn, lại không nói cái gì nữa, tiếp tục hướng về phía trước đi vào phòng làm việc của mình, ngay sau đó đóng cửa lại.

Thái Gia Tuyền ngơ ngác nhìn cánh cửa kia, cho đến trước mắt đột nhiên bị gương mặt tuấn tú phóng đại ngăn trở. Xúc cảm trên môi nói cho cô biết, cô bị hôn!

"Anh làm gì đấy? ! !" Thái Gia Tuyền nổi giận, hướng về phía Andre kêu to.

"Đây là trừng phạt, hi vọng lần sau là em cam tâm tình nguyện tiến vào trong lòng tôi." Andre giống như người không có việc gì đi về phía thang máy, bỏ lại câu này khiến Thái Gia Tuyền hơi có chút đau lòng, cô mới vừa rồi tựa hồ thật muốn lợi dụng hắn làm cho Hạ Cẩm Hiên tức giận.

Trải qua hơn nửa ngày giày vò, Thái Gia Tuyền cùng An Đức Liệt đem lẫn nhau ăn mặc thật đẹp. Liền cùng nhau nghênh ngang lao tới hội trường bữa tiệc đính hôn.

Mặc dù cùng Hạ Cẩm Hiên có ước hẹn, nửa năm nhưng nhìn hắn cùng với một người phụ nữ khác trao đổi chiếc nhẫn đính hôn, Thái Gia Tuyền vẫn là không cách nào bình tĩnh. Vì vậy ở thời điểm Hạ Cẩm Hiên cùng Khang Hinh lần lượt mời rượu, Thái Gia Tuyền lấy cớ đi toilet tránh vào bên ban công, cô không muốn nhìn thấy Khang Hinh kia khoe khoang bộ dạng hạnh phúc.

"Thế nào? Vẫn là nhịn không được rồi hả ?" Giọng nói Andre vang lên từ phía sau lưng.

"Tôi không có vĩ đại như vậy." Thái Gia Tuyền không quay đầu lại, hướng về phía bầu trời đêm dằng dặc nói.

"Yên tâm đi, anh ta sẽ nhớ lại em, chỉ là vấn đề thời gian."

"Thời gian. . . Phải bao lâu? Mười ngày? Nửa tháng? Hay nửa năm? Một năm?" Thái Gia Tuyền có chút kích động: "Tôi đã hỏi chuyên gia tâm lý học, bọn họ nói muốn khôi phục trí nhớ, sẽ phải thử chạm vào vấn đề mà anh ấy đã từng bị tổn thương. Tôi rõ ràng đồng ý gã cho anh ấy rồi, tại sao anh ấy còn chưa có khôi phục? ! Chúng ta không có thời gian chờ rồi."

"Có lẽ. . . Chuyện em và anh ta suy nghĩ không giống nhau." Andre cũng dựa vào trên lan can, cười nói với cô: "Tựa như tôi không nhất định là một dạng một người xấu."

"Chẳng lẽ anh chính là người tốt sao?" Thái Gia Tuyền khinh thường liếc hắn một cái.

"Dĩ nhiên, nếu như mà người như tôi như vậy đều không coi là người tốt. Vậy trên thế giới cũng chưa có người tốt. . . . . ." Andre như có điều suy nghĩ nói xong, giống như là đang lầm bầm lầu bầu.

Thái Gia Tuyền không tâm tình để ý đến hắn, hắn nói xằng nói bậy cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày.

"Tháng sau, tôi và Hạ muốn đi Trung Đông một chuyến." An Đức Liệt đột nhiên đổi đề tài."Nghe nói nơi đó rất nguy hiểm. Nói không chừng chúng tôi có thể cũng không về được ~" giọng nói rất là thoải mái.

"Hừ, tai họa do trời, Anh không chết được. Lại nói hai người là đi nói chuyện làm ăn, cũng sẽ không đi địa phương nguy hiểm." Thái Gia Tuyền nói như vậy , nhưng mà trong nội tâm lại có chút thấp thỏm, dù sao coi như là an giữ bổn phận người dân bình thường, tại loại này địa phương gặp gỡ bọn đánh bom liều chết, tỷ lệ tập kích bắt cóc vẫn có.

"Ha ha, hi vọng như thế." Andre khẽ cười, mắt màu xanh không linh động mà trong suốt. Loại ánh mắt này Thái Gia Tuyền chưa gặp bao giờ.

"Theo tôi đi hóng gió nhé, tôi bảo đảm trước mười hai giờ đưa em trở về."

Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút, quỷ thần xui khiến lại đồng ý, có lẽ ban đêm ở nơi này phiền muộn, cô quả thật cần tìm một chút chuyện để giết thời gian. Nhưng là nếu như cô có dự kiến trước liền tuyệt đối sẽ không đồng ý,