Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc

Chương 111: Cái gì cũng nguyện ý



Tỉnh lại thì Thiên Đô đã tờ mờ sáng rồi, mở ra đôi mắt mông lung buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhìn trên trần nhà xa lạ. Thái Gia Tuyền mở trừng hai mắt, xác định mình không phải là đang nằm mơ. Trong lúc bất chợt có chút sợ, hoang mang sợ hãi vén chăn lên, nhìn thấy chiếc váy lễ phục mình mặc tối ngày hôm qua vẫn hoàn hảo thì thở phào nhẹ nhõm.

Giơ tay lên vuốt vuốt ánh mắt nhập nhèm, miễn cưỡng gạt dây cột tóc đã méo sẹo trên đầu, ngáp một cái thật to. . . . . .

"Như vậy liền dễ dàng buông lỏng cảnh giác?" một giọng nói lạnh cơ hồ không có nhiệt độ truyền tới, đem Thái Gia Tuyền đánh tới cái ngáp mới một nửa đơn giản cần bức cho rồi trở về.

Cô bị sợ tới mức cơ hồ từ trên giường nhảy dựng lên, rõ ràng xác nhận mình vẫn mặc quần áo, nhưng vẫn là bắt cái chăn che ở trước ngực, làm ra một loại động tác phòng bị.

Chỉ thấy Hạ Cẩm Hiên đang lười biếng nửa nằm trên ghế sa lon ở một góc của gian phòng, hai chân thon dài tùy ý gác tại trên bàn trà. Đôi mắt như mắt chim ưng nhìn chằm chằm thân hình nhỏ bé mới vừa tỉnh ngủ trên giường.

Trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, cộng thêm trong phòng không có mở đèn, Thái Gia Tuyền nhưng thật ra cũng không thấy rõ hắn, nhưng là giọng nói lạnh lùng hắn truyền đến, cô đã biết được là hắn, chỉ là này giọng của hắn có chút bất cần đời, làm cho cô có cảm giác không quen.

Hai tay phòng bị của cô vô lực buông lỏng ra, ngơ ngác nhìn về phía bóng dáng trong bóng tối. Nhẹ nhàng hở môi, lại một chữ đều nói không ra được. Hôm nay hắn lại không có cho cô một loại cảm giác khó có thể thân cận.

"Cái đó, cám ơn anh." Trong trầm tĩnh làm người ta hít thở không thông, rốt cuộc vẫn là Thái Gia Tuyền trước không nén được tức giận.

Thấy Hạ Cẩm Hiên không nói lời nào, Thái Gia Tuyền tiếp tục nhỏ giọng lầu bầu: "Em là té xỉu sao? Ha ha, thật mất thể diện, nguyên nhân có thể là chưa ăn cơm tối thôi." Cô tựa như đột nhiên nghĩ đến cái gì, chợt ngẩng đầu lên, nói: "Anh không phải sẽ là trước mặt nhiều người như vậy, ôm em trở về chứ? !"

Hạ Cẩm Hiên nhỏ không thể nghe thấy "Cắt" một tiếng, vẫn không đáp lời.

Thái Gia Tuyền lúng túng lại cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Lâu như vậy không gặp, anh có khỏe không? Em. . . Em rất nhớ anh." Một hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Hạ Cẩm Hiên cuối cùng cũng phản ứng, phiền não đứng lên, đi tới bên giường, một cái duỗi đã nắm được cằm của cô, dùng ánh mắt đe dọa nhìn cô, khi thấy lệ giọt khóe mắt cô thì không khỏi ngẩn người. Nhưng vẫn là lạnh lùng nói: "Cô sẽ nghĩ tới tôi? Hừ! Tôi còn tưởng rằng cô sớm quên tôi mất rồi, cô với tên Lâm Phong đó ở cùng nhau bay nhảy rồi."

Thái Gia Tuyền bị hắn nắm cằm thô lỗ, đau đến thiếu chút nữa kêu thành tiếng, bất lực liều mạng lắc đầu"Không, Em đối với anh ấy sớm đã không còn loại cảm tình kia rồi, em chỉ xem anh ấy như bạn bè, như anh trai. Em cùng anh ấy đều đã qua rồi."

"Vậy sao? Tôi nghĩ chúng ta cũng đã qua." Hạ Cẩm Hiên buông lỏng ra cô, bình thản nói: "Xin cô không nên trở lại đảo lộn cuộc sống của tôi, cô cũng thấy đấy, tôi hiện tại quả thật rất tốt. Tôi đã không hề cần cô nữa rồi."

Lòng của Thái Gia Tuyền chợt trầm xuống, cô si ngốc nhìn hắn, hèn mọn cầu xin nói: "Cầu xin anh, đừng như vậy đối với em. Anh để cho em làm cái gì cũng được, nhưng đừng không để ý em!" Hắn tại sao có thể tuyệt tình như vậy? Tại sao có thể cứ như vậy vứt bỏ cô, ngay cả một lần cơ hội đều không cho cô. Cái tính dịu dàng săn sóc trước kia của Hạ Cẩm Hiên đã đi nơi nào? Tại sao đột nhiên trở nên như người lạ sắp không nhận ra được?

"Làm cái gì cũng có thể?" Hạ Cẩm Hiên khẽ nhướng nhướng mày, mang theo chút đùa cợt nhìn cô.

Thái Gia Tuyền nặng nề gật đầu một cái.

"Tốt lắm." Hạ Cẩm Hiên vừa nói ném cho cô một cái hộp, nói: "Một khắc không rời luôn mang ở trên người, hễ kêu là tới, làm được như vậy không?"

Thái Gia Tuyền không chút suy nghĩ gật đầu đáp ứng, sau đó nghi ngờ mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nữ, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩm Hiên, trong đôi mắt tràn đầy nghi vấn.

Hạ Cẩm Hiên tà tà cười cười: "Sản phẩm bí mật mới nhất của Trác Gấm, tạm thời còn chưa có tính đưa ra thị trường, toàn thế giới cũng chỉ có một cái như vậy. Cô có thể xem nó là cái điện thoại, chỉ là bên trong chỉ có mã số của tôi, tự mình từ từ nghiên cứu thôi." Vừa nói cầm áo khoác lên, đi ra cửa cũng không quay đầu lại. Có lẽ là lười phải giải thích, có lẽ là cố ý, hắn không có nói với Thái Gia Tuyền cái đồng hồ này nhìn như đồng hồ đeo tay bình thường nhưng sau lưng lại có vô số chức năng.

***************** ta là đường ngăn cách *********************

Ta thế nào cảm giác cô phải thảm. . . . . .