Nữ Dâm Tặc Háo Sắc

Chương 39



Suốt vài đêm, Diêm Lăng bị Cuồng Nguyệt cuốn lấy đến phát sợ, người này quả thực chính là đại sắc lang, một ngày một đêm chiếm tiện nghi của mình. Tối nay không thể nhịn được nữa, nàng một cước đá Cuồng Nguyệt ra cửa phòng, sau đó rất nhanh khóa cửa lại, để tránh khỏi nửa đêm nàng lại chạy vào.

Cuồng Nguyệt ai oán nhìn cửa phòng của Diêm Lăng, nghĩ thầm: Cuộc sống hạnh phúc của ta a, tiếp theo tìm ai đây? Dù sao tìm ai cũng không thể tìm ác ma Diệp Thư Đồng kia! Vì vậy nàng nhớ đến gương mặt quyến rũ và khí chất âm lãnh của Ân Dụ Tranh, thật mê người, nga, thực sự rất mê người a! Lòng nàng ngứa ngáy mà chạy đến cửa phòng của Ân Dụ Tranh, rụt rè gõ cửa một cái.

Ân Dụ Tranh mở cửa liền thấy tên hỗn đản này, mình không hiểu người này chút nào, người ta không mời nàng thì nàng tự động chạy đến. Còn dùng vẻ ghê tởm mà nhìn mình, nàng xoay người ngồi bên cạnh bàn lẳng lặng uống trà, trong lòng lại hiếu kỳ nàng đến tìm mình làm gì.

Cuồng Nguyệt nhìn chằm chằm gương mặt câu hồn của Ân Dụ Tranh chỉ kém không có chảy nước miếng, đến nay nàng còn nhớ rõ thân thể hoàn mỹ của Ân Dụ Tranh mang đến cho mình hưởng thụ cùng vui sướng!

“Khụ khụ, cái kia, Dụ Tranh nương tử, đêm đã khuya, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi!”(nào có người như vậy, ta không thể không nói da mặt của Cuồng Nguyệt thực sự rất dày! Tác giả thở dài nói) nói liền thử kéo ngọc thủ của Ân Dụ Tranh, nắm ở trong tay còn sờ soạng vài cái.

Ân Dụ Tranh bị động tác của nàng khiến cho tim đập không theo quy luật, không phải sắc lang này sẽ...

Còn không nghĩ xong đã thấy vẻ mặt Cuồng Nguyệt thành thật nói: “Dụ Tranh nương tử, Diêm Lăng nương tử cũng sắp sinh, nàng cũng đừng lạc hậu, cũng sinh cho ta một bảo bối đi!”

Ân Dụ Tranh nhắm mắt không nhìn, khuôn mặt lại đỏ bừng, mình giao thân cho một tên khốn kiếp như thế rốt cuộc là đúng hay sai đây? Nàng chỉ biết là nàng cũng không ghét đụng chạm của nàng, thậm chí... Nàng rụt rè nghĩ bản thân nhất định không thể để nàng thực hiện được nhanh như vậy.

Ai biết Cuồng Nguyệt sáng sớm còn sợ nàng sợ muốn chết, hiện tại ngược lại sắc đảm bao thiên*, trực tiếp cởi y phục của Ân Dụ Tranh. Hai tay nhân cơ hội dồn sức sỗ sàng, miệng cũng không nhàn rỗi, không ngừng hấp thu hương thơm trên cổ của Ân Dụ Tranh. Âm thanh vang dội.

*dê ngất trời

Ân Dụ Tranh thất thần cầm lấy hai tay sờ loạn khắp nơi của Cuồng Nguyệt, nhưng mà đụng chạm của nàng lại giống như đốt đuốc trên người mình, do nhớ kỹ đêm hôm đó, bản thân mơ mơ màng màng bị đưa lên đỉnh cao vui sướng, lại rời từ trên mây xuống, sau đó lại bị... Nàng mê loạn nghĩ, sau khi bỏ xuống hận ý, thì ra mình cũng khát vọng đụng chạm của nàng, nụ hôn nồng nhiệt của nàng, nhiệt độ cơ thể của nàng...

Rất nhanh, hai thân thể tuyết trắng quấn lấy nhau, nơi da thịt chạm nhau truyền đến từng đợt choáng váng vui sướng, Cuồng Nguyệt điên cuồng chuyển động, mấy ngày nay lo lắng đến thân thể của Diêm Lăng, nàng không dám lộn xộn, bây giờ là Ân Dụ Tranh, hắc hắc! Tiểu yêu nữ, có thể làm càn cho thỏa thích!

Ân Dụ Tranh vốn ngượng ngùng rên rỉ, bị Cuồng Nguyệt kích thích như vậy, cũng chịu không nổi nữa mà kêu thành tiếng. Cuồng Nguyệt tà ác làm càn nói: “Bảo bối, kêu đi, kêu đi! Ta thích nhất thanh âm hiện tại của nàng!”

Ân Dụ Tranh ngầm cho phép Cuồng Nguyệt qua đêm trong phòng mình, mà Diệp Thư Đồng vẫn như trước không bỏ qua mà chỉnh Cuồng Nguyệt, có đôi khi lúc Cuồng Nguyệt tắm rửa, nàng lại lẻn vào lấy y phục của Cuồng Nguyệt, khiến Cuồng Nguyệt tức giận đến giậm chân.

Dưới sự giám sát của Cuồng Nguyệt, bụng của Diêm Lăng rất nhanh lớn dần, Cuồng Nguyệt tự mình xuống bếp làm đủ loại thức ăn bổ dưỡng bồi bổ cho Diêm Lăng. Mà Ân Dụ Tranh thì sao, có tin vui sao? Đáp án chính là không biết được. E là Cuồng Nguyệt vì cuộc sống hạnh phúc của mình, không muốn để cho nàng mang thai nhanh như vậy, cho nên tạm thời cũng sẽ không để nàng mang thai.

Lâm Tử Uyển ở kinh thành một mặt chữa bệnh cho thái tử, một mặt chờ Cuồng Nguyệt, hài tử trong bụng cũng ngày một lớn lên, ban đêm, nhìn ánh trăng, nàng luôn sờ hài tử nghĩ đến Cuồng Nguyệt.

Sau tin tức Thiên Hạ Bảo và Ma giáo quyết chiến, trên giang hồ lại truyền tới một tin tức vô cùng chấn động, đó chính là Nhị tiểu thư An Bích Vân của sơn trang đệ nhất thiên hạ, Bạch Vân sơn trang sắp xuất giá, đối tượng chính là môn chủ Nhạc Đao Môn tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, Nhạc Vĩ Phàm.

Đắm chìm trong mỹ nhân dịu dàng, sau khi Cuồng Nguyệt nghe được tin tức này thì vội vàng nói với Diêm Lăng và Ân Dụ Tranh: “Ta phải đi cướp An tiểu thư về, nữ nhân của ta sao có thể để nam nhân khác cướp đi, các nàng ở đây chờ ta! Ta đi vài ngày sẽ trở lại.”

Diêm Lăng và Ân Dụ Tranh nhìn nhau một cái, mấy ngày nay, hai người nhiều ít có ăn ý, cộng thêm Diệp Thư Đồng, ba người quản thúc Cuồng Nguyệt gắt gao, thế nhưng có đôi khi sắc đảm của người này thực sự rất lớn, cho nên lúc này phải gia tăng đồng minh!

*máu dê

Được hai đại lão bà ân chuẩn, Cuồng Nguyệt lập tức ồ ạt xuất phát đi giành tân nương. Tiểu ma nữ Diệp Thư Đồng thích tham gia náo nhiệt lúc này ngược lại rất ngoan ngoãn nghe Diêm Lăng nói, không có quấn lấy Cuồng Nguyệt. Bất quá trong lòng nàng lại nói thầm: Dù sao còn nhiều thời gian, đến lúc đó vẫn như cũ chỉnh đến ngươi kêu cha gọi mẹ, hắc hắc! Gian ác, tuyệt đối là nụ cười gian ác, Cuồng Nguyệt đáng thương, không có cửa hối hận.