Nồng Nhiệt Hôn

Chương 5: Có duyên gặp lại



Tim Trình Vi Nguyệt khẽ run, cô nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn ngồi trên ghế sô pha, trái tim thấy gấp gáp không nói thành nói thành lời.

Anh đáng chắc hẳn đang tức giận, nhưng lại đem cảm xức giấu quá kĩ, cô không có cách nào xác định chính xác.

Cô tối qua đẩy anh ra, anh chắc hẳn phải rất tức giận.

Trình Vi Nguyệt thấp thỏm không yên, từng bước từng bước đi về phía anh.

Cô ngồi xuống cạnh anh, đang định nói gì đó thì đột nhiên bị nhẹ nhàng ôm vào lòng.

Trên người Triệu Hàn Trầm có mùi nước hoa tươi mát, rất dễ ngửi, kết hợp với dung mạo đầy lực sát thương, đơn giản chính là hormone bùng nổ.

Không có người phụ nào có thể làm ngơ trước mặt Triệu Hàn Trầm, thật sự quá mê hoặc.

Nhưng Trình Vi Nguyệt chỉ ngây người nhìn anh.

Tất cả xảy ra quá nhanh, cô chưa chuẩn bị tâm lý, chỉ biết hoảng hốt giật mình.

Triệu Hàn Trầm nhìn phản ứng của cô, trong mắt hiện lên chút ý cười.

Anh chính là thích kiểu người như Trình Vi Nguyệt, tướng mạo với tính cách hoàn toàn bất đồng.

Đơn thuần, sạch sẽ không nhiễm bụi.

Tâm tình của anh tốt hơn nhiều, độ cong khóe mắt và khóe miệng hơi dương lên, dễ dàng đem đến cho người khác cảm giác đa tình.

Chính vào lúc này, Trình Vi Nguyệt nghe thấy giọng nói khàn khàn từ tính của anh: “Tối hôm qua đi đâu?”

Nộ khí trong dự liệu không hề phát sinh, Trình Vi Nguyệt hơi ngạc nhiên, một lúc sau, mới nhẹ giọng nói: “Đi ra ngoài bắt xe, sau đó.…...”

Cô chưa kịp nói hết, rất rõ ràng, Triệu Hàn Trầm không thực sự muốn hỏi chuyện này. Anh xoa xoa tóc cô, mí mắt hơi liễm lại, ánh mắt tối tăm, đánh gãy lời cô: “Ninh Ninh, lần sau không cần lại làm loại chuyện ngốc này, biết chưa?”

Trình Vi Nguyệt có chút thở không nổi, khóe mắt cô cay cay, cười có vài phần miễn cưỡng: “Hàn Trầm, anh cũng đừng ép em làm những chuyện em không thích, có được không?”

Triệu Hàn Trầm cúi đầu xoa nắn tay Trình Vi Nguyệt, lòng bàn tay cô có một nốt ruồi son, ở vị trí miệng hổ,

Anh nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt dịu dàng: “Được, đều nghe em, chỉ cần em ngoan ngoãn.”

Trình Vi Nguyệt ngây người.

Cho đến khi Triệu Hàn Trầm nâng mặt cô lên, nhìn sâu vào mắt cô.

Anh nói: “Vi Nguyệt, đây là lần đầu tiên anh lưu một người phụ nữ bên cạnh mình lâu như vậy, em phải biết em không giống những người phụ nữ khác, được không?”

Trình Vi Nguyệt có giây phút thật muốn hỏi anh, trong cái không giống này, có yêu không?

Nhưng cô vẫn là không có hỏi.

Đáp án trong lòng cả hai người đều rất rõ.

Cô với Triệu Hàn Trầm ở bên nhau, trước giờ vẫn luôn là một mình cô đơn phương cố gắng.

Trình Vi Nguyệt mãi mãi nhớ cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp Triệu Hàn Trầm.

Đó là ba năm trước, cô vừa thi đỗ vào Kinh đại khoa nghệ thuật, ba cô Trình Tồn Chính đối với thành tích thi của cô vô cùng vừa lòng, vui vẻ đến mức mở một bữa tiệc rượu.

Trình Tồn Chính dạy học ở Kinh đại nhiều năm, à vị giáo sư đức cao vọng trọng, tiệc mừng lên cấp của con gái kiêm tiệc về hưu, người đến tham dự vô cùng nhiều.

Trong đó có Triệu Hàn Trầm.

Không ai ngờ rằng Triệu Hàn Trầm sẽ tới, bao gồm cả ba cô Trình Tồn Chính.

Dù sao cũng là tổng tài của tập đoàn Cảnh Tinh, là người đàn ông quyền quý ở Kinh thành, sao lại có thê hạ mình đến tham gia một bữa tiệc nhỏ như thế này.

Nhớ tới ngày lễ kỷ niệm 100 năm thành lập Kinh đại, hiệu trưởng đích thân ra mặt, cũng không mời đến được vị đại phật này.

Lần này thế mà anh lại tới.

Chính vì như vậy, tâm trạng ngày hôm đó của Trình Tồn Chính đặc biệt tốt.

Trình Vi Nguyệt vẫn còn nhớ, ba cô ngày hôm đó say bí tỉ, kéo tay cô đi đến trước mặt Triệu Hàn Trầm, nói: “Ninh Ninh, đây là học trò tâm đắc của ba, con mau đến làm quen một chút.”

Hôm đó Triệu Hàn Trầm mặc một bộ tây trang màu đen nghiêm túc, khóe mắt đuôi mày mang theo vẻ phong lưu anh tuấn, khuôn mặt yêu nghiệt mê hoặc đến cực điểm.

Triệu Hàn Trầm 23 tuổi hào hoa phong nhã, có chút kiêu ngạo của thiếu niên.

Anh nghe thấy lời của Trình Tồn Chính, hơi nghiêng đầu cười với cô, chầm chậm nhả từng chữ, mỗi chữ đều như đang giẫm lên đàu quả tim của Trình Vi Nguyệt. Anh nói: “Ninh Ninh?"

Anh đưa tay về phía cô: “Lần đầu gặp mặt, chúc mừng em thi đỗ vào Kinh đại.”

Đây là lần đầu tiên trong 18 năm cuộc đời của Trình Vi Nguyệt, cô nhìn thấy một người đàn ông hoàn hảo đến vậy.

Anh giống như thuốc độc, khiến người ta dù biết là nguy hiểm, nhưng vẫn không nhịn được mà một lần lại một lần nữa đến gần.

Thế là một ánh mắt tâm động, không thể tránh khỏi.

Cô nghĩ, có lẽ cả đời này của cô cũng sẽ không thể gặp người nào khiến cô kinh diễm như Triệu Hàn Trầm.

Triệu Hàn Trầm rất thích trêu Trình Vi Nguyệt.

Giống như lúc này, anh nhìn cô gái nhỏ phát ngốc trước mặt, lấy một viên kẹo bạc hà nhét vào trong miệng cô.

Trình Vi Nguyệt bị vị thanh mát của kẹo bạc hà trong miệng gọi hồi thần, ngốc ngốc nhìn anh.

“Tối nay định làm gì?” Anh thân mật hỏi.

Trình Vi Nguyệt cảm thấy vị ngọt của kẹo bạc hà như đang ngấm vào cơ thể, đuôi đi mọi buồn phiền ngày hôm qua.

Cô nhìn ra ý tứ của Triệu Hàn Trầm, anh là không muốn tính toán đến cùng chuyện tối ngày hôm qua.

Cô nhấp môi, đôi mắt hạnh cong cong, cười đến động lòng người: “Nghe anh.”

"Anh tối nay có một vị đối tác quan trọng, Ninh Ninh đi với anh?" Anh xoa xoa gương mặt Trình Vi Nguyệt.

Trình Vi Nguyệt rất thích Triệu Hàn Trầm gọi nhũ danh của mình.

Điều này khiến cô cảm thấy giữa hai người có cảm giác thân mật.

“Đương nhiên là được.”

- -----------

Châu Kinh Duy ngồi chờ trong phòng khách, bộ tây trang kẻ màu xanh đậm, hai chân tùy ý vắt chéo, anh lật tài liệu ở trước mặt, mặt mày nhạt nhẽo lười biếng.

Trên tay anh có một làn khói mỏng.

Anh không quen mùi thuốc quá nồng, thường ngày chỉ hút loại thuốc nhẹ, vị hắc ín ít, phần lớn là vì mùi hương cỏ thanh đạm.

Diệp Thành đứng ở ngoài cửa, gọi một tiếng “Triệu tiên sinh”, dừng một chút, lại nói “Trình tiêu thư”.

Châu Triệu hai nhà là thế giao lâu năm, anh với Triệu Hàn Trầm quen biết nhau từ nhỏ. Người đàn ông này phân rất rõ việc công và việc tư, anh là lần đầu tiên thấy Triệu Hàn Trầm đem bạn gái đến cùng mình bàn bạc công việc.

Châu Kinh Duy nâng mí mắt, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nhìn ra bên ngoài.

Chỉ là một ánh nhìn, cả người anh như bị cố định lại, không thể di chuyển tầm mắt.

Cô gái kéo lấy cánh tay Triệu Hàn Trầm, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Triệu Hàn Trầm, ánh mắt xinh đẹp trong sáng, rõ ràng là cô gái nhỏ mà anh gặp ở Ngọc Hàm tối qua.

Cô vậy mà lại là bạn gái của Triệu Hàn Trầm.

Mi tâm Châu Kinh Duy khó phát hiện ra mà trau lại.

Mà Triệu Hàn Trầm đang nghiêng mặt nhìn Trình Vi Nguyệt ở bên cạnh mình, nhàn nhạt nói: “Anh để Diệp Chính đưa em đến quán ăn, muốn ăn gì tự mình gọi trước, anh và Kinh Duy nửa tiếng sau sẽ đến.”

Ánh mắt Trình Vi Nguyệt lúc này mới rơi trên người Châu Kinh Duy.

Nên hình dung người đàn ông trước mặt này như thế nào?

Lười biếng, tự phụ, cao khiết.

So với Triệu Hàn Trầm câu nhân, mê hoặc lòng người hoàn toàn không giống, người đàn ông đem đến cảm giác xa cách, khiến người khác chỉ cần nhìn một lần, đều không dám có chút tà niệm nào.

Là bông hoa cao lãnh, văn nhã lại tuấn mỹ, tản ra cảm giác cấm dục.

Nếu chỉ xét về tướng mạo, sự kinh diễm mà người đàn ông trước mặt đem đến cho cô, so với lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Hàn Trầm bất phân thắng bại.

Nếu bỏ đi chút tư tâm, anh thậm chí còn ưu thế hơn một bậc.