Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 364: Đến Phượng Khai huyện



Biển Nguyên Trí vừa tới gần, nước mắt liền thay nhau rơi xuống, không tự giác quỳ trên mặt đất, khóc đến thút tha thút thít, lại liều mạng ngăn chặn thanh âm.

Cố Vân Đông mang theo Dương thị đi sang bên cạnh, để cho hắn cùng Biển Mộ Lan nói chuyện.

“Đại tỷ, ta tới thăm ngươi đây.”

“Ngươi yên tâm, ta hiện tại sống rất tốt, tuy rằng ông ngoại nhị cữu không thích ta, nhưng là ngươi nói đúng, chúng ta còn có đại cữu tứ cữu. Ta hiện tại phải đi nhà đại cữu rồi, biểu tỷ nói, bọn họ chính là nhà của ta, về sau, ta không phải cô đơn một người, ta cảm thấy thật là may mắn.”

“Ta chỉ là rất nhớ ngươi, nếu đại tỷ cũng ở đó thì thật tốt.”

Hắn nói xong còn nhịn không được lau lau nước mắt, “Cha mẹ ta còn chưa có tìm được, nhưng ta biết bọn họ khẳng định còn sống, ta nhất định có thể nhìn thấy bọn họ.”
“Chúng ta hôm nay lại đây, là muốn dời mộ của đại tỷ, ta mang theo đại tỷ cùng nhau đi, cùng đi đến nhà của đại cữu. Sau này chúng ta cùng cha mẹ đại cữu tứ cữu đoàn tụ, đại tỷ ngươi là có thể thấy được. Đại tỷ cũng sẽ không lẻ loi một mình ở đây, về sau ta mỗi năm đều sẽ đi thăm đại tỷ.”

“Đại tỷ…” Hắn rốt cuộc khóc không thành tiếng, “Ngươi một đường đi bình an.”

Hắn khom lưng, khấu đầu thật mạnh trước nấm mồ.

Nửa năm, đại tỷ đã ra đi nửa năm rồi, nhưng Biển Nguyên Trí phảng phất cảm thấy như chỉ vừa mới hôm qua, hiện giờ nhớ tới giọng nói và dáng điệu nụ cười của Biển Mộ Lan, vẫn cứ cảm thấy tâm giống như là bị kim đâm.

Đại tỷ tốt như vậy, vậy mà cứ như vậy mất, nàng còn trẻ tuổi như thế, trước nay còn chưa được hưởng phần phúc nào, còn chưa có hài tử, ở độ tuổi tốt đẹp nhất ngã xuống, cha mẹ thậm chí còn chưa nhìn mặt nàng lần cuối.
Cái trán Biển Nguyên Trí chống xuống đất, trong lòng lại chua xót vô tận, rốt cuộc nhịn không được đau lòng khóc thành tiếng, thanh âm non nớt hàm chứa nồng đậm tuyệt vọng.

Dương thị cách đó không xa nghe được, cũng nhịn không được dựa vào trên vai Cố Vân Đông ô ô ra tiếng.

Cố Vân Đông không tiếng động vỗ vỗ lưng nàng, hồi lâu, mới đi lên phía trước, đem Biển Nguyên Trí đang khóc đến mặt đỏ bừng bừng thiếu chút nữa không thở nổi đỡ lên.

Tiểu gia hỏa vừa đứng lên, hai chân có chút mềm nhũn, có chút không khống chế hướng đến mặt đất ngã xuống.

Thiệu Thanh Viễn lại đây cõng hắn xuống núi, chờ hắn đi rồi, Cố Vân Đông mới nhờ thôn dân hỗ trợ lại đây.

Theo đó một tiếng, “Khởi quan…”

Biển Mộ Lan rốt cuộc đã được rời đi chỗ rừng núi hoang vắng này, chuẩn bị lá rụng về cội.
Tro cốt sau khi hỏa táng, Cố Vân Đông đem cất vào trong một cái hũ, cẩn thận dùng vải bọc lại, lúc này mới giao cho Biển Nguyên Trí.

Biển Nguyên Trí gắt gao ôm trong lòng ngực, lại khóc một hồi, lúc này mới hồng hồng con mắt trịnh trọng cảm tạ nàng.

Sự tình của Biển Mộ Lan xong xuôi, Cố Vân Đông liền không hề ở lâu, cùng một nhà Xú Đản cáo biệt, liền tiếp tục lên xe ngựa trở về.

Đi xa nhà lâu như vậy, Cố Vân Đông đã nóng lòng về nhà, gấp không chờ nổi nhớ hai tiểu gia hỏa nhà nàng.

Dương thị cũng nhớ, nàng gắt gao ôm trò chơi ghép hình Cố Vân Đông làm cho nàng vào trong ngực, hùng tâm tráng chí chờ đến khi về nhà thì dạy hai đứa nhỏ chơi như thế nào.

Còn Biển Nguyên Trí, ôm tro cốt của đại tỷ được mấy ngày rốt cuộc cũng dần bình ổn cảm xúc lại, lúc sau lại bắt đầu dần dần trở nên thấp thỏm.
Rốt cuộc đến một cái địa phương xa lạ, cho dù nơi đó có bạn tốt, hắn vẫn là có chút đứng ngồi không yên.

Sau khi rời khỏi thôn Xú Đản, bọn họ lại trở về tuyến đường chính, vì thế nhanh hơn rất nhiều.

Rốt cuộc, nửa tháng sau, sau một quãng đường đẩy nhanh tốc độ, đã đến huyện thành Phượng Khai huyện.

Lúc này còn chưa đến buổi trưa, nếu là tính toán thời gian mà nói, vừa lúc trở lại Vĩnh Phúc thôn ăn cơm trưa.