Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 268: Người nhà ta



“Tống đại phu, ngươi đã trở lại rồi, ta hỏi ngươi, đường trắng ta đặt ở dược phòng có phải ngươi cầm đi hay không? “ Tào chưởng quầy như một cơn gió chạy đến trước mặt hắn, trừng mắt hồng hộc hỏi.

“Làm gì làm gì, có cái gì tốt mà ồn ào?” Tống Đức Giang so với hắn còn muốn đúng lý hợp tình hơn, “Chủ nhân các ngươi có phải nói là dược bên trong dược phòng có thể tùy ý ta dùng không phải sao? Ngươi nếu đã đặt ở nơi đó, ta như thế nào liền không thể cầm, không thể bắt ngươi nhưng thật ra không cần phóng kia a.”

Thật là, kêu kêu quát quát, một chút cũng đều không hiểu kính già yêu trẻ, làm trò trước mặt mấy đứa nhỏ liền dám rống hắn, không lễ phép.

Tào chưởng quầy tức khắc nói không ra lời, theo sau nhìn đến Cố Vân Đông phía sau hắn, càng là ủy khuất đến không được.
Cố Vân Đông kinh ngạc trừng mắt nhìn, lúc trước thời điểm nghe Bạch Dương nói đến đường trắng, còn tưởng rằng nhà bọn họ mua dùng, nguyên lai là từ bên chỗ Tào chưởng quầy lấy đi a.

Cố Vân Đông tức khắc có chút dở khóc dở cười, mắt thấy Tống Đức Giang thở phì phì hướng bên trong đi rồi, khi nàng mang theo Dương thị đi ngang qua Tào chưởng quầy, vẫn là nói một câu, “Lát nữa lại đưa cho ngươi.”

Tào chưởng quầy ánh mắt sáng lên, hắn thề lần sau sẽ không đem đường trắng đặt ở dược phòng. Hắn rõ ràng giấu rất kín, Tống đại phu tìm được cũng quá cao siêu đi.

Tống Đức Giang không nghe được câu nói kia của nàng, hắn chỉ nhìn thấy Cố Vân Đông giống như là nói gì đó, Tào chưởng quầy liền không rống không gọi vô cùng cao hứng xoay người đi rồi.
Hắn hồ nghi nhìn Cố Vân Đông liếc mắt một cái, này thoáng nhìn, liền phát hiện tiểu tử Bạch Dương kia cư nhiên lôi kéo ống tay áo của nàng một bộ muốn đi theo.

Tiểu bạch nhãn lang này.

Tống Đức Giang quyết định mặc kệ hắn, dặn dò Cố Vân Đông, “Trễ chút đem người đưa cho ta để ta đưa hắn về.”

“Được.”

Sau đó Bạch Dương liền vô cùng cao hứng theo Cố Vân Đông đi rồi.

Trở về khách điểm, Cố Vân Đông đưa Dương thị đi ngủ, tựa hồ sau khi châm, nàng liền cảm thấy buồn ngủ.

Cố Vân Đông lúc này mới mang theo Bạch Dương xuống lầu ăn cơm, dò hỏi hắn về sự tình của Bạch gia, “Y thuật của gia gia ngươi có phải hay không so với Tống đại phu còn muốn tốt hơn?”

Bạch Dương gật gật đầu, “Đương nhiên, gia gia của ta ba tuổi liền bắt đầu học y, bảy tuổi thời điểm gặp được Tống gia gia mười tuổi, sau đó mỗi lần gặp đều sẽ dạy Tống gia gia nhận thức thảo dược, liền định ra danh phận thầy trò.”
Cố Vân Đông muốn cười, nguyên lai còn có câu chuyện sâu xa như vậy a.

“Vị Cao thúc thúc kia của ngươi đâu? Như thế nào hôm nay không phải hắn mang ngươi lại đây?”

Bạch Dương cắn một ngụm đùi gà, rồi mới nói, “Bệnh của Bạch ca ca ta đã không có việc gì, hắn liền rời Khánh An phủ đi làm việc.”

Cao Phong kia xem ra còn rất bận rộn.

“Vậy nhà các ngươi ở nơi nào?”

Bạch Dương lại lắc lắc đầu, “Bạch ca ca nói cái này không thể nói cho người khác, bất quá đối với Cố tỷ tỷ về sau sẽ gả cho ta mà nói, chính là người nhà của chúng ta, đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

“…” Thôi, nàng sẽ không hỏi vấn đề này nữa.

Theo sau nàng lại hỏi thêm mấy vấn đề, chỉ là Bạch Dương rốt cuộc tuổi còn nhỏ, không phải không biết, chính là không thể nói, trả lời đều là chút vấn đề bình thường.
Hai người cơm nước xong, Cố Vân Đông liền muốn đưa Bạch Dương trở về, hắn tựa hồ không quá vui.

Nhưng cũng biết còn chưa có thành thân thì nam nữ luôn ở bên nhau không tốt lắm, bởi vậy vẫn là ngoan ngoãn trở về Huệ Dân y quán. Lát nữa Bạch Chi Ngôn sẽ kêu xa phu tới đón hắn, hắn vẫn là phải đi về.

Cố Vân Đông thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiện tại tiểu hài tử đều khủng bố như vậy sao? Hiểu được có phải hay không quá nhiều chuyện? Vân Thư, cũng không như vậy a, ngốc đầu ngốc não cũng chỉ nghĩ đến đọc sách mà thôi, nhiều nhất chính là lo lắng vấn đề trong nhà khả năng sẽ không có tiền.

Nàng lắc đầu, lên lầu rửa mặt.

Chỉ là khi nàng thoát áo ngoài, trước ngực đột nhiên có một đồ vật rớt ra.