Nông Kiều Có Phúc

Chương 334: Mẹ con.



La Đại Nương theo tới khuyên Vương thị: "Thân gia phu nhân, trời cao có mắt, phù hộ cữu lão gia bình an trở về rồi. Mặc dù bị thương, nhưng tỷ đệ hai người cuối cùng đoàn tụ, đây là chuyện tốt..."

Trần Danh cũng nói: "Quyên Nương, để Thành tử về nhà đi, có chuyện trong nhà ngồi nói. Còn có đệ muội, cháu trai, cháu gái, bọn họ thuyền xe mệt nhọc, cũng vất vả rồi."

Vương thị nghe xong, buông ra Vương Thành hỏi: "Đệ muội đâu, cháu trai cháu gái đâu?" Đằng sau Ngô thị nghe vậy, dắt Vương tiểu đệ cùng Vương tiểu muội đi lên trước, phúc phúc cho Vương thị, rơi lệ nói: "Tỷ tỷ, Thành tử ngày ngày nhớ tỷ, hôm nay cuối cùng gặp ..."

Vương tiểu đệ cùng Vương tiểu muội quỳ xuống dập đầu cho Vương thị, hô: "Cô cô."

Vương thị lại kéo hai huynh muội lên khóc.

Vương Thành đoán được cùng nhau mà đến với tỷ tỷ khẳng định là tỷ phu Trần Danh, khom người với hắn, hô: "Tỷ phu."

Trần Danh cười nói: "Tỷ tỷ của đệ mấy ngày nay ngày ngày khóc, cuối cùng trông mong được các đệ trở về."

A Lộc lại tới dập đầu cho Vương Thành.

Người một nhà đều gặp nhau xong, Vương Thành và Vương thị cùng nhau đi đến Lộc Viên, A Lộc lần này dắt là Vương tiểu đệ cùng Vương tiểu muội.

Sở Lệnh Tuyên cuối cùng hấp dẫn được chú ý của khuê nữ, đã được như nguyện ôm con bé vào trong lòng. Chỉ là, khuê nữ chỉ nhìn hắn hé miệng vui mừng, hoàn toàn không có kích động lúc gặp nhau như cùng A Phúc vừa rồi.

Trần Đại Bảo chính là được Trần A Phúc ôm, hai tay cậu ôm cổ Trần A Phúc sít sao, khuôn mặt nhỏ nhắn dán hàm dưới của nàng, càng không ngừng kêu: "Nương, nương, nương..."

Lý Hiên chính là bị tình cảnh đồ sộ vừa rồi dọa phát sợ, cũng đã quên đòi Trần A Phúc, mà là ôm thật chặt cổ Vệ ma ma không buông.

La quản sự vẫn luôn canh giữ ở Đường Viên lại đây vừa đi vừa thấp giọng bẩm báo cùng Sở Lệnh Tuyên, sính lễ Trần gia đưa đại nãi nãi cũng ở sáng hôm mười ngày đó từ Lộc Viên đưa tới Đường Viên, gia cụ đã xếp đặt đi chính phòng, đồ cưới cũng thu vào kho hàng. Ngày đó, mặc dù đại gia và đại nãi nãi không ở bên này, nhưng Đường Viên vẫn thỉnh mười mấy bàn khách nhân, danh mục quà tặng của khách nhân chờ đại gia và đại nãi nãi xem qua...

Bởi vì Đại Bảo không muốn rời khỏi đám người Vương thị, cho nên vẫn luôn ở tại Lộc Viên. Nhưng sân nhỏ của cậu đã chuẩn bị tốt, hôm nay có thể đi vào ở. Phòng Hiên thiếu gia cũng sửa sang xong ...

Mọi người đi đến cửa Đường Viên, một nhà Vương thị dẫn một nhà Vương Thành không dừng lại, tiếp tục đi đến Lộc Viên. Trần Danh nói với Sở Lệnh Tuyên cùng Trần A Phúc: "Con rể và A Phúc buổi tối đến Lộc Viên ăn cơm." Hắn không dám mời lão hầu gia, hôm nay cũng coi như tiệc sau lại mặt nữ nhi nữ tế xuất giá.

Trần A Phúc gật đầu đáp ứng.

Bọn họ trước hết về Đường Viên nhà mình, sau đó mới có thể về nhà mẹ đẻ.

Trần A Phúc ngưng mắt nhìn Phúc Viên ngoài trăm mét, lần nữa trở về, chỗ đó chỉ là biệt viện cùng khu vui chơi thiếu nhi của mình. Về sau, chỉ có mang hài tử chơi đùa mới có thể đi chỗ đó. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Nàng nhớ tới hai thành viên khác trong nhà, hỏi Đại Bảo trong lòng: "Truy Phong cùng Ào Ào đâu? Ào Ào sinh mấy cục cưng?"

Trên mặt Đại Bảo cuối cùng có dáng tươi cười, nói: "Ào Ào làm mẹ rồi, sinh hai con chó nhỏ, thật đáng yêu. Hai cục cưng thật nhỏ, Truy Phong và Ào Ào một bước cũng không nỡ rời khỏi chúng nó. Con và muội muội lấy tên cho hai cục cưng, con đặt tên cho cẩu ca ca gọi là thật dài (dài dài), muội muội đạt tên cho cẩu muội muội gọi là ngắn ngủi (đoản đoản - ngắn ngắn)."

"Đây là cái tên kỳ cục gì?" Trần A Phúc hỏi.

Đại Bảo cười nói: "Bởi vì mũi thật dài thì dài một chút, mũi ngắn ngủi thì ngắn một chút."

Trần A Phúc bật cười, lại hôn khuôn mặt của cậu vài cái.

Bọn hạ nhân Đường Viên đều đứng ở cửa lớn nghênh đón chủ tử. Sở lão gia tử đi tuốt ở đàng trước, Sở Lệnh Tuyên ôm Sở tiểu cô nương cùng Trần A Phúc ôm Trần Đại Bảo theo sát phía sau đi vào cửa chính, đằng sau Vệ ma ma ôm Lý Hiên đi theo.

Bọn họ trước đi phòng khách ngoại viện, La quản sự mang tất cả đầy tớ dập đầu cho Trần A Phúc, đổi tên "Đại nãi nãi". Trần A Phúc cũng phát biểu diễn thuyết ân uy cùng thực thi, lại để cho người thưởng một cái hà bao chứa ngân quả tử cho cả nhà bọn họ.

Cuối cùng rồi cười nói với La quản sự: "Tháng này bọn hạ nhân đều cầm hai tháng tiền công."

La quản sự khom người nói: "Dạ."

Mấy người Trần A Phúc trở về nội viện.

Yến Hương Các không lớn, xa không mở được rộng Trúc Hiên cùng chính viện phủ Tham tướng. Chính phòng là ba gian mang hai gian phòng bên, đông tây sương phòng đều là ba gian phòng, trong tiểu viện trồng hai gốc cây tây phủ hải đường, trên cây đã kết ra nụ hoa lốm đa lốm đốm. Hậu viện chỉ có ba gian dãy nhà sau, bên trong viện trồng có vài cây thúy trúc cùng hai gốc chuối tây.

Thượng phòng đông phòng là phòng ngủ, phòng bên đả thông làm tịnh phòng. Lý Hiên tạm thời ở tại Đông Sương, chờ tình huống của nó tốt lên, lại điều đến sân nhỏ khác.

Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc ngồi ở trên giường La Hán trong sảnh phòng, Trần A Phúc muốn tiếp nhận Sở Hàm Yên quỳ lạy.

Sở Hàm Yên nghe nói dập đầu cho di di có thể kêu "mẫu thân", vui vẻ đến không thôi. Trông thấy nha đầu dọn xong đệm cói, cũng không cần người khác gọi, lập tức quỳ xuống dập đầu một cái, mềm mại hô lên: "Mẫu thân."

Hô xong, trong mắt thế nhưng tuôn ra nước mắt, đây là nguyện vọng con bé mong đợi thật lâu thật lâu, hôm nay cuối cùng thực hiện.

Thấy con bé như vậy, Trần A Phúc cũng đỏ mắt lên, nói: "Con gái ngoan, đứng dậy, đến bên nương."

Từ nay về sau, các nàng liền là mẹ con.

Hạ Nguyệt sau lưng Trần A Phúc bưng một cái khay chứa một bộ quần áo cùng một bộ trang sức đưa lên, Xảo nhi tiến lên nhận lấy.

Sở Hàm Yên đứng dậy bổ nhào vào trong lòng Trần A Phúc làm nũng, càng không ngừng hô: "Mẫu thân, mẫu thân..."

Trần Đại Bảo thấy vậy, cũng nhào vào trong lòng nương.

Trần A Phúc một tay ôm một đứa, một bên ứng phó hai phiền toái nhỏ kể ra tưởng niệm từng người, một bên chỉ huy đầy tớ mang đồ đạc sửa sang lại. Sở Lệnh Tuyên đi trước trong phòng ngủ cầm xiêm y, đi phòng tắm tắm rửa.

Lúc này, Vệ ma ma ôm Lý Hiên kêu khóc đến. Vừa rồi Lý Hiên vẫn luôn mơ hồ, hiện tại tỉnh táo lại, không thấy được Trần A Phúc, lại khóc nháo lên.

Trần A Phúc buông Đại Bảo cùng Yên Nhi ra, duỗi tay ôm Lý Hiên vào trong lòng dụ dỗ nói: "A, a, Hiên Hiên không khóc, đây là nhà di di, về sau Hiên Hiên liền cùng di di ở nơi này." Lại chỉ Đại Bảo cùng Yên Nhi nói: "Đây là Đại Bảo ca ca, đây là Yên Nhi tỷ tỷ, về sau các con ngày ngày chơi cùng một chỗ, Hiên Hiên cũng sẽ không tịch mịch." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@

Rồi nói với Đại Bảo cùng Yên Nhi: "Hắn gọi Lý Hiên, Hiên Hiên, tạm thời sẽ ở tại nhà chúng ta một đoạn thời gian. Hắn là đệ đệ, hai người các con là ca ca tỷ tỷ, phải bảo vệ hắn, chiếu cố hắn."

Sở Hàm Yên nghe nói đây là đệ đệ chỉ có thể gọi mẫu thân là "Di di" mà không thể gọi "mẫu thân", vừa đắc ý lại thông cảm hắn, cảm thấy hắn cùng bản thân thì ra la đáng thương như nhau. Nói: "Dạ được, tỷ muội sẽ mang Hiên Hiên đệ đệ chơi."

Trần Đại Bảo trước nhìn thấy nương ôm hắn còn có chút ghen tỵ, nhưng vừa nhìn thấy con mắt Lý Hiên, đã cảm thấy đặc biệt quen thuộc. Cẩn thận ngẫm lại, là giống như nương cùng muội muội trước đây, lại là sinh lòng thương yêu. Không chỉ không ăn giấm, còn hào phóng nói: "Đệ đệ, ta là ca ca, về sau ca ca dẫn đệ đi Phúc Viên chơi cầu trượt, chơi vô cùng tốt. Chỗ đó cái bô cũng chơi vui, đệ đi tè một bãi, rất tư vị không đồng nhất nha. Còn có a, nhà ta còn có Thất Thất, Hôi Hôi, Truy Phong, Ào Ào, thật dài, ngắn ngủi, đúng, còn có Kim Bảo..."