Nông Kiều Có Phúc

Chương 304: Bối phận.



Sở Lệnh Tuyên nói, khi Vinh Chiêu công chúa đề xuất yêu cầu này, nói con dâu chính là phải hầu hạ cha mẹ chồng, đây là đạo lý hiển nhiên. Sở lão hầu gia liền đi trước mặt hoàng thượng khóc lóc kể lể, Sở tam phu nhân cũng đi Từ Ninh cung khóc lóc kể lể cùng thái hậu.

Thời điểm Sở lão hầu gia tiến cung Kim Điện, lâm triều còn chưa kết thúc.

Chuyện nhà Hoàng thất cũng là đại sự thiên hạ. Khi lão gia hầu khóc lóc kể lể xong, triều thần liền nghị luận mở ra.

Mấy năm trước chuyện của Sở Hàm Yên huyên náo vô cùng lớn, rất nhiều triều thần đều chứng kiến tiểu cô nương si si ngốc ngốc, gầy đến không còn hình dáng. Vốn là hoàng thất cường cướp nam nhân người ta bức chết tức phụ người ta liền không nói, lần này lại ngược đãi hài nhi của người ta, là không đúng. Còn như tức phụ kia chết, chết lâu như vậy cũng không tra được, nhưng ngược đãi hài tử thành dạng này, cái chết của nàng cũng liền khó mà nói rồi. Cho nên, sổ con tố cáo Vinh Chiêu công chúa tựa như tuyết rơi mà bay vào trong cung. Hoàng thượng và thái hậu đuối lý nghèo từ, cũng xử phạt Vinh Chiêu công chúa.

Mà lần này, Vinh Chiêu công chúa lại muốn lăn qua lăn lại tức phụ mới cưới của người ta, rất nhiều người liền nhìn không vừa mắt. Nói mặc dù mẹ chồng kế cũng là mẹ chồng, nhưng một chết một si là vết xe đổ, không thể lại giày vò tức phụ của người ta đến người không còn, vân vân.

Nhưng cũng có người nói chuyện thay Vinh Chiêu công chúa, nói tiểu cô nương kia đơn thuần do ngoài ý muốn, là đầy tớ dương phụng âm vi làm ra đến, Vinh Chiêu công chúa biết được tình huống đặc biệt khổ sở, đã trừng phạt đầy tớ làm ác. Mẹ chồng kế cũng là mẹ chồng, huống chi Sở phò mã vẫn là cha chồng ruột, con dâu nhất định phải muốn hầu hạ ở bên cạnh, đây là hiếu đạo, vân vân.

Vài con trai của hoàng thượng, đặc biệt nhóm Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử vào triều sớm.

Bình thường, phàm là Nhị hoàng tử ủng hộ, Tam hoàng tử liền muốn phản đối. Đồng dạng, phàm là Tam hoàng tử ủng hộ, Nhị hoàng tử liền muốn phản đối.

Tam hoàng tử dẫn đầu tỏ thái độ, nói không thể lại tung hoàng trưởng tỷ không hiền, không thể tổn thương tâm chúng hạ thần...

Nhị hoàng tử lại nói, chẳng ai hoàn mỹ, Vinh Chiêu đã vì trước đó nàng sơ suất trong việc giám sát thương tâm rất nhiều, cũng biết rõ sai. Trăm thiện hiếu đứng đầu, nhi tức phụ không hiếu kính cha mẹ chồng, uổng làm vợ người uổng là sâu người...

Nhị hoàng tử nói dõng dạc, một vài người trước đó phản đối Vinh Chiêu công chúa lại chấm dứt chiến tranh.

Một triều thần ủng hộ Vinh Chiêu công chúa hỏi lão hầu gia: "Sở lão đại nhân, Sở thế tử cưới tức phụ về Sở gia, không hiếu kính cha mẹ chồng, là phải coi nàng làm Bồ Tát mà cung sao? Hắc hắc, không trách được đều nói Sở gia các ngươi không có quy củ."

Sở lão hầu gia tức giận tới mức dựng râu, mắng: "Thối lắm! Chẳng lẽ nhà ta trừ nhi tức công chúa nhi tử phò mã là trưởng bối, lão tử cũng không phải là trưởng bối hả? Nhà ta còn cung công chúa làm con dâu, đây là không có biện pháp. Chẳng lẽ cưới cháu dâu vẫn không thể hiếu kính ta?" Lão gia tử nói hơi quá bất kính, nhưng hôm nay cũng bất chấp nhiều như thế. Lại tiếp tục nói: "Thân thể ta xương cốt không tốt, qua vài ngày ta sẽ đi nông thôn dưỡng bệnh, cháu dâu cũng nhất định phải đi nông thôn với ta. Nếu như nàng không đi, chỉ phải để cho tức phụ Tam nhi của ta đi. Lão nhị nhà ta thân thể không tốt, không thể rời bỏ tức phụ của hắn."

Tất cả hạ thần đều biết rõ, tức phụ Tam nhi của ông chính là Hoa Xương quận chúa, tôn nữ thái hậu thương yêu nhất, gần như mỗi ngày được chiêu tiến cung bồi thái hậu giải buồn. Vì hiếu đạo, Hoàng thượng cũng sẽ không khiến Hoa Xương quận chúa thật vất vả mới từ biên quan trở về lại ra kinh thành.

Quả nhiên là, chờ người hai phái ầm ĩ đã đời, Hoàng thượng nói: "Liền để tức phụ Sở ái khanh thay thế Vinh Chiêu kính hiếu ở bên cạnh Sở lão ái khanh đi. Trăm thiện hiếu đứng đầu, con gái trẫm phải làm làm gương tốt."

Lời nói rất hay, đám triều thần lại cao giọng hát: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Thái hậu nghe Sở tam phu nhân khóc lóc kể lể, cũng phái ma ma trong cung đi phủ công chúa trách cứ Vinh Chiêu công chúa. Nói nàng ta mấy năm trước nháo chuyện xảy ra đã ném mặt mũi hoàng thất, không cho nàng ta gây sự nữa.

Vinh Chiêu công chúa thật rất mất mặt, tức giận đến trong phủ đập bể rất nhiều đồ sứ, đương nhiên cũng liền ngượng ngùng ở ngày đại hỉ của bọn họ tới nơi này mất mặt.

Chẳng qua, ngày kia vẫn phải đi phủ công chúa ra mắt bọn họ, Sở Hầu gia dù sao cũng là cha ruột, không thể cho người khác lấy cớ bất hiếu công kích bọn họ. Sở Lệnh Tuyên kêu Trần A Phúc yên tâm, ngày đó Sở tam phu nhân sẽ đi cùng bọn họ.

Trần A Phúc nghe, mừng rỡ không thôi, so với trước đó nàng nghĩ thì tốt hơn quá nhiều. Nàng hơi nhõm người, đi tới gần hôn Sở Lệnh Tuyên một cái, cười nói: "Đại gia thật tốt, gia gia thật tốt, tam thẩm thật tốt."

Sở Lệnh Tuyên thân thể cứng đờ, không chỉ trên mặt bị nàng thơm một cái, cánh tay đụng phải địa phương mềm nhũn càng làm cho lòng hắn ngứa ngái khó nhịn, nói: "Nàng lại tới trêu chọc ta?"

Trần A Phúc bị dọa vội vàng nằm xuống, lấy chăn mền của mình trùm chặt chẽ, nhắm mắt lại nói: "Tốt rồi, ta muốn ngủ."

Sở Lệnh Tuyên nửa người áp chế qua: "A Phúc, ta, ta..." Thanh âm khàn giọng, hô hấp dồn dập.

Trần A Phúc mở mắt ra, nhìn dáng vẻ rất khó chịu của hắn, cảm giác thân thể mình lại đau nhức, khó xử nói: "Đại gia, thiếp thật, thật ..."

Sở Lệnh Tuyên nhìn vẻ mặt nàng căng thẳng, trong mắt hình như có hơi nước, cũng biết không thể giày vò tiểu tức phụ nữa, nằm xuống một lần nữa. Vẫn cảm thấy khó chịu, đứng dậy đi phòng tắm.

Trần A Phúc nghe được từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, trong lòng rất là băn khoăn. Nàng cũng không có cách nào, thân thể này vẫn còn hơi nhỏ, yếu ớt một chút... Mặc dù thời đại này mười bảy tuổi lập gia đình đã là lớn tuổi, nhưng ở kiếp trước cách tuổi pháp định kết hôn còn kém nhiều tuổi đâu.

Đợi Sở Lệnh Tuyên nằm xuống một lần nữa, cho dù cách nàng có một chút khoảng cách, nàng vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh phát ra trên người hắn.

Đây là trời tháng hai, đầu xuân se lạnh, còn là nửa đêm. Trần A Phúc rất là đau lòng, khom người nói: "Đại gia, chàng có lạnh hay không? Thiếp kêu người nấu chén canh gừng trừ lạnh cho chàng, như thế nào?"

Sở Lệnh Tuyên cắn răng nói: "Không được tới, không được nói chuyện với ta." Lại sẵng giọng: "Thật sự là một nữ nhân ngốc, không, là nữ nhân xấu."

Trần A Phúc nghe, vội vàng nằm xuống lại. Nho nhỏ nói thầm: "Ta mới không ngốc." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@

Nàng cười xấu xa, nam nhân này không tệ, vẫn biết rõ thương hương tiếc ngọc nhỉ.

Nàng nhắm mắt lại ngủ. Chỉ chốc lát sau, nàng lại nghiêng thân nhỏ giọng hỏi: "Đại gia, có một vấn đề ta suy nghĩ thật lâu."

"Vấn đề gì?" Giọng của Sở Lệnh Tuyên đã có chút buồn ngủ.

Trần A Phúc lại xê dịch đến bên cạnh hắn, đè thấp giọng rỉ tai nói với hắn: "Ta liên tục suy nghĩ, nữ nhân kia là nữ nhi Hoàng thượng, tam thẩm là chất nữ Hoàng thượng, Đại Bảo lại là... nhi tử hắn, như vậy thân phận chân thật Đại Bảo chính là đệ đệ hai người các nàng. Mà chúng ta là dưỡng phụ dưỡng mẫu của Đại Bảo, Đại Bảo gọi chúng ta là phụ thân, mẫu thân. Vậy bối phận của chúng ta chẳng phải là còn muốn lớn hơn bối phận cha chồng, Tam thúc, tam thẩm, cùng một bối với gia gia sao?"

Sở Lệnh Tuyên nghe bật cười, nói: "Nói nàng ngốc nàng còn không phục, không phải là ngốc nhất." Nói xong vừa cười, chờ hắn cười đủ, mới thấp giọng nói: "Một phòng trưởng bối, bối phận Đại Bảo xác thực cao. Chẳng qua, Đại Bảo bây giờ còn chưa có nhận tổ quy tông, liền ấn bối phận nhà chúng ta đến xếp hàng. Tam thẩm là trưởng bối chúng ta, cũng chính là trưởng bối của Đại Bảo, cha ta và Tam thúc thì lại càng không cần phải nói, đều là trưởng bối chúng ta. Về sau Đại Bảo quy tông, xem hoàng thất xếp hàng như thế nào đi."