Nông Kiều Có Phúc

Chương 302: Cuối cùng cũng lấy nàng về nhà.



Trần A Phúc ngồi ở trong kiệu, trong sáo và trống diễn tấu, cỗ kiệu được nâng lên, bắt đầu đi đi lại lại. Nàng cho là mình không sẽ khóc, dù sao cái sân nhỏ kia mới ở hơn mười ngày nàng không coi trở thành nhà. Nhưng trong nháy mắt cỗ kiệu nâng lên đó, nàng vẫn rơi lệ, ánh mắt xuyên thấu qua nước mắt, đỏ tươi một mảnh.

Hơn nửa tháng trước, khi nàng rời đi Phúc Viên, lúc chứng kiến Vương thị, Trần Danh, Đại Bảo, A Lộc bị bỏ ở phía sau xe ngựa, nàng khóc, còn khóc rất lợi hại.

Khi đó là không đành lòng với người nhà mẹ đẻ, mà lúc này là không bỏ đối với nhà mẹ đẻ đi?

Đến Sở gia, toàn phúc phu nhân Sở gia đỡ Trần A Phúc xuống, lại nhét vào trong tay nàng một dây hồng lăng. Tiếp theo, bước qua chậu than, tiến vào phòng khách, bái xong thiên địa, lại bái tổ phụ... Không phải là cha mẹ. Xem ra, Sở gia làm phản đối, không để công chúa ác bà bà lúc này đi ra làm người chán ghét, cha chồng Sở phò mã cũng không tới.

Tiến vào động phòng, ở một phòng phụ nhân nhìn soi mói, tọa phúc, mở ra khăn voan, vung trướng, uống rượu hợp cẩn, ăn "sủi cảo con cháu" ... Trần A Phúc như người diễn viên, dựa theo đạo diễn - - toàn phúc phu nhân ý bảo mà làm. Còn may nam chính Sở Lệnh Tuyên nàng quen thuộc, mặc dù hắn không nói gì, nhưng ôn nhu trong mắt cùng khóe môi vui vẻ làm cho nàng buông lỏng không ít.

Sở Lệnh Tuyên mặc áo đỏ tuấn lãng cao ngất, toàn thân lộ ra ấm áp, cùng hắn lúc trước khí chất lạnh như băng hoàn toàn bất đồng, có chút như cảm giác ôn nhuận như ngọc.

Giao phu nhân cười trêu nói: "Ai da, thì ra Sở đại nhân cũng có thể cười ngọt đến dạng này, ta vẫn là lần đầu tiên chứng kiến."

Nói làm tất cả mọi người nở nụ cười.

Một vị phu nhân lạ mắt đến gần thú vị nói: "Tân nương tử lớn lên xinh đẹp thế này, tân lang quan chính là khối băng, cũng đắc ý rồi, huống chi Sở đại nhân còn không phải là băng."

Mọi người lại cười một trận.

Sở Lệnh Tuyên bị các nàng trêu ghẹo mặt đỏ bừng, ngượng ngùng cười, cũng khó mà nói cái gì.

Toàn phúc phu nhân cười nói: "Vẫn là Giao đại nhân thật tinh mắt, ghép một đôi này vào cùng nhau. Công tử như ngọc, mỹ nhân độc nhất vô nhị, bọn họ đứng cùng nhau, chính là một đôi bích nhân."
...
Nghi thức cuối cùng xong, trong phòng cũng an tĩnh lại. Những khách nhân đều đi phòng khách ăn tiệc, Sở Lệnh Tuyên nhẹ giọng nói với Trần A Phúc: "Nàng trước nghỉ ngơi một chút, đổi bộ quần áo, ta đi tiền thính tiếp khách."

Trần A Phúc gật đầu. Nàng sớm muốn thay quần áo, trên đầu mũ phượng sắp đè gãy cổ nàng rồi.

Trong phòng là Ngọc Trạc cùng khác một nha đầu lạ mắt theo hầu.

Trần A Phúc nói với các nàng: "Kêu Hạ Nguyệt vào đây, nàng biết rõ thói quen của ta."

Ngọc Trạc gật đầu ra cửa, qua một lát, Hạ Nguyệt liền tới.

Hạ Nguyệt thuần thục gỡ xuống mũ phượng cho Trần A Phúc, lại hầu hạ nàng đi phòng tắm tắm rửa. Trần A Phúc mới vừa ngồi vào thùng tắm, Hạ Nguyệt liền cười tủm tỉm từ trong lồng ngực lấy ra hai khối điểm tâm nhỏ, nhét vào trong miệng Trần A Phúc, thấp giọng nói: "Nô tỳ biết rõ đại cô nương chịu đói không nổi."

Trần A Phúc nhắm mắt lại ăn xong điểm tâm, hỏi: "Nên gọi ta cái gì?"

Hạ Nguyệt mới phản ứng kịp, le lưỡi cười nói: "A, nên gọi đại nãi nãi." Lý ma ma nhắc nhở rất nhiều lần, nàng lại gọi sai.

Trần A Phúc nghe Hạ Nguyệt nói, buổi sáng các nàng đi theo đồ cưới đi tới nơi này, trước phơi đồ cưới ở trong sân một trận, trong Hầu phủ rất nhiều người đều đến nhìn, sau đó mới thu vào sương phòng hậu viện. Xiêm y, cùng với vật dụng hàng ngày của Trần A Phúc đều đặt ở thượng phòng... năm người bịn họ đã ăn cơm, ở tại dãy nhà sau, người nơi này đối với các nàng còn không tệ...

Trần A Phúc thân thể thoải mái, cũng biết rõ một chút tình huống. Khi nàng lần nữa đứng ở phòng ngủ, mặc áo lập lĩnh đỏ thẫm thêu hoa nhỏ, váy dài thạch lựu hồng vung hoa trăm nếp nhăn.

Ngồi đến trước bàn trang điểm, chỉ tô ở trên mặt đỏ bừng một chút hương son. Đầu tóc đánh tan, tùy ý vãn búi tóc nhỏ, cắm một cây trâm ngọc. Tiểu mỹ nhân trong kính thủy tinh, cho dù không trang điểm, cũng diễm lệ được như hoa đào tháng ba. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d

Người thoải mái, nàng mới bắt đầu quan sát bài biện trong phòng. Căn phòng này tương đối lớn, như một mảnh biển cả đỏ tươi, nóc phòng buông thõng treo ngược một chiếc đèn cung đình hồng tuệ màu sắc rực rỡ, khung giường ngàn công treo la trướng màu đỏ, bốn góc la trướng treo ngược túi thơm màu đỏ, trên giường trải chăn mền màu đỏ, trên kỷ trà cao bày biện hai cây nến mừng. đỏ thẫm..

Còn có bàn trang điểm chạm trổ khảm ngọc, tủ bát chạm trổ, ghế bành, buồng lò sưởi phía sau giường ngàn công, tấm bình phong song cửa sổ ngay phía truớc giường... Những chỗ này đều hoặc treo hoặc cột hồng lăng hoa màu.

Phòng ngủ là đông phòng.

Phía đông một cái giường lớn cách cửa sổ, trên giường gạch bày một cái kháng, đuôi giường một hàng giường tủ, phía nam là một hàng tủ bát, hai mặt theo thứ tự là hai cái ghế bành.

Đi qua sẽ là sảnh phòng, kỷ trà cao, bàn bát tiên, ghế thái sư, lư hương ba chân thanh men hai lỗ tai, bày đầy đồ trang sức tủ kệ đồ cổ, bình phong tám phiến tứ quân tử thêu hai mặt, trên tường treo tranh chữ danh nhân thời đại này...

Qua sảnh phòng là phía tây phòng, bài trí tương tự cùng phía đông phòng, chỉ là giường lớn đổi thành giường La Hán. Tây phòng là thư phòng, giá sách, án thư, còn có một thanh đàn cổ.

Tất cả gia cụ đều là gỗ hoa lê đánh chế, bàn ly chạm trổ, mạ vàng khảm ngọc, cẩm tú phú quý nói không hết...

Nàng qua tấm bình phong nhìn nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối xuống, chao đèn bằng vải lụa màu đỏ chiếu lên trong sân hiện ra hồng quang. Sân nhỏ rất lớn, ngoài cửa sổ trừ cây hoa sơn chi thấy rõ ràng, cảnh trí địa phương xa đều nhìn không rõ ràng lắm.

Ngọc Trạc cùng nha đầu gọi là Hồng Phỉ đã dẫn hai bà tử không biết bày một bàn bàn tiệc ở trên bàn đất, một ocn cá nước gừng, ngỗng quay, vịt ướp rượu, tiểu đinh phỉ thúy, ngân canh thập cẩm, súp gà tơ tổ yến...

Hai khối điểm tâm nhỏ căn bản không bao nhiêu, Trần A Phúc đã sớm đói bụng đến đau bụng, từng đợt mùi thơm đánh tới, càng làm cho nàng đói bụng khó nhịn. Vô luận kiếp trước kiếp này, nàng hình như cũng chưa từng để cho mình chịu qua thống khổ bị đói. Mới trước đây ở cô nhi viện, không có ăn nàng sẽ đi giành. Về sau xuyên việt đến Trần gia nghèo khó, nàng sẽ chỉ riêng kiếm chút tiền lấy ra mua thức ăn. Duy chỉ có hiện tại, đói bụng từ sớm đến tối muộn, đối mặt với một bàn cao lương mỹ vị vẫn không thể ăn.

Hạ Nguyệt biết rõ chủ tử của mình nhất quán coi bụng quan trọng hơn mặt mũi, thấp giọng nhắc nhở: "Đại cô nương - - a, không đúng, đại nãi nãi nhịn một chút, bên ngoài khách nhân đã tản đi, đại gia sắp trở lại."

Trần A Phúc liếc nàng một cái, tướng mình thèm ăn liền biểu hiện được rõ ràng như vậy sao? ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Thanh âm chưa dứt, liền nghe được ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là thanh âm đầy tớ kêu "Thế tử gia". Trần A Phúc đã chú ý tới, người nơi này đều xưng hô Sở Lệnh Tuyên là "Thế tử gia", mà người phủ Tham tướng cùng Đường Viên đều xưng hô hắn là "Đại gia". Xem ra, hắn đối với xưng hô "Thế tử gia" đặc biệt không thích, ở trong phạm vi thế lực của hắn, đều không cho bọn hạ nhân gọi hắn như vậy.

Trần A Phúc đứng lên ra phía ngoài nghênh đón, Sở Lệnh Tuyên đã tiến về phía đông phòng.

Hắn sắc mặt đỏ hồng, tựa hồ uống nhiều rượu.

Hắn nhìn Trần A Phúc, nhếch miệng cười, trong mắt nhu tình nồng đậm, tựa như mật tan không được, nói: "Cuối cùng cũng lấy nàng về nhà."

Trần A Phúc hồng nét mặt già nua không lên tiếng, bên cạnh còn có vài hạ nhân đấy có biết hay không.

Sở Lệnh Tuyên lại hỏi: "Đã quen thuộc chưa?"