Nông Kiều Có Phúc

Chương 168: Không nhận cha khác.



Trần A Phúc hừ lạnh nói: "Trời làm bậy vẫn còn có thể làm trái, tự làm bậy không thể sống. Ông trời muốn thu cũng là thu người tận sức làm hết chuyện xấu, làm sao sẽ thu người lương thiện như ta đây." Lại đậy nắp cái hộp trên bàn, ôm dậy nhét vào trong lòng nha đầu kia: "Cầm lấy bạc của bà đi thôi, nhà ta không lạ gì. Còn có, về sau đừng đến nhà ta nhận thân, ta là thân khuê nữ của Trần Danh, cha khác đều không nhận."

Lão phu nhân muốn đứng có chút đứng không nổi, bà tử phía sau bà ta vội vàng đỡ bà ta dậy. Thân thể lão phu nhân run rẩy đến lợi hại, đặc biệt là thời điểm bước tới ngưỡng cửa, còn phí toàn bộ sức mạnh mới vượt qua.

Lão phu nhân cũng đã đi tới trong sân rồi, lại quay đầu lại mắng to Trần A Phúc: "Đại bất hiếu, đại bất hiếu, ông trời có mắt, ổng sẽ thu mày."

Bộ dáng hung dữ, tựa như muốn ăn Trần A Phúc.

Trần A Phúc không phải là người của thời đại này, căn bản không cảm giác mình đại bất hiếu. Còn nghĩ tới, nếu như ông trời vẫn luôn mở to mắt, cũng sẽ không để cho lão yêu bà này hưởng phúc lâu như thế.

Nàng tựa vào cột cửa chậm chạp nói: "Lão phu nhân, nhìn bà hung dữ bộ dáng muốn một ngụm ăn ta, nơi nào giống thân tổ mẫu đối đãi cháu gái ruột. Cho nên a, lời nói bà mới vừa nói ta sẽ không để vào trong lòng, cũng sẽ không tin tưởng. Bà nha, cũng không thể nhìn ta lớn lên xinh đẹp, liền muốn để ta làm tôn nữ cho bà, còn làm song sinh nữ cùng Trần đại cô nương xấu như thế. Đừng nói ta không tin, người khác cũng sẽ không tin đâu. Ta muốn hiếu thuận cũng là hiếu thuận thân tổ mẫu ta ở Hưởng La thôn, mà không phải là bà, bà cũng chớ nói những lời nói 'Đại bất hiếu' kia nữa. Về sau, bà ngàn vạn lần đừng có ngồi xe ngựa đến nhà ta tự làm mất mặt nữa, ta đánh quá ác sợ bà không chịu nổi, không đánh ác một chút thì trong lòng của ta lại khó chịu... Vốn là, ta ở quê hương qua ngày cơ cực, bà ở phủ thành qua ngày phú quý, chúng ta không liên quan gì nhau, nhưng bà cần gì phải đến hại người." Lại giận tái mặt nói: "Nếu như bà còn dám ra yêu thiêu thân hại người, có mấy lời giữ không được sẽ trực tiếp truyền tới trong lỗ tai Ngự sử."

Lão phu nhân cũng không dám, hoặc là nói cũng không còn khí lực nói nữa, run rẩy được người đỡ ra sân nhỏ. Đây là một ngày xui xẻo nhất trong cả đời bà ta, cũng là một lần bại khó coi nhất. Bà, khinh địch rồi. Không nghĩ tới, một nữ oa nông thôn mười lăm tuổi, nghe nói trước còn là ngốc tử, thế nhưng sẽ lợi hại như vậy!

Còn có, ai sẽ đi trước mặt nhi tử của bà nói bậy đây? Ai lại sẽ đi trước mặt Giang thân gia nói bậy đây? Bà phải vội vàng về phủ thành...

Trần Vũ Huy càng gian nan, một đường khóc, liên tục dùng khăn bụm mặt.

Đường di nương đi ở cuối cùng đích xác chịu không nổi Trần A Phúc chê bai đối với nữ nhi của mình, trước khi phải ra cửa, quay đầu lại nói: "Trần A Phúc, lão phu nhân là có lòng tốt, chúng ta là hảo ý, muốn đón ngươi đi vào thành hưởng phúc. Ngươi không cảm kích thì thôi, còn ác ngữ đối mặt, ăn nói ngông cuồng. Thật là nông thôn nhà quê không có giáo dưỡng, ông trời sớm muộn muốn thu ngươi. Ta nhổ vào!" Hung hăng gắt một cái, liền vội vàng chạy ra ngoài cửa, rất sợ Trần A Phúc nói ra lời nói khó nghe hơn.

Trần A Phúc cũng không muốn chạy ra cửa chửi đổng cùng bà ta, nhưng lại không muốn chịu cái chửi này. Liền nói với Truy Phong bị Giả Sơn ôm: "Đi, củng ác nữ nhân miệng phun đầy phân kia."

Giả Sơn nghe vừa buông tay, Truy Phong liền chạy ra ngoài cửa, một trận tựa như gió chạy đuổi theo Đường di nương. Đường di nương thấy một con đại cẩu giống như sói hung ác đuổi theo, hù dọa một trận cuồng chạy, tiếng thét cao chói tai: "Cứu mạng, cứu mạng a."

Triệu Lý chính cùng phu xe và bà tử nha đầu đều chạy tới che chở Trần lão phu nhân, căn bản không có biện pháp quản Đường di nương. Trần Vũ Huy lại bị dọa ngốc rồi, ngay cả khóc cũng không khóc.

Truy Phong đuổi tới Đường di nương, dùng đầu củng một cái, củng Đường di nương kêu khóc không thôi ngã xuống đất. Nó kiên quyết quán triệt chủ nhân chỉ thị, chỉ củng không cắn, nó củng Đường di nương lăn cun cút vài vòng, Đường di nương hù dọa đã hôn mê.

Trần A Phúc đi đến ngoài viện, nói với nó: "Được rồi, trở về đi."

Truy Phong nghe vậy, quăng đuôi trở lại trước mặt chủ nhân. Nó cảm thấy một chút cũng chơi không hề thú vị, cái người kia không đợi mình cắn, chỉ củng vài cái liền không còn phản ứng.

Trần A Phúc nói với mấy người Trần lão phu nhân bị dọa ngốc rồi: "Nhà chúng ta, không chỉ người lợi hại, cẩu cũng lợi hại. Về sau ít đến nhà ta ra oai, nếu như không nhớ lâu mà đến nữa, so với lần này còn thảm hơn, bởi vì nhà ta còn có lợi hại hơn."

Nói xong, lui về sân nhỏ "Đùng" một tiếng đóng kín cửa, khóa kỹ.

Rồi nói với Tằng Lão Đầu trông cửa: "Về sau mấy người này lại đến, ngay cả cửa cũng không cho vào."

Tằng Lão Đầu liền vội vàng khom người xác nhận, thái độ cung kính giống như đối với Sở Lệnh Tuyên.

Trong sân những người khác cúi đầu nhắm mắt, vẻ mặt cung kính dị thường, giống như không nghe thấy, cũng không nhìn thấy một màn phát sinh vừa rồi.

Trần A Phúc về thượng phòng, trông thấy Vương thị lệ rơi đầy mặt từ phòng ngủ đi ra. Khi Trần Danh biết rõ nương Trần Thế Anh đến, liền sợ Vương thị bị bắt nạt, trước hết để cho bà trốn vào phòng ngủ.

Vương thị nhẹ nói: "A Phúc, con đắc tội bà ta thảm dạng này, bà ta sẽ hại con. Bà ta, cực kì lợi hại."

Trần A Phúc nghênh đón ôm Vương thị nói: "Quá khứ con chưa từng đắc tội bà ta, bà ta còn không phải là kêu đại bá bán con sao? Nương, có vài người, chúng ta càng mềm yếu, bọn họ lại càng bắt nạt. Nếu như chúng ta cường ngạnh, bọn họ ngược lại không dám tới chọc chúng ta. Yên tâm, con thu thập bọn họ như thế, chính là mượn mười lá gan nữa, bọn họ cũng không dám lại đến khi phụ chúng ta. Hơn nữa, con phải làm cho bọn họ sợ con, mới có thể triệt để bỏ đi dự định bọn họ muốn gây khó dễ con." Lại hạ thấp giọng nói: "Cho dù cái người kia về sau biết rõ, có cái ý tưởng gì, mấy người này cũng sẽ nghĩ hết biện pháp không cho con tiến vào cái nhà kia."

Trần Danh cũng hồng vành mắt, ở một bên nói: "A Phúc, con đi theo ta người cha nghèo này, chịu khổ rồi, cũng còn bị người khác bắt nạt."

Trần A Phúc lắc đầu nói: "Chính là bởi vì có cha làm cha che chở, A Phúc mới sống lại. Cha, cảm ơn cha, con vĩnh viễn đều là thân khuê nữ của cha." Lại cố ý chu môi hỏi: "Cha, chẳng lẽ cha không muốn con thân khuê nữ này?"

Trước đó, ba người bọn họ chưa từng có ở trước mặt nói toạc ra sự kiện Trần A Phúc không phải là thân sinh khuê nữ Trần Danh này, cho dù Trần Danh và Vương thị đều biết rõ trong lòng Trần A Phúc rõ ràng, nhưng bọn họ vẫn không muốn nói ra rõ ràng ở trước mặt. Cho dù là bọn họ biết rõ khuê nữ vừa ý này sẽ không ngại bần yêu phú, sẽ không vứt bỏ bọn họ mà đi, nhưng chính là không muốn nói ra.

Trần Danh nghe Trần A Phúc nói như thế, hỏi như thế, kích động nước mắt đều chảy ra, lắp ba lắp bắp nói: "Sao, sao sẽ như thế, cha, cha muốn con thân khuê nữ này, cha rất yêu thích..."

Trần A Phúc cười nói: "Vậy chúng ta nói định rồi, mặc kệ về sau sẽ xuất hiện chuyện gì, người nào, cha đều phải nhận thức con khuê nữ này, con cũng chỉ nhận một người cha là cha."

"Ừ." Trần Danh cười gật gật đầu.

Đề tài này từ đấy bỏ qua.

Trần A Phúc đỡ Vương thị thân thể còn run về phòng ngủ, để bà nằm xuống nghỉ ngơi, lại để cho Mục đại thẩm nấu chén bát súp cho bà ăn. Nàng thì mang hộ vệ đi Đường Viên đi làm.

Trên đường đi làm, nàng vô cùng tung tăng và thoải mái như chim sẻ. Như vậy ba người chán ghét đó, về sau cắt đứt không dám xuất hiện ở trước mặt mình nữa.