Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 182: Đại kết cục!



Bởi vì thư ký cũ đã bị điều sang công ty con, Lâm Văn Tịch liền được nhận vào làm thư ký mới của anh, không chỉ có thể ở cùng một chỗ với nam nhân cả ngày, còn có thể được làm việc chung với anh, đây đúng là một lựa chọn tốt. Thế là Lâm Văn Tịch liền bắt đầu cuộc sống làm tiểu thư ký của Lê Diễm...

"Phát ngốc cái gì vậy nha." Nam nhân khẽ bóp mũi cậu, Lâm Văn Tịch mới nhận ra không biết khi nào thì bọn họ đã tới rồi, "Hì hì, đi thôi." Trong công ty, chỉ có khi ở cùng với Lâm Văn Tịch, Lê Diễm mới có thể lộ ra vẻ mặt ôn nhu, còn làm ra hành động đủ để cho toàn bộ công ty mở rộng tầm mắt.

"Dạ." Lâm Văn Tịch vui vẻ đi theo phía sau Lê Diễm, đi ra ngoài. Sau khi vào phòng làm việc, Lê Diễm ngồi xuống ghế da cao cấp, tay cũng tự nhiên kéo Lâm Văn Tịch vào trong lòng mình, trực tiếp để cậu ngồi ở trên đùi anh.
"Buổi chiều chúng ta đi viếng ca ca ha." Lê Diễm ôm lấy cậu từ phía sau, tựa lên vai của Lâm Văn Tịch, ghé vào tai cậu nói.

"Dạ được." Lâm Văn Tịch cười gật đầu với Lê Diễm.

Kế tiếp, cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc của tiểu thư ký và tổng tài bắt đầu rồi ~.



Trước mộ.

Lê Diễm và Lâm Văn Tịch đan mười ngón tay vào nhau.

"Ca, tụi em đến thăm anh đây."

"Ba..." Lâm Văn Tịch khẽ kêu, với cậu mà nói thì hai chữ này vẫn còn có chút trúc trắc, thế nhưng nhớ lại người này đã từng giúp đỡ mình, còn là một sự tồn tại ôn nhu sâu trong nội tâm, cậu liền cảm thấy thân mật hơn không ít.

"Ca, cuối cùng thì anh đã có thể ở cùng một chỗ với mẹ của Tiểu Tịch rồi. Cũng hi vọng anh có thể đáp ứng, giao Tiểu Tịch cho em."

Nghe thế, gương mặt Lâm Văn Tịch đỏ ửng lên, đây là lần đầu tiên Lê Diễm nói ra lời như vậy ở trước mộ của ba mẹ mình.
"Trước đây em cho rằng sau khi mất đi anh, em đã không còn gì cần phải quan tâm nữa, lại không ngờ rằng còn có thể gặp được Tiểu Tịch, cám ơn hai người đã đưa em ấy đến bên cạnh em, em mới biết được thì ra trên thế gian này còn có người để em lo lắng, mới hiểu được thì ra còn có người có thể để em quan tâm và không nỡ buông tay." Nhớ tới cái ngày mình đã từng "trắng tay", hình ảnh Lâm Văn Tịch nuôi mình, đến nay Lê Diễm vẫn phi thường cảm động. Trên đời này, có mấy người mà không ham danh lợi tiền tài chứ, lúc đầu anh cho rằng Lâm Văn Tịch tiếp cận mình là vì những thứ này. Nhưng không ngờ rằng mọi thứ lại nằm ngoài dự đoán của mình, được gặp gỡ một bé con như vậy, là điều may mắn của cuộc đời anh.

"Kỳ thực... Gặp được chủ nhân mới là may mắn của em." Lâm Văn Tịch đứng ở bên cạnh nãy giờ vẫn không nói chuyện vào lúc này đây lại lên tiếng, "Mẹ, chuyện của con và Diễm, trước đây con đã từng kể cho mẹ nghe rồi. Tuy rằng sau này mới biết được thì ra anh ấy không phải ba của con, thế nhưng mấy thứ này đều không quan trọng nữa, con yêu nam nhân này, là đủ rồi. Con muốn được sống cùng anh ấy, chỉ muốn được sống cùng anh ấy mà thôi."
"Tiểu Tịch." Lê Diễm kích động ôm lấy cậu, không nghĩ tới em ấy sẽ đứng ở trước mộ nói với hai người họ rằng em ấy yêu mình.

"Chị dâu, anh chị có thể yên tâm, nhất định em sẽ đối xử với Tiểu Tịch thật tốt. Em sẽ mang đến hạnh phúc cho em ấy." Lê Diễm hứa hẹn đầy chân thành.

"Dạ, đúng vậy, tụi con sẽ hạnh phúc, hi vọng ba mẹ cũng có thể chúc phúc cho tụi con."

"Đúng vậy, ca, bọn em đã phải trải qua rất nhiều chuyện, cho dù bây giờ anh có phản đối bọn em ở cùng một chỗ, em cũng không có khả năng buông tay Tiểu Tịch nữa rồi." Lâm Văn Tịch cười ôm chặt lấy Lê Diễm, gió nhẹ thoảng qua, cành lá vang lên thanh âm xào xạc, bầu trời là một màu xanh ngắt, tựa như mặt biển năm ấy hai người đã ngồi ngắm. Mây trắng trôi lơ lửng trên trời, lại giống như độ cong của nụ cười.
(Âm hồn đang phiêu đãng của đại ca: Hai đứa bây tới đám cưới cũng đã làm luôn rồi anh mày phản đối còn có tác dụng gì nữa, nhất là cái cặp nhẫn lấp lánh dưới ánh mặt trời kia, đơn giản chính là đang chói mù mắt đôi mắt chó hợp kim của anh mày với bà xã đây nè... )



Buổi tối.

Sau khi trải qua triền miên kịch liệt, Lê Diễm cũng không có rút tính khí đang chôn ở trong cúc huyệt của Lâm Văn Tịch ra. Một bên vô cùng thân thiết cọ lên người cậu.

"Diễm, em cứ cảm thấy cuộc sống như thế này... Quá không chân thật..."

"Ha ha, sao lại vậy." Lê Diễm cười sờ sờ đầu cậu, "Bé ngốc, đừng suy nghĩ lung tung."

"Mỗi ngày cứ giống như là đang nằm mơ."

"Bé ngốc... Đúng rồi, có thứ muốn tặng cho em nè."

"Hửm?"

Nam nhân đứng dậy, rút tính khí đang chôn trong cơ thể cậu ra, nhất thời tϊиᏂ ɖϊ©h͙ màu trắng chảy ra ngoài, làm hại khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Văn Tịch đều đỏ lên.
"Em chờ anh một chút." Lê Diễm lõa thân rời khỏi giường, Lâm Văn Tịch nhìn anh một cách kỳ quái. Một lát sau, Lê Diễm cầm theo một cái hộp trở về.

"Diễm... Đây là..."

"Không sai, tặng cho em đó." Lê Diễm mở cái hộp đẹp mắt kia ra. Bên trong là chiếc vòng cổ được làm từ khối ngọc bích giống như của mẹ, nhưng Lâm Văn Tịch biết chiếc vòng cổ này không giống với cái trước đây, cái này được làm thành hình giọt nước xinh đẹp, hơn nữa chiếc vòng cổ kia là của ba tặng cho mẹ, mà cái này đây, là của Lê Diễm muốn tặng cho mình...

"Đây là khối của anh, còn nhớ chứ? Vật này chỉ có thể tặng cho người mình yêu nhất. Anh cố ý kêu người ta làm thành vòng cổ, hơn nữa kiểu dáng của nó rất thích hợp với em."

Lâm Văn Tịch đỏ mắt nhận lấy vật kia, cầm chặt trong tay, tựa như là đang cầm lấy hạnh phúc của chính mình.
"Cảm ơn anh."

"Bảo bối, để anh đeo giúp em."

Lê Diễm cười đi tới, lấy vật đó ra, đứng ở phía sau Lâm Văn Tịch, từ từ đeo vào cho cậu, trên da thịt trắng nõn được điểm thêm chiếc vòng cổ ngọc bích, tựa như giọt sương sớm đọng lại trên cánh hoa, thật sự rất đẹp mắt. Ánh trăng in lại bóng hai người đang ôm nhau, đón lấy ánh sáng nhàn nhạt từ chiếc nhẫn đang khẽ chuyển động trong tay Lâm Văn Tịch. Ở bên cạnh em, đến chết không đổi. Tám chữ được khắc ở phía trên tuy nhỏ nhưng lại cực kỳ cảm động.

                  HOÀN CHÍNH VĂN