Nơi Nào Đông Ấm

Chương 12



Ánh mặt trời yếu ớt rọi vào khung cửa sổ, cố len lỏi vào bên trong; làn gió dịu nhẹ, mát lành như muốn chọc ghẹo tấm rèm cửa; bốn bề yên bình, tĩnh lặng. Tôi ngồi dậy, day day thái dương, nhìn ngó xung quanh, bố cục đơn giản mà độc đáo, bài trí rất rõ ràng, tông màu chủ đạo là đen và trắng, hình như hôm qua Tịch Hy Thần đưa tôi đến một khu nhà cao tầng nằm ở ngoại ô phía Bắc thành phố... Tôi lại đưa tay lên day day trán, sáng ra đã đau đầu thì cả ngày sẽ chẳng làm được gì,tôi lấy chiếc chăn đơn quấn quanh người rồi bước vào nhà tắm.

Tấm thân trần trụi trước gương lộ rõ dấu tích của cuộc ân ái.

Tôi tắm gội qua loa rồi đi vào phòng thay đồ bên trái vơ đại một bộ quần áo mặc tạm, mùi hương bạc hà thoang thoảng trên áo khiến tôi cảm thấy cơ thể hơi nóng, day day ấn đường rồi bước về phía cửa phòng, tay vừa đặt vào tay nắm cửa thì loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.

“Hôm nay con bé sẽ về Giản gia...”

“Lời của Lâm Ngọc Quyên, chắc con bé cũng nghe vài phần.”

“Hy Thần, con có muốn cùng về một chuyến không?”

Sau một giây yên lặng, tiếng của Tịch Hy Thần vang lên: “Con sẽ qua

Tôi quay lại giường nằm, không lâu sau đã thiêm thiếp ngủ.

Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy một bên đệm lún xuống, người ở phía sau kéo tôi vào lòng, bàn tay không yên phận di chuyển lung tung.

“Ngứa.”

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, “Dậy ăn sáng thôi.”

“Em không đói.”

“Ăn một chút, dạ dày sẽ dễ chịu hơn.”

Tôi dang tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu hôn lên bờ môi lạnh. Tịch Hy Thần hơi ngạc nhiên, sau đó dần dần hôn sâu hơn.

Lần lượt từng người bước ra khỏi cửa, mỗi người đều có công việc riêng của mình, về tính tình, cả hai đều có thiên hướng sống độc lập, dù là khi yêu, tâm tính cũng không thay đổi là bao, đối với chúng tôi mà nói, thân mật, quấn quýt bên nhau không thể tách rời thật sự chỉ là điều diễn ra trong tiểu thuyết.

Tôi đi taxi đến nhà Phác Tranh, không thấy anh đâu cả, nhưng cũng không bất ngờ khi thấy mẹ điện thoại, bảo tôi quay lại Giản gia, tôi đồng ý. Tôi không hiểu những ân oán tình thù của người lớn, mà cũng không muốn hiểu, chỉ là, bà là mẹ tôi.

Mái ngói đỏ tươi, dãy hành lang dài uốn lượn, vườn cây xanh tươi râm mát, thấy cảnh mà không thấy người.

Người giúp việc nhìn thấy tôi cũng không mấy ngạc nhiên, mời tôi vào trong.

Trong phòng khách có Giản Chấn Lâm, Thẩm Tinh Du, một vài người không quen biết, cùng với... Tịch Hy Thần tao nhã ngồi một bên.

Giản Chấn Lâm nhìn thấy tôi, liền vịn vào Thẩm Tinh Du để đứng dậy.

“Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi...” Giọng ông già nua nhưng vẫn nghiêm cẩn.

Tôi siết chặt nắm đấm, để tránh tỏ ra yếu đuối trước con người này, chỉ có điều, cái dạ dày đáng ghét cứ ùng ục suốt từ lúc tôi đẩy cánh cửa bước vào, chút cháo hoa bị ép ăn sáng nay có lẽ đến giờ đã bốc hơi hết.

“Đây có phải là Tiểu Kiệt không? Đã thành thiếu nữ rồi cơ đấy, bác là bác Ninh đây, cháu còn nhớ không?”

“Ông Ninh, ông đừng dọa con bé nữa.” Một người đứng tuổi khác.

“Xem ông Từ nói kìa, hồi con bé còn nhỏ, tôi bế nó suốt đấy!” Người đàn ông họ Ninh mỉm cười đứng dậy, có vẻ là một quan chức khôn khéo.

“Tiểu Kiệt nhà chúng tôi ở nước ngoài suốt, sợ là không nhận ra ông.” Thẩm Tinh Du cười nói.

“Thanh niên ngày nay đều thích chạy sang nước ngoài sinh sống, giống thằng nhóc nhà chúng tôi, sang Mỹ ba năm, quay về ngay cả gọi tiếng cha cũng không quen.”

“Ninh nhị công tử còn trẻ mà năng động quá!” Thẩm Tinh Du cười.

“Năng động gì đâu, cả ngày chẳng chịu làm ăn gì, hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa thấy dẫn cô nào về ra mắt. Như cháu Hy Thần đây mới thật hợp lòng tôi, nếu có được cậu con trai như thế, bắt tôi sống ít hơn vài năm tôi cũng sẵn sàng.”

“Hy Thần thì, đến tôi là dì mà còn thấy tự hào nữa là.”

“Ha ha, Tiểu Thẩm, bà nói chuyện thật thú vị.”

“Ông Ninh quá khen rồi, tôi cũng chỉ nói sự thật thôi mà.”

Tịch Hy Thần chỉ yên lặng ngồi đó, không tham gia bất cứ điều gì, thản nhiên như không liên quan đến mình.

Thẩm Tinh Du mỉm cười quay sang tôi, “An Kiệt, đừng đứng mãi thế, vào đi, vào đi, hôm nay xem như có duyên, hai bác đây đều đến thăm bố con.”

“Tiểu Kiệt...” Ánh mắt Giản Chấn Lâm lộ rõ vẻ áy náy.

“Ông Giản.” Cuối cùng, tôi nói, “Ông diễn kịch mãi mà không cảm thấy... kinh tởm à.”

“An Kiệt!” Thẩm Tinh Du không ngờ tôi lại nói thế, kinh ngạc hét lên, nhưng ngay sau đó nhanh chóng dịu giọng: “Sao con có thể nói như thế với bố mình?”

“Tinh Du.” Giản Chấn Lâm vỗ vỗ vào vai Thẩm Tinh Du, “Là chúng ta có lỗi với con...”

“Chấn Lâm, Tiểu Thẩm, nhìn hai người xem, ngay cả con cái cũng phải thấu hiểu một chút chứ! Tiểu Kiệt, bác Ninh sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho con, không phải sợ gì cả.”

“Nếu không có việc gì nữa thì phiền ông Giản nói giúp với mẹ tôi là tôi đã đến rồi.” Tôi đang định quay người thì Thẩm Tinh Du gọi giật lại: “Con bé chuyện gì thế không biết!”

“Tiểu Thẩm.”

“Mọi người cũng thấy rồi đấy, muốn sống hòa hợp với nó, nhưng tính cách nó kỳ cục quá, cố gắng thế nào cũng không vừa lòng nó.” Thẩm Tinh Du bực tức ngồi xuống sofa.

“Khó khăn lắm con nó mới quay về, Tinh Du, em chịu đựng một chút đi.”

Chịu đựng? Phải chịu đựng tôi thì hà tất còn gọi tôi quay về? Chịu đựng? Hừ, chẳng phải tôi cũng phải chịu đựng các người sao!

“Tiểu Thẩm, tôi rất thích con bé, bà đừng làm khó nó nữa.”

“Ông Ninh! Haiz, thôi được, thôi được, dù sao mẹ kế cũng đều bị coi là xấu xa cả.” Thẩm Tinh Du đứng dậy, liếc nhìn tôi, ánh mắt lúc này không còn cố che giấu vẻ chán ghét, “Thím Lâm, dọn cơm đi.”

Dọn cơm... Tôi nghĩ mình không cần thiết phải ở lại, nhưng chưa kịp nhấc gót thì đã nhìn thấy Tịch Hy Thần đứng dậy đi về phía tôi. Trong lúc tôi còn đang sững sờ thì anh đã đứng ngay trước mặt tôi, hôn nhẹ một cái... Con người này, thật không biết phân biệt nơi nào với nơi nào.

Tôi buông thõng tay xuống, mười ngón đan vào nhau.

“Hai đứa!” Thẩm Tinh Du là người đầu tiên định thần lại.

“Chúng con... đang ở bên nhau.” Tịch Hy Thần nói, không che giấu vẻ xúc động, nghe không rõ là gì, chỉ nắm tay tôi thật chặt, công khai biểu thị sự độc chiếm.

Vẻ mặt Thẩm Tinh Du hơi khó coi, “Hy Thần... con,con đang nói nhảm gì thế? Con bé là em họ con mà!”

“Nhưng không cùng chung dòng máu.”

Giản Chấn Lâm cũng choáng váng không kém, “Hy Thần, cháu và Tiểu Kiệt...”

“Nếu cô ấy đồng ý, cháu sẽ lấy cô ấy.” Tịch Hy Thần nói rất bình thản.

“Hai đứa, hai đứa sao lại... định làm loạn à?” Giản Chấn Lâm suýt nữa đứng không vững.

“Chú vì tiền tài, quyền thế của hai nhà Tịch - Thẩm mà lấy dì Thẩm, cháu không quan tâm, nhưng, Giản An Kiệt là của cháu.”

“Cái gì?!”

“Đừng lợi dụng con bé nữa.” Ngữ khí chậm chạp, lạnh lùng, có phần hơi tuyệt

Tịch Hy Thần quay về phía tôi, giơ tay lên lau những giọt mồ hôi lấm tấm rịn trên trán, “Sắc mặt em hơi tái, dạ dày lại khó chịu à?”

“ừm.”

“Đáng lẽ trước khi ăn sáng phải cho em uống chút mật ong trước.” Lông mày anh nhíu lại, “Đau lắm hả?”

“Một chút thôi.”

“Vậy chúng mình mau quay về thôi, được không?”

Tôi không biết sao anh lại có thể thản nhiên một mình một kiểu trước mặt các vị tiền bối đang ngẩn tò te ra như thế.

“Đủ rồi đấy! Tiểu Kiệt, con qua đây! Hy Thần, chú luôn coi trọng cháu, cháu đừng phụ lòng chú!”

“Vì chú là bố của An Kiệt, nên cháu mới tôn trọng gọi chú là chú Giản.” Anh nói nho nhã, lễ độ.

Sắc mặt Giản Chấn Lâm tái nhợt, “Chú Giản? Thôi, ta sợ bây giờ ta tiếp nhận không nổi hai tiếng chú Giản nữa!”

“Tham ô và hối lộ, thất thế là còn nhẹ đấy, xin... hãy tự thu xếp ổn thỏa.”

Ra đến cửa, Tịch Hy Thần còn quay đầu lại, “Đúng rồi, chú Giản, chú luôn muốn tài sản của Thành Nghiệp, về mặt pháp luật nó không thuộc quyền sở hữu của cháu, nó thuộc về Giản An Kiệt, sáu năm nay vẫn thế.”

Ánh nắng ấm áp, gió nhẹ thổi mát rượi, Tịch Hy Thần nằm ôm tôi trên chiếc ghế dựa ngoài ban công, bàn tay trái ấm áp xoa nhẹ lên bụng tôi, dịu dàng và cẩn thận.

Cảm giác đau đã dần dần biến mất, tôi nhắm mắt lại, thở một hơi dài sảng khoái.

“Cảm thấy dễ chịu hơn chưa?” Giọng nói ấm áp từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

“Rồi.”

“An Kiệt, em... có trách anh không?” Rất lâu sau anh mới thận trọng mở lời.

Tôi mở mắt ra, ngước lên nhìn anh, vẻ lạnh lùng và bình tĩnh của anh không còn nữa, những lọn tóc mềm mại rủ xuống trán, che mất một phần đôi mắt, khuôn mặt anh tuấn, dịu dàng, hai chiếc khuy áo mở ra làm lộ rõ đường cong của chiếc xương đòn đẹp đẽ, cả cơ thể như một bức tranh tuyệt mỹ.

Không kìm lòng được, tôi giơ tay lên với những lọn tóc đen mềm mại, nhẹ nhàngúc, bàn tay trượt xuống, che ngang đôi mắt đen sâu thẳm đó.

“Tịch Hy Thần.” Tôi thì thầm, nếu sự thừa nhận có thể khiến anh thấy yên tâm hơn, vậy thì, “Em yêu anh!”

Mất khoảng mười giây, cả cơ thể anh cứng đờ như khúc gỗ, sau đó, anh xúc động kéo tay tôi, nâng người tôi lên ôm chặt rồi hôn đến nghẹt thở.

Tôi biết, bắt đầu từ giây phút này, một số điều sẽ thay đổi, hoặc có lẽ sớm đã thay đổi rồi, bắt đầu từ trong địa đạo đó, bắt đầu từ câu, “An Kiệt, anh yêu em” và “mười hai năm có đủ không” ấy.

Tiếp theo, không nghi ngờ gì nữa, là một trận cuồng phong tình ái, khi Tịch Hy Thần không còn kiềm chế được những ham muốn hoan lạc, như một kẻ háu đói ngập chìm trong thức ăn. Màn đêm ấm áp, chỉ có thể chìm đắm trong yêu đương.

Sáng hôm sau, tôi mơ màng nghe thấy tiếng nhạc du dương, tiếng nhạc rất quen thuộc. Cuộc ân ái đêm qua làm tôi mệt rã rời, tiếng chuông quấy nhiễu giấc ngủ khiến đầu tôi càng đau hơn. Tôi giơ tay lần mò về phía chiếc tủ thấp, với điện thoại đưa lên tai nghe.

Bên kia đầu dây là một giọng nam lạ, “Elvis, cậu không quên hôm nay có cuộc họp lúc chín giờ sáng đấy chứ?”

“Anh là...” Thực ra đầu tôi lúc này vẫn còn trong trạng thái chưa tỉnh hẳn.

Bên kia đầu dây rõ ràng hơi ngạc nhiên, “À! Sorry, sorry, xin hỏi... anh Tịch Hy Thần...”

Câu nói làm tôi tỉnh hẳn, hóa ra nghe nhầm điện thoại!

Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, hơi khàn khàn, tôi quay đầu lại, thấy Tịch Hy Thần đang chống cằm, vài lọn tóc mai hơi ướt, ga trải giường lộn xộn che phần thân dưới, nhìn tôi cười âu yếm, không biết là đã tỉnh từ bao giờ.

Tôi chìa điện thoại ra, anh nhận với vẻ không mấy tập trung, giọng thờ ơ, nói: “Tôi là Tịch Hy Thần đây.”

Bên kia đầu dây hình như nói câu gì, môi anh hơi nhếch lên, “Trên giường tôi có con gái thì lạ lắm à?” Ánh mắt không giấu được nụ cười đầy ẩn ý.

Sau đó, nói được vài câu thì Tịch Hy Thần tắt máy.

Anh ôm tôi vào lòng, ánh mắt sâu thẳm trở nên ấm áp, một tay đặt lên eo tôi, tay kia vuốt ve ngực tôi, “Tỉnh rồi à?”

Là anh cố ý.

Bàn tay không an phận dịu dàng vuốt ve đùi tôi, chiếc lưỡi mềm mại mút mát môi tôi, “Tốt quá!”

“Hy Thần.” Tôi ngăn anh lại, thực sự mệt đến mức không thể thác loạn thêm lần nữa.

“Hả?”

“Đừng quậy nữa...”

“ừ.” Miệng nói chấp thuận nhưng trong đầu lại không muốn dừng, anh hôn càng lúc càng sâu hơn, trong không gian vang lên những hơi thở hổn hển.

Nụ hôn say đắm như mang nguồn điện nhỏ, cảm giác tê tê giật giật ở cột sống truyền đi khắp cơ thể, khiến tôi không kiềm chế được, rên lên một tiếng.

“An Kiệt, anh phát điên lên vì em mất!”

Khoang miệng bị một sức nóng mãnh liệt tấn công, đầu óc bắt đầu đê mê, mọi phản ứng đều không còn rõ ràng. Tôi bị mê hoặc, mí mắt từ từ khép lại, sau đó đột nhiên mở mắt ra! Chúa ơi, anh lại... lại đi vào trong tôi rồi!

Còn chưa kịp kinh ngạc, nhịp điệu chầm chậm cùng với hơi thở hổn hển và tiếng rên rỉ không thể kiềm chế càng kích thích lòng ham muốn tột cùng trong anh, chỗ sâu kín nhất trong cơ thể cảm nhận được anh đang rất hưng phấn, đi sâu vào là lựa chọn duy nhất, tất cả những cản trở giờ đây đều trở nên vô hiệu.

Sắc dục tràn trề, mắt nhắm nghiền vì kiệt sức, dư vị vẫn còn đọng lại, anh nghiêng người áp sát vào tôi, ánh mắt đen lấp lánh, đôi gò má đẹp đẽ đỏ ửng...

Trống ngực tôi đập thình thịch!

“An Kiệt...” Vẻ mặt anh mơ màng, phóng đãng.

Tôi không biết phải làm gì ngoài việc vùi đầu vào chiếc chăn đơn lộn xộn, như để trốn tránh một con yêu râu xanh, anh thật là... ngày càng điên cuồng, vốn là người trong sạch, thuần khiết, nên suy nghĩ bài xích tình dục của tôi đã trở thành thâm căn cố đế, nhưng mồi lần đứng trước anh, tôi lại không sao cự tuyệt được, thậm chí còn lún sâu vào... Tôi biết, ngoài anh ra, tôi sẽ không bao giờ quan hệ với ai khác.

Anh tạo nên từng đợt sóng triều dữ dội trên cơ thể tôi, không ngừng rên lên: “An Kiệt, An Kiệt... Em là của anh.”

Tôi mệt đến mức không mở nổi mắt, toàn thân rã rời, cuối cùng đành phải để anh lấy chiếc chăn đơn quấn quanh người tôi rồi bế vào nhà tắ

Tôi vốn định đi gặp Phác Tranh một lần nữa và muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện với Diệp Lận, nhưng Tịch Hy Thần nói đã đặt bữa tối ở Hoa Thịnh, một lúc nữa sẽ đi thẳng từ công ty tới đó, thế nên tôi buộc phải đến công ty cùng anh.

Ánh tịch dương đã nhuộm đỏ một góc trời Tây, ráng chiều rực rỡ.

Phòng làm việc trên tầng cao đèn đuốc sáng trưng. Tịch Hy Thần lấy trong giá sách ra một cuốn album đưa cho tôi, tôi giở ngẫu nhiên vài trang ra xem thì thấy toàn tác phẩm của những họa sĩ mình yêu thích, liền ngồi xuống sofa ngắm nghía nên cũng không thấy nhàm chán nữa.

“Thưa ông Tịch, Giám đốc Vương và Giám đốc Niên đến rồi ạ!” Thư ký gõ cửa bước vào.

“Mời họ vào đi.” Tịch Hy Thần vẫn cúi xuống phê duyệt công văn. Những lọn tóc đen nhánh không mấy chải chuốt xõa xuống trán, khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú, khí chất thanh cao, bộ vest tối màu hàng hiệu càng làm tôn lên vẻ sang trọng, uy nghiêm hiếm thấy, ngón tay dài thon thả đang cầm chiếc bút máy màu đen tinh xảo viết trên giấy, tự tin mà thanh lịch... Cảm xúc chợt ùa về, tôi không kìm được ngồi ngắm anh.

“Em thấy thế nào? Đẹp trai chứ hả?” Mu bàn tay thanh nhã chống lên hai má, cười rạng rỡ.

Tôi nheo nheo mắt, cúi xuống lật từng trang ảnh, mặt hơi nóng lên... Cái tên này, đúng là đồ hai mặt.

“Nghe nói phòng sếp Tổng có “khách quý” đến à?” Một người đàn ông đẩy cửa bước vào.

“Ôi trời, Elvis, giờ tôi mới biết cậu giỏi giấu giếm thật đấy!” Một người đàn ông rất cởi mở đi đằng sau, tính cách có vẻ giống Phác Tranh.

“Ngồi đi.” Tịch Hy Thần ngồi đối diện với họ, “Vụ Phong Trình đã vất vả rồi.”

“Ha ha, cậu nên khen thưởng trưởng phòng kế hoạch của chúng tôi, tôi chỉ chịu trách nhiệm ký thôi.” Người đàn ông bước vào trước mỉm cười tiến lại gần tôi, “Rất hân hạnh được gặp cô. Tôi là Niên Ngật.”

Tôi nhìn anh ta, chỉ gật đầu chào.

“Vẻ chín chắn, đẹp trai, phong độ của tôi lần đầu tiên trong đời nhận được sự thờ ơ thế này đấy!” Niên Ngật cười, tiện thể ngồi luôn xuống cạnh tôi, “Elvis, tất cả mọi hành động của cậu từ trước đến giờ tôi đều chẳng thấy vừa mắt, nhưng mắt nhìn phụ nữ thì không tồi đâu.”“Cám ơn.” Tịch Hy Thần thản nhiên tiếp nhận lời khen.

“Có muốn nghe thử các phiên bản thêm mắm dặm muối bên ngoài không, rất đặc sắc đấy!” Người đàn ông cởi mở ngồi xuống chiếc ghế da đối diện Tịch Hy Thần, bắt tréo chân một cách khoan thai.

“Không cần.”

Lúc này thư ký bước vào, đưa cho mỗi người một tách cà phê, còn cho tôi... một cốc sữa. “Đây là ông Tịch đã đặc biệt dặn dò đấy ạ.” Cô thư ký tủm tỉm cười, nháy mắt với tôi.

“Tôi cứ nghĩ Elvis nếu không phải đồng tính thì cũng mắc một bệnh gì đó khó nói cơ, cô X, cảm ơn cô đã giúp tôi loại bỏ cái suy nghĩ không mấy hay ho này đối với cấp trên của mình.” Biểu hiện của Niên Ngật có vẻ rất sâu xa.

Tịch Hy Thần mỉm cười, “Hóa ra tôi là cấp trên của anh cơ à, tiền bối!”

Niên Ngật khẽ than thở: “Nói thẳng nói thật là khuyết điểm duy nhất của tôi.”

Người đàn ông cởi mở xoay ghế về phía tôi, “Rất hân hạnh được gặp cô, tôi tên là Vương Thành.”

Tôi gật đầu, “Chào anh.”

“À, cô gái, có phải trước đây... cô sống ở Pháp không?” Niên Ngật đột nhiên quay sang cười cười hỏi tôi, không hiểu là có ý gì.

“Hả?” Tôi nhất thời không kịp phản ứng, chầm chậm gật đầu.

“A ha! Quả nhiên không sai.” Điệu bộ khoa trương của Niên Ngật như thể vừa phát hiện ra bí mật gì lớn lắm.

“Tôi không biết anh có tiềm năng làm nhà báo cơ đấy!” Tịch Hy Thần buông bút xuống, vẻ không còn thờ ơ nữa.

“Tiềm năng thì phải dựa vào cơ duyên mới có khả năng phát triển được.”

Tịch Hy Thần cười cười không tiếp lời, sau đó nhẹ nhàng nói: “Quý tiếp theo sẽ mở rộng về phía Nam, anh phụ trách việc này nhé!”

“Xem ra kỳ nghỉ tháng sau phải cống hiến hết rồi, Niên Ngật.” Vương Thành cười khúc khích.

“Tháng này hai chi nhánh công ty bên Thâm Quyến sáp nhập, cậu không cảm thấy hơi gấp à?”

“Tôi sẽ bảo Giang Viễn hồ trợ anh.” Tịch Hy Thần nói.

Có thể hỏi cậu một câu được không? Elvis Tịch, có

phải cậu định “quan báo tư thù” (1)không đấy?”

“Rất vui vì anh đã nhận ra điều đó.” vẻ mặt Tịch Hy Thần không thay đổi.

Vương Thành cười ha ha, cầm mấy tờ tạp chí vừa nãy cô thư ký mang vào lên xem.

“Era tăng thêm số trang, số lượng phát hành liên tục lập kỷ lục mới, bên Lăng Phong mạnh thật đấy!”

“Mấy tờ báo giải trí bên dưới cũng làm rất tốt, hiệu suất lúc nào cũng cao.” Niên Ngật tiếp lời.

“Hả? Diệp Lận?” Vương Thành lật trang báo, kêu lên.

Tôi giật thót tim, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

“Người mẫu nổi tiếng nhất của M-SHANG à?” Niên Ngật hỏi.

“Tôi đã gặp vài lần, một nghệ sĩ rất tùy tiện.” Vương Thành đặt tờ báo sang một bên, nói.

Tịch Hy Thần dựa lưng vào thành ghế, “Hai người có hứng thú với tin đồn từ khi nào thế?”

“Hey, Elvis, anh ta cũng được coi là nhân viên của Thành Nghiệp mà, and... đây là tờ báo của Thành Nghiệp.” Vương Thành huơ huơ tờ báo trên tay.

Tịch Hy Thần mỉm cười, “Và cậu thấy tự hào à?”

“Không, tôi chỉ quan tâm đến thời sự thôi. A! Hóa ra là thổ lộ tình cảm!” Vương Thành rõ ràng rất kích động, “Thật là mạnh dạn... Giản An Kiệt? Giản An Kiệt, who? Trong giới nghệ sĩ à?”

Bỗng nhiên nhớ lại những lời Diệp Lận nói hôm trước, tôi không nén được tiếng thở dài, tình cảnh bây giờ, tốt hơn hết là tiếp tục xem tranh.

Niên Ngật ngồi một bên vẻ rất hứng thú, “Sức mạnh tình yêu quả là vĩ đại! Có ảnh ở đó không, cho tôi xem cô gái đó thế nào.”

“Đợi đã, đợi đã... Aiz... không có.” Vương Thành nói.

“Nếu tôi không nhầm thì hai người đang rất bận, đương nhiên, nếu cần, tôi có thể giúp hai người bận thêm một chút nữa.” Giọng Tịch Hy Thần bình thản cất lên, rõ ràng là muốn đuổi khách.

Tịch Hy Thần đi đến ôm lấy tôi, vùi đầu vào tóc tôi.

Tôi không nhịn được cười, “Đà điểu vùi đầu trong cát (2) à?”

Tịch Hy Thần khẽ than thở, “Quá bình tĩnh cũng có kẽ hở.”

Tôi cười thầm, cúi đầu lật giở cuốn album.

“An Kiệt.” Tịch Hy Thần khẽ gọi, Cậu ta đã có em sáu năm.”

“Đây có được tính là lời oán thán không thế?”

“Anh không muốn phủ nhận.” Anh lẩm bẩm.

“Tịch Hy Thần,” Cuối cùng tôi nói, “Em đã từng yêu anh ấy.”

Cảm giác cổ bị cắn một cái, không đau, nhưng chắc chắn vẫn có dấu vết, “Em không cần nói ra câu đó.”

“Anh quan tâm đến phần quá khứ này à?” Tôi bình tĩnh hỏi.

“Nếu nói không quan tâm thì là giả dối.” Giọng anh mỗi lúc một nhỏ đi, cuối cùng gần như không nghe rõ, “Tưởng chừng như ghen đến phát điên.”

“Vậy muốn em đền anh thế nào đây?” Tôi cười nói.

Tịch Hy Thần ngớ ra một lúc rồi nâng cằm tôi hôn đến nghẹt thở, phút chốc nhiệt độ trong phòng như ấm lên, hơi thở của hai người hòa vào làm một, cho đến khi môi và lưỡi đau rát, tôi mới định thần lại, cẩn thận đẩy anh ra, “Đây là văn phòng mà.” Tôi thận trọng nhắc nhở nhưng giọng điệu không quyết liệt lắm.

Giọng anh cũng khàn khàn, “Em nói muốn đền cho anh mà.” Đặc mùi vị lên án.

Nhà hàng Hoa Thịnh bài trí theo phong cách phương Tây. Chúng tôi đến khá sớm nên khách chưa đông lắm,

Tịch Hy Thần lại đặt bàn đôi trong khu vực dành cho các cặp tình nhân nên càng yên tĩnh hơn.

“Sao tự nhiên hôm nay anh lại muốn đi ăn ở ngoài thế?” Tôi hỏi. Thật ra tôi và Tịch Hy Thần cũng biết nấu nướng một chút, tuy trình độ không cao nhưng cũng có thể chấp nhận được, cho nên bình thường rất ít khi đi ăn ở ngoài như thế này.

“Để chúc mừng.”

“Em nhớ là sinh nhật của anh đã qua rồi, còn sinh nhật của em là mùa thu cơ mà.”

Tịch Hy Thần mỉm cười, ánh mắt ấm áp, “Đôi khi chúc mừng cũng đâu cần lý do, hay là...” Anh tủm tỉm, “Chúng ta cứ coi đây là một cuộc hẹn hò đi.”

“Gọi thêm một chai champagne nhé?” Tôi vui vẻ.

“Không, em quên à, em không uống được rượu mà.”

Tôi than thở: “Tịch Hy Thần, anh khiến em có cảm giác mình bị rơi vào một cái bẫy, sau đó không sao trèo lên được.”

“Vậy thì, cô Giản, tôi cần phải thông báo cho cô biết rằng, tôi cũng rơi vào cái bẫy đó, và còn không muốn ra.” Lúc này, ánh mắt Tịch Hy Thần chan chứa yêu thương và chân thành.

Tôi cúi đầu, gượng gạo tránh né ánh mắt đó.

Tịch Hy Thần mỉm cười, rồi gọi nhân viên phục vụ đến gọi món.

Nghe anh gọi món, tôi không kìm được, nói chen vào: “Ngay cả chuyện em thích món ăn úc anh cũng biết à?!” Không thể tin nổi, rốt cuộc anh chàng này còn biết những gì về tôi nữa?

“Cô Giản, tôi đã thích cô suốt mười hai năm cơ đấy!” Đang xem thực đơn, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy, ngữ điệu nhẹ nhàng, chân thành.

Cô phục vụ đỏ mặt rời đi. Tôi không nói được gì, một lần nữa “tránh né” ánh mắt anh, cụt hứng quay sang ngắm nghía cách bài trí của nhà hàng, ánh mắt chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, mà người đó cũng nhìn thấy tôi.

“An Kiệt?!” Mạc Gia Trân chạy đến, đôi mắt ngỡ ngàng mở to.

“Gia Trân.” Tôi mỉm cười đứng dậy.

“Cậu về khi nào thế?!” Gia Trân xúc động kéo tay tôi, “Ý mình là, về sao không báo với bọn mình một tiếng?”

“Vài hôm trước, mình không muốn làm phiền cậu.” Tôi liếc nhìn Tịch Hy Thần.

“Nói gì thế!” Lúc này Mạc Gia Trân cũng chú ý đến người ngồi đối diện tôi, lập tức nhe nanh múa vuốt, “Vị này là ai thế?”

“Tịch Hy Thần, là... là bạn trai của mình.”

Mạc Gia Trân tuy ngạc nhiên nhưng cũng không quên quay sang Tịch Hy Thần, lịch sự gật đầu chào, “ừm, xin chào.” Tôi chưa từng thấy Gia Trân dè dặt với ai như thế bao giờ.

Tịch Hy Thần khẽ gật đầu.

“Bùi Khải cũng ở đây.” Gia Trân chỉ ra phía sau, “Có muốn qua đó ngồi

“Không cần.”

“Diệp Lận không có ở đó đâu.” Gia Trân buột miệng nói, sau đó ý thức được là Tịch Hy Thần đang ngồi đây, cô vội vàng chữa lại: “Là một vài bạn học thời trung học, hề hề, có lẽ cậu cũng không nhớ hết đâu.”

Tôi mỉm cười không nói gì.

“Vậy không làm phiền nữa, mình đi trước đây.” Gia Trân có vẻ xấu hổ, “Hôm nào hẹn cậu cùng ăn cơm.”

“ừ.”

Nhìn Mạc Gia Trân đi xa, tôi đang định quay lại ngồi ngay ngắn thì đột nhiên Tịch Hy Thần đứng dậy kéo tay tôi đi về phía trước.

“Sao thế?”

Không lâu sau, anh đã kéo tôi đến bức tường phân cách được bài trí rất đẹp ở phía sau, ở đây rất ít người, lại còn có bức tường đá làm bình phong, có thể nói là một vị trí khá hẻo lánh. Tôi đang định ngẩng lên hỏi thì đã bị đôi môi nóng bỏng của anh áp vào, êm dịu nhưng cũng mạnh mẽ.

“Em vừa mới chau mày.” Ngón tay tao nhã xoa xoa ấn đường của tôi, ánh mắt lành lạnh nhìn tôi.

“Vâng?”

Đôi môi tôi lại bị ép nhẹ xuống, “Nhưng mà, anh thích cái danh hiệu đó.” Khoảnh khắc ấy, ánh mắt lành lạnh đã được thay thế bằng nụ cười dịu dàng, “Cho nên, anh tha thứ cho em tội chau mày vì gã đó, nhưng, không được lặp lại một lần nữa đâu đấy!”

Sáng nắng chiều mưa (2) Trong đầu tôi lúc này chợt lóe lên cụm từ đó.

Chú thích:

(1) Lợi dụng việc công để trả thù việc riêng.

(2) Thành ngữ chỉ những người không muốn chấp nhận sự thật.