Nối Lại Mối Tình Đầu

Chương 13



Ngoài cửa sổ cuồng phong gào thét, cây cối suýt nữa bị thổi ngã, gió quá lớn, thậm chí còn đập vào cả cửa sổ, phát ra âm thanh "ầm ầm".

Ban đêm nhiệt độ rét hơn rất nhiều, trong phòng lộ ra một chút ánh sáng trông có vẻ ấm áp hơn.

Đêm đông thường quá ồn ào và náo loạn, như là đứa nhỏ lăn lộn khóc lóc om sòm, hi vọng một ai đó có thể chú ý tới nó.

Mà nó cứ việc la hét, đổi lại cũng chỉ là vài tiếng chửi bới mà thôi.

Thường thì rất ít người thích mùa đông, cho dù có yêu thích, cũng chỉ là thích cái cảm giác bọc mình thành con gấu, trốn trong chăn ấm áp, lặng nhìn không gian lạnh lẽo trắng xoá.

Hứa Miểu không rảnh bận tâm tiếng gió ồn ào bên ngoài, cậu áp sát vào tấm đệm ấm nóng, hơi nhắm mắt, nhếch miệng nói ra những âm thanh vô nghĩa.

Thân thể cùng tâm tư của cậu đều đặt ở trên người Giang Nhất Phàm, một lòng hy vọng có thể trộm một ít ấm áp từ hắn.

Giang Nhất Phàm tay vịn bên hông cậu, con ngươi trở nên hắc đen trầm sâu thẳm, rơi vào eo Hứa Miểu.

Cái eo nhỏ đẹp đẽ lại tinh xảo, phần lưng đường nét tinh tế ưu mỹ, mỗi một hành động nhỏ bé đều khiến người khác say mê.

Giờ khắc này Hứa Miểu quá mê hồn, thân thể trắng nõn, eo thon mềm mại cùng hai chân thon dài, tròng mắt đen nhánh che lại một tầng hơi nước nhàn nhạt, khoé miệng hồng hào óng ánh.

*Quéc, thấy tả mà tuôi thèm bé thụ luôn á...ԅ(¯﹃¯ԅ)

Ánh mắt Giang Nhất Phàm đột nhiên chìm xuống

...

Hứa Miểu triệt để mềm nhũn, ngay cả hít thở cũng cảm thấy lao lực, phải mở lớn miệng mà hô hấp.

Vừa nãy quá kích động, hắn hoàn toàn không có cách nào khống chế chính mình, vẫn luôn đắm chìm bên trong thân thể Hứa Miểu mà cảm nhận.

Hứa Miểu nhíu mày lại, nhìn bên ngoài cửa sổ, hi vọng lạnh gào thét có thể giấu đi được một ít âm thanh, không nên để người khác nghe thấy được.

Trên giường lại bị làm rối như tơ vò, Hứa Miểu lăn đến bên sạch sẽ, mở to hai con mắt nhìn về phía trần nhà ngẩn người.

Giang Nhất Phàm mỗi lần làm xong đều tràn trề tinh lực, hắn đưa cho Hứa Miểu nước rau má, liền muốn thu thập cái chăn, thấp giọng nói: "Bẩn rồi, đổi một chút."

Thân thể Hứa Miểu cũng như cái chăn, hết sức thảm, cậu không muốn động, hữu khí vô lực nói: "Tôi cũng bẩn rồi, anh đem tôi đổi luôn đi."

Giang Nhất Phàm đem cậu kéo ra, sau đó rút cái chăn đi, nhàn nhạt nói: "Đợi lát nữa đổi em."

Hứa Miểu không có chăn, cảm thấy thật lạnh, yên lặng đem gối che ở trên bụng, tiếp tục nằm ngẩn người.

Giang Nhất Phàm đổi mới cái chăn khác, đắp cái chăn mềm mại lên người cậu, chăn để trong không khí còn vương một chút lạnh lẽo, Hứa Miểu hít vào một hơi, trừng mắt về phía hắn, lên án: "Quá lạnh rồi!"

"Xin lỗi." Giang Nhất Phàm hỏi: "Đi tắm?"

Hứa Miểu sắc mặt có chút hoà hoãn, mà vẫn có chút biệt nữu: "Chờ một lát, anh đem cái túi sưởi ấm cho tôi."

Giang Nhất Phàm đưa cho cậu, Hứa Miểu vội vàng đem túi sưởi ấm thả trước bụng, nhất thời cảm giác ấm áp hơn rất nhiều.

Cậu lần thứ hai nhìn về phía trần nhà, con ngươi đen láy tràn ra ý cười, âm thầm suy nghĩ.

Muốn mỗi ngày đều là như vậy, nếu thật thì tốt biết bao.

Giang Nhất Phàm đi tắm trước, vẫn cứ bao bọc thân thể bằng áo tắm, bên ngoài còn vương chút nước, tóc đen ướt đẫm thả tuỳ tiện che đi con mắt sạch sẽ, không khác gì so với thiếu niên mười bảy tuổi trầm ổn yên tĩnh trong trí nhớ.

Hứa Miểu không tự chủ thất thần, nhìn Giang Nhất Phàm, lại rơi vào trong hồi ức.

Lớp 11 sau khi phân khoa, Hứa Miểu bị phân đến lớp 15, lớp học tổng cộng 40 người, giáo viên chủ nhiệm là nữ.

Khai giảng ngày thứ nhất, Hứa Miểu tối hôm trước ngủ không ngon, ba cậu hơn nửa đêm mới trở về, có chút men rượu liền điên cuồng đùa giỡn cả đêm, ở phòng khách đập chai bia, bát đũa, bất cứ thứ gì cầm được, làm cho người ta không có cách nào ngủ yên.

Mai cho đến năm giờ sáng, Hứa Miểu mới ngủ, hiển nhiên ngủ lố giờ đi học, cậu mơ mơ màng màng mặc vào đồng phục học sinh liền chạy nhanh đến trường học.

Chờ đến trường học, Hứa Miểu đã bỏ lỡ một tiết đầu.

Nghỉ giữa giờ, cậu mặc đồng phục học sinh nhăn nhúm, quần áo cất vào tủ khi nghỉ hè, trong nhà lại không có bàn ủi, liền mặc tạm như vậy.

Hứa MIểu đeo cặp sách đi vào phòng học, bên trong có một vị nam sinh mặt không thay đổi đi lướt qua cậu, ra khỏi phòng học.

Hắn mặc đồng phục thật sạch sẽ thẳng thớm, vóc người rất cao, Hứa Miểu giương mắt nhìn thấy sóng mũi của hắn, còn đeo theo cặp kính, trông rất nghiêm túc và tỉ mỉ cẩn thận.

Giang Nhất Phàm ánh mắt lướt qua cậu, chỉ một giây liền rời đi, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, từ bên người cậu đi ngang qua.

Đối với lần đầu gặp gỡ với Giang Nhất Phàm, Hứa Miểu ấn tượng đầu tiên chính là, bọn họ không phải là người cùng một thế giới.

Xác thực là vậy, Giang Nhất Phàm thành tích ưu việt, là học sinh ưu tú trong lòng các giáo viên, mà cậu lại học kém, cả ngày không có lý tưởng gì, căn bản không đáng chú ý trong lớp.

Mãi cho đến khi giáo viên chủ nhiệm ra chính sách "Học sinh giỏi giúp học sinh kém", cậu và Giang Nhất Phàm mới trở thành bạn cùng bàn, Giang Nhất Phàm trở thành "Chúa cứu thế" trong lòng cậu, giúp cậu học tập, lúc này, Hứa Miểu mới cùng hắn nói chuyện với nhau.

Cuộc đời bọn họ từ đây mới bắt đầu giao thoa, mãi cho đến khi chồng chéo vào nhau.

"Tiểu Hứa."

Hứa Miểu nghe âm thanh của Giang Nhất Phàm, đột nhiên từ trong hồi ức thoát ra, cậu mím môi một cái, có một tia chật vật, "Làm sao?"

Giang Nhất Phàm cầm máy sấy tóc trên tay, Hứa Miểu bắt đầu lo lắng, vừa nãy cậu ngẩn người trong bao lâu? Giang Nhất Phàm sợ là rất lâu không thấy cậu nhúc nhích, mới không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

Giang Nhất Phàm trên mặt không thể hiện tâm tình gì, ngữ khí cũng nhạt nhẽo: "Đang suy nghĩ gì?"

"Tôi cái gì cũng không nghĩ!"

Hứa Miểu gấp gáp nhanh chóng trả lời, cậu không muốn bị hắn phát hiện, cậu chìm đắm trong quá khứ thật lâu không thể nào thoát ra.

Giang Nhất Phàm trầm mặc nửa ngày, không nói cái gì nữa, cầm máy sấy đi thổi khô tóc tai.

Hứa Miểu liếc mắt nhìn bóng lưng hắn, cái kia quần lót cũng không mặc, trực tiếp tròng quần lên đi tắm.

Giang Nhất Phàm quá mãnh liệt, Hứa Miểu sờ sờ chỗ đó, hít vào một hơi, cậu có thể tưởng tượng ra thảm trạng thê thảm của cúc bông.

May là hồi phục được một ít sức lực, cậu tắm xong, liền ở trong phòng vệ sinh lục tung mọi thứ, lúc trước phòng ngừa chu đáo mà mua một ít thuốc mỡ, với bàn tay ra sau, tốn sức mà bôi thuốc cho chính mình.

Một người khó khăn hơn hẳn, đầu ngón tay Hứa Miểu đều dính thuốc, rốt cục cũng bôi xong. Cậu rửa tay rồi mới mặc áo ngủ ấm áp, từ bên trong đi ra.

Giang Nhất Phàm ngồi ở bên giường, thấy cậu đi vào phòng, ngước mắt nhìn về phía cậu.

Hứa Miểu đối diện với ánh mắt của hắn, lập tức dời đi, biệt nữu mà nói: "Anh nhìn tôi làm gì?"

Chờ cậu đi tới, Giang Nhất Phàm mới trầm giọng nói: "Ngày hôm nay không có thư tình."

"A?" Hứa Miểu ngẩn người, được hắn nhắc nhở, cậu mới nhớ tới hôm nay chưa lấy được thư, bất quá cũng không đáng kể, cậu vung tay: "Không có chuyện gì, không cần viết."

Giang Nhất Phàm trầm ngâm nửa ngày, hỏi: "Có thể dùng lời tâm tình thay thế không?"

Hứa Miểu càng thêm giựt mình, chỉ bản thân: "Anh muốn nói với tôi lời tâm tình?"

"Ừm." Giang Nhất Phàm nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí không có chút gợn sóng: "Muốn nói em nghe."

Hứa Miểu trở nên tò mò, liền đứng trước mặt Giang Nhất Phàm, hai tay ôm ngực, hạ thấp con mắt nhìn hắn: "Anh nói đi."

"Tiểu Hứa." Giang Nhất Phàm thẳng tắp đem cậu khoá tại nơi đáy mắt, không nhanh không chậm mà nói: "Tôi yêu em."

Âm thanh Giang Nhất Phàm trầm thấp lại dễ nghe, như là một ly cà phê sữa, đắm say lại ngọt ngào, phải tinh tế thưởng thức.

Tiếng nói của hắn vừa thốt ra, trái tim Hứa Miểu như bay theo một cơn lốc, nhanh chóng bay lên tận mây xanh.

Lời tâm tình này đơn giản mà hàm chứa tất cả mọi tình cảm, rất nhiều người đặt câu này ở trên mép, bởi vì lời nói quá dễ dàng mà nói, cho nên đôi khi không còn giá trị.

Mà Giang Nhất Phàm đây là lần đầu tiên nói ra, hắn không hay biểu lộ tình cảm của chính mình, cho dù một câu yêu thích đối phương cũng đều cảm thấy được có chút khó nói kì cục.

Hứa Miểu trợn tròn hai mắt, nửa ngày không bình tĩnh nổi.

Thời điểm cậu nghe Giang Nhất Phàm muốn nói lời tâm tình, ôm một tâm trạng tuỳ tiện không mong đợi.

Kết quả thời điểm cậu hoàn toàn không có phòng bị, lại nghe được hắn nói câu này.

Một lúc lâu.

Hứa Miểu ôm ngực, rốt cục chậm lại, không thể tin nhìn về phía Giang Nhất Phàm: "Anh điên rồi sao?!"

Giang Nhất Phàm nhíu mày, không hiểu: "Hả?"

Hứa Miểu đứng không vững, ngồi ở bên giường, suy nghĩ một chút, mới mở miệng: "Sau này không nên tuỳ tiện nói với người khác câu nói này."

Giang Nhất Phàm mi tâm cau đến ngày càng sâu, sắc mặt rõ ràng không vui, hắn trầm giọng, ngữ khí băng lãnh không hề có nhiệt độ: "Không có người khác."

Đầu óc Hứa Miểu còn một chút choáng váng, nghe vậy chỉ "Ồ" một tiếng.

Giang Nhất Phàm nheo mắt lại, đánh giá vẻ mặt cậu: "Em không cao hứng."

Hứa Miểu há miệng, theo bản năng nói: "Không có."

Cậu nói xong, liền bò lên giường, giống như là muốn tránh né Giang Nhất Phàm, hoàn toàn muốn trốn khỏi ánh mắt hắn, chui vào chăn cơ hồ đem cả người đều che lại.

Giang Nhất Phàm đem chăn mềm của cậu xốc lên, rũ con mắt xuống nhìn cậu: "Tại sao không cao hứng."

Hứa Miểu cũng bắt đầu thấy phiền, ngữ khí rõ ràng lộ ra có chút thiếu kiên nhẫn, "Đã nói không có, anh có phiền hay không?"

Cậu không phải không cao hứng, mà là có chút rối loạn thôi, thầm nghĩ trước đây nghe câu này thì tốt biết bao, bọn họ bây giờ đã chia tay, quan hệ lại mập mờ như vậy, lại là lần đầu tiên nghe được lời tỏ tình, thật như một câu chuyện đùa.

Giang Nhất Phàm trầm mặc

Chăn rũ xuống lại, nhẹ nhàng mà che lại mặt Hứa Miểu.

Hứa Miểu cầm lấy chăn lộ mặt ra, theo bản năng nhìn về phía Giang Nhất Phàm, liền hối hận, cậu luôn như vậy, mỗi khi tâm tình bị chi phối, mỗi lần nói lại nói ra một ít lời không dễ nghe, hại người hại mình.

Hứa Miểu cắn chặt môi dưới, thân thể nhẹ nhàng đụng vào Giang Nhất Phàm, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Giang Nhất Phàm chếch con ngươi nhìn cậu, ánh mắt thâm thuý chìm xuống, khiến cậu không dám nhìn tiếp.

"Tôi nói sai." Hứa Miểu buông xuống ánh mắt, âm thanh nhỏ nhỏ không nghe rõ ràng, hối hận nói: "Xin lỗi, anh đừng để ở trong lòng."

"Không." Giang Nhất Phàm thần sắc có chút buông lỏng, nghiêng người lại, hôn một cái ngay khoé miệng của cậu.

Nụ hôn này từ khoé miệng loan ra, chờ Hứa Miểu phản ứng lại, cậu lại bị Giang Nhất Phàm đặt ở dưới thân, hai người hôn nhau kịch liệt, khiến cậu cơ hồ thở không nổi

Cảm giác nhiệt độ lẫn nhau không ngừng tăng lên, lòng bàn tay Hứa Miểu đặt ở lồng ngực Giang Nhất Phàm, chống cự mà đẩy một cái.

Giang Nhất Phàm ý thức được sự phản kháng của cậu, rút lưỡi lại buông môi cậu ra, yên tĩnh cụp mắt nhìn cậu, âm thanh có chút khàn khàn: "Làm sao?"

Hứa Miểu có chút xấu hổ, quay đầu ra nhỏ giọng nói: "Chạm trúng thuốc..."

"Bị thương?"

Hứa Miểu vội vàng nói: "Không không, chính là có chút sưng, thời điểm tôi rửa ráy có bôi một chút thuốc mỡ, không có chuyện gì."

Giang Nhất Phàm buông cậu ra, nằm ở bên cạnh, trầm mặc một lúc lâu, mở miệng hỏi: "Tôi dùng sức quá."

Hứa Miểu suy nghĩ một chút, gật đầu thừa nhận: "Có một chút."

Đặc biệt là đêm nay, lần này, quá thô quá mạnh mẽ, Hứa Miểu có chút bận tâm bản thân mình có khi chết trên giường luôn không.

Mà nam nhân cùng với nam nhân, luôn tràn ngập hormone kích tình cùng cảm giác mạnh bạo, quá ôn nhu sẽ cảm thấy không được thoã mãn.

Giang Nhất Phàm thấp tiếng nói: "Xin lỗi."

"Không có không có." Hứa Miểu nghe thấ hắn nói xin lỗi cũng rất hoảng loạn, không chút nghĩ ngợi mà nhanh chóng nói: "Tôi rất thích."