Nơi Cuối Con Đường

Chương 39: Oan gia ngõ hẹp



Hóa ralời bài hát chẳng sai, oan gia ngõ hẹp, âu cũng chuyện khó tránh khỏi.

Thếnhưng lồng ngực cô vẫn nhói đau, đôi mắt sâu thẳm tựa nước hồ thu ấy chẳng hềsắc nhọn, chỉ cùn đụt, nhưng ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh cô cũngkhông có.

Rõ ràngđã chấp nhận hiện thực nhưng vẫn chẳng có dũng khí thừa nhận, chỉ sợ trông thấytrong mắt anh là hình bóng khác.

Từ ChỉAn ngồi cạnh nhưng Lâm Nặc lại ngang bướng chẳng thèm liếc anh lấy một cáitrong lòng cô vừa đau đớn vừa giận dữ chỉ cúi đầu im lặng uống trà.

Bọn họtrò chuyện, dường như là tán gẫu, bầu không khí vô cùng thoải mái. Cô hạ quyếttâm không nghe, vậy mà lúc này lại có người gọi tên cô, gọi rõ cả họ tên.

Cô đànhngước lên, nhìn về phía người đó.

"LâmNặc? Thật trùng hợp", giọng nói vang lên bên tai kèm theo nụ cười,"Hôm đó đi biển về mình có hỏi Diệu Thanh về bạn. Mình tên VươngTịnh". Có lẽ vì đang nhàn rỗi vô vị nhưng lại sợ quấy rầy ba người kia nóichuyện, thế nên cô ấy mới cố ý hạ thấp giọng.

Lâm Nặckhẽ mỉm cười: "Mình có biết bạn, trên ti vi vẫn thường trông thấy".

VươngTịnh lại hỏi: "Bạn cũng đi công tác à? Thật bất ngờ là bạn và Phó giám đốcTừ cũng quen biết nhau".

Bấtngờ...

Chuyệnbất ngờ vẫn còn rất nhiều. Cô thậm chí chẳng ngờ rằng Từ Chỉ An dẫn mình đếnđấy để ba người đối mặt với nhau, rốt cuộc anh có mục đích gì?

Bangười đàn ông vẫn đang nói về đề tài trong bữa tối vừa rồi, bàn về nghiệp vụgần đây của công ty con, người đi cùng Giang Doãn Chính đến đấy lần này là Giámđốc Trương cấp trên của Từ Chỉ An. Lúc này, ông nói giọng đắc ý: "GiangTổng, dạo ấy tôi không nhìn nhầm người".

GiangDoãn Chính búng tàn thuốc, khẽ mỉm cười tỏ ý tán đồng. Thực ra những lời khẳngđịnh và khích lệ đều đã nói trong buổi tối cả rồi. Lần này, anh đến Hàng Châu,chỉ dẫn theo Giám đốc Trương. Sau cuộc họp còn mời toàn thể nhân viên công tycon đi ăn cơm, trong bữa tiệc chủ yếu nhắc đến hiểu hiện xuất sắc của vàingười, trong số đó có Phó giám đốc phòng Thiết kế, Từ Chỉ An.

Ban đầuquyết định của công ty chẳng hể sai, Từ Chỉ An thực sự là nhân tài.

Nghĩđến đấy, Giang Doãn Chính khẽ liếc mắt, trông thấy Lâm Nặc nghiêng người tròchuyện cùng Vương Tịnh, thi thoảng mỉm cười, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt tođen láy của cô.

Thếnhưng cô không nhìn anh, từ đầu tới cuối chẳng nhìn anh lấy một cái.

Huốnghồ, cô theo Từ Chỉ An đến đấy, lúc bước vào cửa dường như cô muốn bỏ chạy. TừChỉ An liền kéo cô lại, cử chỉ rất tự nhiên.

Độtnhiên anh cảm thấy buồn bực một cách khó hiếu, đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói:"Thời gian cũng tương đối rồi chúng ta về thôi!".

Tấtnhiên chẳng ai phản đối, Vương Tịnh xách túi chuẩn bị đứng dậy đầu tiên. Tuy côtrò chuyện cùng Lâm Nặc nhưng rõ ràng tâm trí vẫn đặt bên Giang Doãn Chính.

Lâm Nặcchẳng hiểu hiện gì, cô vốn ngồi ngay gần cửa thế nên bước ra ngoài trước.

Cótiếng bước chân đuổi theo sau, cô không dừng lại mà cứ đi thẳng về phía trước.Cũng may có nhân viên phục vụ dẫn đường chứ không cô đã lạc đường rồi. Mãi đếnkhi ra ngoài, trước mặt là không gian khoáng đạt, cô mới nghe thấy Từ Chỉ Annói: "Anh đưa em về".

"Khôngcần", càng nghĩ càng thấy tức giận, cô lạnh lùng nhìn anh: "Anh có ýgì?".

"Ýgì là ý gì?", anh nhướn mày.

Khi họđang trò chuyện thì ba người còn lại đã bước ra, xe dừng ngay trước mặt, GiangDoãn Chính quay đầu nhìn, Từ Chỉ An nói ngay: "Tôi tiễn cô ấy".

VươngTịnh cười, nói: "Đi đường cẩn thận, tạm biệt!".

Chiếcxe khuất dần, Lâm Nặc nhắm mắt, không hiểu sao cứ thấy khó chịu, thì ra anhthực sự bỏ cô lại.

Dẫntheo một người khác, đầu không ngoảnh lại, bước lên xe rời đi, dường như thựcsự chứng minh cho những gì anh nói lần trước.

Hôm đótừ khu nghĩ mát trở về, cô nghĩ mãi, nghĩ rất lâu rốt cuộc mới nhớ ra. Tối đóanh đứng bên giường, nói vô cùng châm biếm: "Lâm Nặc, đừng nghĩ rằng anhkhông thế nào rời xa em được".

Rõ ràngkhi đó cô đã say rượu đến hồ đồ, không hiểu vì sao cuối cùng vẫn nhớ câu nóiđó.

Hóa rađấy chính là phản ứng của anh, bởi cô từng cao ngạo nói rằng anh đã thua mình,thế nên hiện giờ anh phản kích lại bằng hành động thực tế, để chứng minh rằngcô mãi chẳng quan trọng như trong tưởng tượng của chính mình.

Đối vớianh, cô vốn chẳng quan trọng.

Gióthành phố Hàng Châu mát lạnh, tay Lâm Nặc run rẩy, vội vã đi một mạch dọc theocon phố, cả không khí cũng lạnh như băng.

Xe củaTừ Chỉ An vẫn đi theo, cô xem như không trông thấy, cứ nhìn thẳng về phíatrước.

Đi theomột đoạn, rốt cuộc Từ Chỉ An không nhịn được nữa, đánh vô lăng cho xe tấp vàobên đường dừng lại.

"Emđang giận gì vậy?", anh xuống xe, chụp lấy cánh tay Lâm Nặc.

Lâm Nặckinh ngạc quay đầu nhìn anh: "Anh cố ý đúng không? Biết rõ là Giang DoãnChính ở đó, còn cố ý gọi em đến".

"Vậythì sao nào?", Từ Chỉ An nhướn mày, thoải mái thừa nhận.

Lâm Nặccàng tức giận, há hốc miệng, nhất thời chẳng nói nên lời.

Từ ChỉAn lại nói: "Gặp anh ta khó chịu đến thế à? Anh biết hai người đã chia taynhưng em và anh chẳng phải cũng chia tay đó sao? Chúng ta ở bên nhau bốn năm,em theo anh ta chỉ vỏn vẹn một năm. Vì sao bây giờ em và anh có thể là bạn cònvới anh ta thì không? Em nói chuyện với anh tự nhiên, vì sao đến cả dũng cảmnhìn anh ta cũng chẳng có chứ?".

Cô sữngngười, nhìn gương mặt lạnh băng, mái tóc trước trán bị gió thổi rối tung củaanh, vì tức giận mà ánh mắt anh trở nên sáng đến lạ thường.

"Liênquan gì đến anh!", như bị nói trúng điểm yếu, Lâm Nặc ra sức gạt tay anhra, lùi lại hai bước, nhìn thẳng vào anh: "Lẽ nào đấy là mục đích của anh?Tối nay anh muốn trông thấy thái độ của em đối với anh ấy như thế nào ư?".

Cô chợtcảm thấy hoang mang vô cùng, dường như toàn bộ những phán đoán trước đó đều bịphủ định. Hóa ra, anh vẫn canh cánh chuyện cũ trong lòng, vẫn không tha thứ chocô nên mới muốn nhìn thấy cô bối rối, khó xử.

Vốn dĩhọ không thể trở lại thành bạn bè được, tất cả chỉ vì cô quá ngây thơ.

Cô giậnđến nỗi thở phì phò xoay người bỏ đi. Nào ngờ Từ Chỉ An chụp lấy cô từ phíasau, lực mạnh đến kinh người, kéo cô qua một bên.

Bêncạnh là tiệm hoa đã đóng cửa, bởi thiếu đi ánh đèn chiếu rọi nên đến cả bứctường thủy tinh trông củng u tối, ảm đạm

Từ ChỉAn ấn Lâm Nặc vào đó, thở hổn hển, ngực phập phồng, nghiến răng nói: "Anhchính là muốn cho em thấy, hiện giờ bên cạnh Giang Doãn Chính đã có người phụnữ khác! Vị trí đó từng thuộc về em nhưng giờ đã bị thay thế rồi! Lâm Nặc, emcòn nhớ những lời trước kia anh đã từng nói không? Anh nói rồi, anh ta có tiền,có địa vị nhưng chưa chắc có thể cho em tất cả! Giờ thì anh muốn em nhìn chorõ, quyết định của em là sai lầm và nực cười đến thế nào!".

Lâm Nặccảm thấy vai đau nhức, một góc nào đó trong tim nhói đau, bỗng như mất hết sứclực, chẳng vùng vẫy nữa, chỉ nhìn anh đang nổi giận, khẽ hỏi: "Vậynên?".

Lời vừadứt, nụ hôn của anh liền rơi xuống.

Mùitrà, mùi rượu, vấn vít quanh môi cô.

Lâm Nặcbỗng thấy ghê sợ, rõ ràng là cảm giác quen thuộc trước kia nhưng giờ lại hoàntoàn xa lạ, khiến người khác thấy sợ hãi.

Cô rasức đẩy anh ra, anh ngẩng lên, khẽ nói: “Nếu em thấy hối hận, có thể quaylại"

Thờikhắc này, tựa hồ cô lại lần nữa nhìn thấy Từ Chỉ An trong khuôn viên trường nhưngày ấy, ẩn giữa hàng lông mày là sự kiêu ngạo, những lời lẽ thốt ra lúc nàycàng giống một sự bố thí.

Lâm Nặcbỗng cười phá lên, chẳng nói lời nào, lắc đầu, giơ mu bàn tay lên lau môi.

Vì nụhôn của anh, cũng vì vừa rồi anh dùng lực quá mạnh, môi cô đỏ ửng. Từ Chỉ Annổi giận trước động tác của cô, ánh mắt long lên, chẳng nói lời nào lôi cô vàoxe.

Hôm naycô mặc quần dài, đi giày cao sáu, bảy phân, cả đoạn đường cứ loạng choạng, lảođảo hoàn toàn chẳng thể chống lại sức mạnh của anh, chỉ hung hăng cấu vào cánhtay anh: "Anh muốn gì?".

Đoạnđường rất vắng vẻ, chẳng mấy người qua lại, thi thoảng cũng có vài người dừngbước, nhưng đều cho hai người là đôi tình nhân đang cãi nhau, chẳng ai muốn xenvào chuyện của người khác.

Rốtcuộc cô vẫn bị Từ Chỉ An đẩy vào băng ghế sau xe, anh cùng ngồi vào trong đồngthời đánh rơi cả chìa khóa.

Lúc nàyLâm Nặc mới thấy hoảng sợ, trong mắt anh dường như có một ngọn lửa đang rựccháy.

Từ ChỉAn nhìn cô rất lâu rồi thấp giọng, nói: "Nặc Nặc, anh yêu em!".

Đấycách anh gọi cô trước kia, vô cùng thân thiết khi được anh thốt ra, dường nhưtrong tích tắc tất cả ký ức đều ùa về ngay trước mặt. Giọng anh trầm thấp khekhẽ, âm tiết cuối tựa hồ còn hơi run run, khiến cô chợt nhớ đến năm xưa anh nóilời chia tay với mình, giờ cũng hệt như khi đó, nỗi đau đã qua bỗng nhói lên.

Cô ngẩnngười, anh lại cúi đầu xuống hôn cô lần nửa.

Chỉ làlần này cuồng nhiệt hơn, dường như chỉ quyến luyến trên đôi môi cô vẫn cảm thấychưa thỏa mãn vì thế mà anh tách hàm răng của cô ra, mạnh mẽ tiến vào.

Cho dùkhi tình cảm hai người đang trong giai đoạn mặn nồng nhất anh cũng chưa bao giờhôn cô như vậy, dường như anh đã biến thành một người khác, cùng với bản tínhchiếm đoạt mãnh liệt, hơi thở mạnh mẽ của anh chiếm cứ khiến cô chẳng thể nàothở được.

Cảngười Lâm Nặc bị anh đè lên, hai tay bị khống chế cổ tay đau đớn, một chút cũngkhông thể động đậy được. Nụ hôn của anh đầy thô bạo chẳng chút quan tâm đền cô,rất nhanh cô cảm thấy vị tanh trong miệng, lòng càng sợ hãi, bởi lẽ cô mơ hồbiết được chuyện gì sắp xảy ra nhưng điều duy nhất cô có thể làm chính là giãygiụa trong vô vọng, đến cả kêu la cùng chẳng thể được

Bàn taykia của Từ Chỉ An di chuyển khắp trên cơ thể cô, động tác vội vã gần như thôlỗ, khoang xe tĩnh lặng chỉ có hơi thở nặng nề, cô cảm thấy ghê tởm đến phátrun, nghe thấy tiếng "phựt", ngẩn người ra, gần như cùng lúc đó lồngngực lạnh toát.

Cũngtrong khoảnh khắc đó trái tim cô lạnh dần, rồi rơi xuống, dường như là rơi vàomột nơi tối tăm không đáy.

Lúc rangoài cô mặc áo sơ mi, giờ thì cúc áo đã đứt tung, lăn trên thảm, chẳng cònthấy đâu nữa.

Bàn tayTừ Chỉ An như mang theo sức nóng thiêu đốt, bao trùm lên tất cả, đôi môi nóngrực của anh chạy dọc bên thùy tai quanh phần cổ trườn xuống dưới.

Dườngnhư mọi phản kháng đều vô nghĩa, cô chỉ còn có thể ai oán kêu lên,"Đừng...", giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

Từ ChỉAn sửng sốt khẽ dừng lại.

Mọiviệc diễn ra trong tích tắc, cô nghiến, răng, cũng chẳng rõ sức lực từ đâu màcó, cuối cùng cô vùng thoát khỏi sự khống chế của anh.

Một âmthanh lanh lảnh vang lên, trong khoang xe nhỏ bé dường như có tiếng vọng lại.

Mọi thứđều tĩnh lặng trở lại.

Từ ChỉAn ngẩn người, lát sau, cảm thấy mặt nóng ran. Ngẩng lên anh nhìn thấy giọt lệtrên khóe mắt Lâm Nặc.

Thậtra, không chỉ khóe mắt mi cả gò má cũng đầy nước mắt, vài sợi tóc mai rối bờibị những giọt nước mắt làm cho dính bết vào nhau, toàn thân nhếch nhác, tả tơiđôi môi xuất hiện vài vệt máu nhỏ li ti.

Anhgiật mình như chợt bừng tỉnh, cơn mê từ từ biến mất anh đưa tay ra nhưng lại bịcô hất đi không chút do dự.

Lâm Nặclảo đảo bước xuống, như muốn ngã ra trước cửa xe. Thật ra đó là do Từ Chỉ Ankhông cản cô lại, chứ không với sự khác bịệt về thể lực giữa nam và nữ cô làmsao thoát thân nổi?

"LâmNặc...", từ phía sau vọng đến một giọng nói khiến người ta không kìm đượckhẽ run rẩy. Cô quay lại, gương mặt nhạt nhòa nước mắt, gió đêm vẫn thổi càngthêm lạnh lẽo.

"Cútđi!", cô nghiến răng nói, bước đi chỉ chực ngã nhưng cô vẫn túm lấy áochạy sang bên kia đường.

Vì muốnbỏ chạy thật xa nên cô cố gắng không khóc, chỉ sợ một khi đã khóc thành tiếngthì sẽ tiêu hao hết sức lực còn lại.

Từ ChỉAn không đuổi theo, cô chạy bạt mạng, cũng rõ chạy bao lâu rồi, cuối cùng cô từtừ dừng lại.

Toànthân vẫn run lẩy bẩy không thể khống chế được, hóa ra cảm giác bị người kháccưỡng bức là thế này đây. Nỗi sợ hãi cùng sự mệt mỏi dâng lên như thủy triều,rợp trời kín đất trong nháy mắt khiến cô chẳng thể cử động, thậm chí còn cảmthấy tuyệt vọng.

Nếukhông có cú bạt tai đó, nếu như sau đó anh không dừng lại thì giờ đấy mọichuyện sẽ thế nào?

Lâm Nặckhông muốn nghĩ tiếp nữa. Cũng chính bởi vì người đó đã từng rất quen thuộc vớicô, thế nên mới càng thấy sợ hãi, khi đó dường như anh biến thành người khác,trở thành một người hoàn toàn xa lạ.

Chiếctúi xách mang theo khi ra ngoài đã bỏ quên trên xe Từ Chỉ An, khi đó cô vội vãchạy trốn, vốn dĩ chẳng có thời gian bận tâm, lúc này mới phát hiện ra trên taytrống không.

Trongtúi xách có tiền và thẻ phòng khách sạn, tại góc phố xa lạ của thành phố này,mất hai thứ đó, cô như trở thành kẻ trắng tay, đến cả đường về khách sạn côcũng không biết.

Đêm đãkhuya, có lẽ cuộc sống về đêm ở vùng này chẳng mấy đa dạng, bởi lẽ nhiều cửatiệm đã đóng cửa, chỉ còn lại ánh đèn đơn điệu trên con đường trống trải.

Cô ngồixổm dưới một cột đèn, toàn thân lạnh cóng, phía trước ngực lại càng lạnh hơn.Cúc áo bị Từ Chỉ An giật đứt, cô đành túm chặt lấy vạt áo, nắm chặt đến nỗi cácđốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.

Lâm Nặcbiết lúc này trông mình rất thảm hại, thi thoảng vài người đi đường lướt ngangqua, tất cả đều nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ, thậm chí quá đáng hơn, có mấythanh niên choai choai ăn vận thời trang quái dị còn huýt gió với cô.

Tiếnghuýt gió vang vọng, trong đêm khuya vắng lặng càng trở nên chói tai, cô cảmthấy chán ghét thậm chí sợ hãi, hết lần này đến lần khác hai chân chẳng chịunghe lời, dường như tất cả sức lực đều bị rút cạn.

Cả sứclực để khóc to lên cũng chẳng có, cô chỉ có thể ngồi bó gối lặng lẽ khóc. Càngkhóc càng thương tâm, nước mắt không ngừng tuôn rơi, dường như thứ cô đánh mấtkhông chỉ là ví tiền và thẻ phòng, đó mới là nguyên do thực sự khiến cô đaulòng.

Một lúcsau mới dần bình tĩnh lại, chẳng phải vì không còn thấy khó chịu nữa mà vìtrong lúc tình cờ tay chạm vào một vật cứng.

Hóa rađiện thoại vẫn nằm trong túi quần, cô gần như đã quên mất nó. Khẽ sững sờ côrút điện thoại ra, màn hình phát ra ánh sáng trắng âm u, vì nước mắt nhạt nhòanên cô như thấy có màn sương mờ mờ ảo ảo.

Rồitrong tích tắc, nước mắt lại lần nữa tuôn rơi dữ đội hơn trước, Lâm Nặc như bịtrúng tà nhấn từng phím, từng phím, thao tác nhanh nhẹn. Dãy số đó không nằmtrong danh bạ điện thoại, nhưng vì đã in sâu trong đầu nên lúc này chẳng cầnphải suy nghĩ. Dường như mọi thứ chỉ là bản năng, trong khi bản thân chưa suynghĩ thấu đáo thì đã nhấn phiếm gọi đi.

Cô máymóc áp ống vào tai, vì tín hiệu không tốt, vài giấy sau mới gọi thông. Đầu bênkia tiếng chuông vang lên, "Tút" một tiếng như phá tan sự tĩnh lặngcủa màn đêm.

Lúc nàycô bỗng bừng tỉnh, cả người cứng đờ, nhanh như cắt vội vàng ngắt điện thoạinhưng rồi lại như luyến tiếc, thẫn thờ nhìn chăm chú vào màn hình.

Việcđến nước này, cô lại dễ dàng nghĩ đến anh như vậy.

Vừarồi, hệt như vẫy vùng lặn ngụp rất lâu trong sự sợ hãi và bóng tối, rốt cuộc côcũng tìm được thanh gỗ trôi nổi để bám víu, vừa mừng vừa lo vội ôm lấy, ôm lấynơi bấu víu duy nhất của mình.