Nơi Cuối Con Đường

Chương 25: Bệnh



Chuyệnchia tay với Từ Chỉ An cuối cùng bố mẹ cô cũng biết.

Thậtra, Lâm Nặc cũng không muốn giấu giếm, một hôm bà Lâm thuận miệng hỏi: “Sao gầnđây cuối tuần chẳng thấy con hẹn hò?”. Lúc này, cô ậm ờ trả lời, lật cuốn tiểuthuyết trinh thám trong tay bình thản nói: “Con chia rồi”.

Bà Lâmkhông phản ứng gì, chăm chú quan sát nét mặt của con gái, nghi ngờ liệu mình cónghe nhầm không hỏi lại: “Chia? Chia gì?”.

“Chiatay”, Lâm Nặc đặt sách xuống, đi rót nước, đưa cho bà Lâm vẫn đang chưa kịp“tiêu hóa” thông tin.

Tiếp đólà hàng loạt câu hỏi chất vấn.

Chẳnghiểu sao Lâm Nặc chợt cảm thấy mình đã trưởng thành lên rất nhiều. Năm đó níuchặt tay anh, tựa vào lòng anh, tình nghĩa sâu nặng, làm sao nghĩ rằng sẽ cómột ngày mình có thể bình tĩnh nói về người yêu cũ như vậy.

Cũngthấy đau lòng nhưng vẫn kiềm chế được.

Ở nhàhọ Lâm, con cái được tự do yêu thương, bà Lâm tuy cảm thấy Từ Chỉ An khá tốtnhưng bà cũng hiểu có một số việc chẳng thể miễn cưỡng được, chỉ than, “Thậtđáng tiếc, dù sao cũng yêu nhau mấy năm rồi” rồi nghĩ sang chuyện khác lại hỏi,“Vậy còn cái cậu họ Giang thì sao?”.

Anh ấyư? Lâm Nặc cụp mắt xuống, từng đóa, từng đóa hoa nở rộ in trên nền vải bọcsofa, chẳng rõ trên gì nhưng màu sắc rất nhã nhặn, rực rỡ sinh động đến lạthường.

Tựa nhưcuộc sống của Giang Doãn Chính, chắc hẳn cũng sôi động rực rỡ sắc màu như vậy.

Nhữngngày gần đây anh rất bận rộn, thời gian ở công ty cũng ít, cô vẫn thường bắtgặp anh xuất hiện trên các mặt báo, tạp chí hoặc chương trình thời sự. Phần lớnđều có ảnh khổ to đi kèm lại rõ nét, khi ngồi, khi đứng, ánh mắt sáng ngời,dáng hình mảnh khảnh thanh tú.

Nếu lànhững tin tức thời sự thì hơn phân nửa là liên quan đến hướng phát triển củaDung Giang. Khi trả lời phỏng vấn anh không nói nhiều, dường như không phảingười nhất nhất hợp tác với giới truyền thông nhưng câu trả lời lại chuẩn xácđến từng từ, nhấn mạnh từng câu chữ, nhịp nhàng, giọng nói tự nhiên, mạnh mẽlại đầy kiên định khiến người khác không khỏi trầm trồ thán phục.

Quanhững tin tức này Lâm Nặc mới biết gần đây công ty hợp tác với chính phủ trongviệc tiến hành cải tạo sửa chữa những nơi đã cũ trong khu Thành Bắc. Vài ngàytrước đó, ông Lâm cầm báo, noi chuyện phiếm cùng bạn bè qua điện thoại khôngngớt lời ca ngợi: “…Giang Doãn Chính quả là hậu sinh khả úy đó”.

Khi ấy,Lâm Nặc đang đọc sách ngay cạnh, không kìm được ngẩng đầu lên liếc mắt trôngthấy bức ảnh phóng lớn của anh được đăng trên mặt báo. Tuy là hơi xa nhưng côvẫn trông thấy dáng người trông nghiêng của anh, dường như hơi gầy hơn so vớingoài đời thật đôi chút.

Nhữngtin đồn ngoài lề cũng được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Lúc này, cô mớibiết ngoài Diệp Hi Ương ra thì bên cạnh anh còn xuất hiện rất nhiều phụ nữkhác. Không hiểu sao, dường như trước kia có cứ mãi sống trong thế giới khépkín, rõ ràng cũng giở tạp chí ra xem nhưng rất hiếm khi đọc được tin tức củaGiang Doãn Chính, vậy mà chẳng biết tự lúc nào thông tin về anh choáng ngợpkhắp nơi, đến cả những cô gái mảnh mai xuất hiện bên Giang Doãn Chính cũng được“thơm lây”, từng người từng người một mỉm cười rạng rỡ trước ống kính.

Nhữngngười phụ nữ đó, ai cũng quyến rũ, hấp dẫn, lại cùng Giang Doãn Chính tham dựcác buổi tiệc xã giao trở thành đề tài bàn luận của mọi người trong lúc trà dưtửu hậu.

Banđầu, Lâm Nặc dù trông thấy, nghe thấy nhưng vẫn chẳng cảm thấy gì. Thế nhưng,một vài lần sau đó, trong lòng cô bỗng trỗi dậy một cảm giác kỳ lạ, chợt nhớđến những lời nói của Từ Chỉ An trước hôm chia tay, cô không khỏi suy nghĩ, rốtcuộc Giang Doãn Chính có người phụ nữ nào bên cạnh không và liệu có bao nhiêungười? Nghĩ đến đây, ngoài sự tò mò thì dường như trong lòng cô còn có một cảmxúc khác khiến bản thân cảm thấy như vậy là không phải phép, liền lập tức ngănchặn suy nghĩ này ngay từ trong trứng nước, mặt khác lại tự nhủ: Liên quan gìđến mình chứ? Cả hai chẳng ruột rà thân thích, cớ sao phải bận lòng?

Huốnghồ từ sau buổi tối cô đến nhà anh, anh không chủ động tìm cô vì việc riêng tưnữa, lần gặp mặt gần đây nhất của họ là lần nói chuyện về vị trí trợ lý nhânsự. Cô thấy trong mắt anh thấp thoáng ý cười lại cảm thấy dường như anh bỏcuộc.

Có lẽchuyện này âu cũng là lẽ thường tình, dựa vào đâu mà anh - Giang Doãn Chínhphải theo đuổi một người ngây ngô, kém cỏi mãi không buông chứ? Cô hoàn toànkhông giống với những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh trong những buổi tiệcxã giao, huống hồ cô cũng chỉ nhất thời khơi gợi ý muốn bảo vệ trong anh màthôi.

Mà bấtkỳ mong muốn nào rồi cũng sẽ có ngày biến mất.

NhưngLâm Nặc không biết rằng, khi mình đang suy nghĩ về những điều này thì cũng làlúc Giang Doãn Chính đang nhớ đến cô.

Tiệcvẫn chưa tàn, anh bỗng thấy mất hứng, đặt ly rượu xuống sải bước ra ngoài, còncô bạn gái bên cạnh anh tuy vẫn chưa hết hứng thú giờ đây lại tựa như chú chimnon nép mình thuận theo ý anh.

Đi đếnbên chiếc xe, Giang Doãn Chính nói: “Cô Vương, cô ở đâu, tôi đưa cô về”. Thậtra cô là MC anh quen trong lần phỏng vấn trước đó, hai người cũng chẳng thânthiết, hôm nay tình cờ gặp mặt tại quán bar lại được một vị khách trung giangiới thiệu. Cuối cùng còn có dụng ý giao cô cho anh “phụ trách”. Nể mặt ngườiđó, Giang Doãn Chính đành ra sức phát huy độ ga lăng nam tính của mình.

Đốiphương có thiện cảm với anh, chủ động đề nghị: “Em mời Giang Tổng ăn khuya,được chứ?”.

GiangDoãn Chính lắc đầu, đưa tay xem đồng hồ, nói: “Xin lỗi cô, lát nữa tôi còn cóviệc”.

Hiếmkhi bị người khác từ chối, gương mặt nữ MC có chút tiếng tăm hơi bối rối nhưnglại nghĩ ngày tháng còn dài, cô liền gật đầu chui vào trong xe, nói địa chỉ nhàmình cho anh.

GiangDoãn Chính cũng ngồi vào xe, chiếc xe đen tuyền lộng lẫy hòa mình vào dòng xenhộn nhịp.

Đến khixuống xe, nữ MC xinh đẹp với chiếc khăn quàng rũ qua vai, quay đầu nhìn GiangDoãn Chính đang đứng tựa vào một bên xe, cười nói: “Không cần tiễn em nữa,Giang Tổng, anh về đi”.

GiangDoãn Chính gật đầu nhưng vẫn không nhúc nhích, rõ ràng là đang đưa mắt tiễn cô.

Cô nhìnanh trong màn đêm tĩnh mịch, cảm giác chưa bao giờ trông thấy đôi mắt nào lạiđẹp đến vậy. Rõ ràng là đen tuyền mà lại long lanh rực rỡ. Dưới ánh nhìn chămchú của đôi mắt ấy, hai gò má của cô chợt ửng đỏ. Dù sao cô vẫn còn trẻ, thườngngày trước ống kính luôn tỏ ra đoan trang thoải mái, lúc này đây không khỏi lộra cử chỉ vốn có của những cô thiếu nữ e ấp, mím môi lại lộ ra hai má lúm đồngtiền nhỏ nhắn, quay lại vẫy tay, giọng lanh lảnh: “Khi nào rảnh mình liên lạcnhé, bye bye”.

Cô búicao tóc, để lộ phần cổ trắng trẻo đến lạ thường dưới ánh đèn đường, toát lên sựtươi sáng đầy sức sống của tuổi xuân.

GiangDoãn Chính lạnh lùng liếc nhìn, gật đầu nói: “Tạm biệt”. Ngồi vào xe, anh nắmchặt vô lăng khép hờ mắt.

Cô MCấy đến cả tên anh cũng chẳng nhớ nhưng ánh mắt vô tình lướt qua khiến anh chợtnhớ đến người con gái mình gặp trước cửa thang máy vài tháng trước.

Dạo ấyvào giữa mùa hạ, ánh mặt trời gay gắt như đổ lửa bên ngoài cao ốc, Lâm Nặc đứngngay cạnh anh, chiếc áo cổ chữ V bằng vải bông, cổ đeo sợi dây mặt ngọc màutrắng đục càng tôn thêm nước da trắng mịn và cả sự trẻ trung xinh đẹp của cô.

Látsau, Giang Doãn Chính mở bừng mắt, khẽ nhấn chân ga lái xe đi. Anh cứ ngỡ nhữngngày này sẽ là khoảng lặng để xoa dịu tất cả nhưng chẳng ngờ chúng lại càng trởnên rõ nét. Có lúc, anh vô tình nhớ đến đôi mắt đen tựa viên đá quý, đến cảkhóe mắt cong cong khi cười của cô dường như chúng ở gần ngay trước mắt anh.

Tuầncuối cùng của tháng Mười một, Lâm Nặc cùng Giám đốc Lý đi công tác ra Bắc.

Giámđốc nhân sự chính là Giám đốc Lý, vì thế Lâm Nặc nghiễm nhiên được xem là trợlý của anh. Theo lịch trình, họ cùng một đồng nghiệp khác tất thảy ba người đếnCáp Nhĩ Tân triển khai công tác tuyển dụng.

Bà Lâmsắp xếp hành lý cho con gái, cố ý nhét vào túi chiếc áo khoác lông vũ mình vừamua. Ti vi phát chương trình dự báo thời tiết, Lâm Nặc chăm chú lắng nghe, bấtgiác há hốc mồm: “Không phải chứ! Lạnh thế cơ à?”.

“Đếnnơi thì khoác áo dày vào, đừng để bị ốm đấy!”. Đây là lần đầu tiên con gái đicông tác, bà Lâm dặn dò hồi lâu vì bà nhớ lúc Lâm Nặc còn nhỏ, thể lực kém hơnnhững đứa trẻ bình thường khác rất nhiều, gần như vài ba hôm là phải đi tiêmrồi uống thuốc.

Sau nàylớn dần, cô mới khỏe mạnh hoạt bát như các bạn đồng trang lứa nhưng hiện giờcon gái đi đến vùng Đông Bắc lạnh lẽo xa xôi, bà không khỏi lo lắng.

Lâm Nặclại chẳng để tâm, phẩy phẩy tay: “Con biết rồi” sau đó cô cầm điện thoại nhắntin cho Hứa Tư Tư.

Hứa TưTư nói: “Chuyện này có gì đáng phấn khởi đâu? Đừng quên chụp vài bức ảnh ởtrường Đại học Cáp Cung về cho tớ xem với nhé”. Đó là vì mối tình đầu của HứaTư Tư cũng học ở trường đại học công nghiệp nổi tiếng đó. Tuy cả hai đã chiatay chẳng còn liên lạc gì kể từ sau khi tốt nghiệp trung học, như hai kẻ xa lạbên đường nhưng hồi ức một thời thì chẳng thể nào quên được. Hiện giờ cô chẳngcảm thấy đau lòng nữa, có dịp cô còn muốn tìm hiểu xem bốn năm qua anh sống thếnào.

Lâm Nặcbằng lòng, đem theo máy ảnh kỹ thuật số, vừa nghe bà Lâm căn dặn vài câu thì côđã lăn ra ngủ.

Đến CápNhĩ Tân mới biết nơi đây thực sự rất lạnh, nhiệt độ xuống đến âm mười mấy độ.Lâm Nặc vốn sinh ra và lớn lên tại miền Nam, rất khó thích ứng, dù rằng đãkhoác áo lông vũ dày nhưng vẫn cảm nhận được khí lạnh xuyên qua từng lỗ chânlông len lỏi vào mạch máu, giá buốt đến thấu xương.

Giámđốc Lý đứng cạnh, miệng thở ra làn khói trắng nói: “Vài ngày nữa có thể sẽ cótuyết đấy”.

Chẳngphải chưa bao giờ Lâm Nặc trông thấy tuyết. Lúc nhỏ, cô đi du lịch cùng cha mẹ,cố ý đến miền Bắc vào mùa đông, nặn người tuyết trong công viên gần khách sạn,hai bàn tay nhỏ bé đỏ ửng lạnh cóng mà vẫn cười đùa rất vui vẻ.

Đồngnghiệp đi cùng cũng là người miền Nam, những ngày lạnh lẽo nhất ở thành phố C còndiện váy ngắn đi bốt hợp thời trang, lúc này, đờ người ra, hồi sau mới nói:“Tuyết ư? Mình vẫn chưa nhìn thấy tuyết”, giọng nói khẽ run rẩy, mắt sáng longlanh.

Ngồitrên xe trong lúc nhàn rỗi vô vị mọi người trò chuyện, chẳng rõ ai nhắc đếnGiang Doãn Chính trước, Lâm Nặc vô tình hỏi: “Gần đây anh ấy bận lắm sao?”. Cóvẻ rất tự nhiên nhưng lời vừa thốt ra cô mới thấy sững sờ, cũng may người ngồicạnh không để ý đến cách xưng hô tùy tiện của cô. Giám đốc Lý gật đầu nói:“Hiện giờ có lẽ Tổng giám đốc đang ở Bắc Kinh, vài hôm trước đã đi rồi nhưngtrước lúc đi cũng có lời căn dặn chuyến đi lần này của chúng ta”. Nói đến đâythì ông dừng lại, ra vẻ vô tình quay sang liếc Lâm Nặc một cái.

Lâm Nặcbắt gặp ánh mắt của ông, cảm nhận có phần bí hiểm khó hiểu, ngây người ra, sắcmặt Giám đốc Lý vẫn chẳng đổi chỉ nhìn sang chỗ khác. Cô hoài nghi liệu có phảimình quá đa nghi, chỉ vì vừa nhắc đến Giang Doãn Chính thì như “có tật giậtmình”, cứ cảm thấy người bên cạnh đều nhận ra bí mật.

Buổidiễn thuyết gần như kéo dài cả buổi chiều, đến chạng vạng tối khi họ trở vềkhách sạn thì quả nhiên tuyết đã rơi lất phất.

Bangười ngồi ăn cơm, nữ đồng nghiệp nói muốn ra ngoài đi dạo, Lâm Nặc không ngăncản được, đành phải đi cùng. Tản bộ mới phát hiện tuyết rơi ngày càng dày, lơlửng trên không trung rồi rơi xuống rất nhanh, hòa cùng tiếng gió vi vút.

Hai côgái trẻ nhất thời hứng chí lên, đội mũ tay trong tay đi trong đêm mưa tuyết,bước chân thong thả chẳng màng đến vẻ vội vã của người đi đường.

Xungquanh khách sạn đèn đuốc lấp lánh, tuy thời tiết lạnh không mở được đài phunnước nhưng những ngọn đèn đường bé nhỏ vẫn tỏa ánh sáng yếu ớt khiến quang cảnhnhư mờ như ảo, như phủ một lớp sương mù.

Mườinăm nay Lâm Nặc chưa từng trông thấy trận tuyết nào lớn như vậy, nữ đồng nghiệpđứng cạnh thì khỏi phải nói, đôi giày bốt giẫm trên mặt đất phát ra những tiếngcồm cộp, hai người họ đi bộ men theo con phố, cũng chẳng rõ ai “khởi xướng”,bước chân càng bước càng nhanh.

Hơn nửakhuôn mặt của Lâm Nặc quấn chặt trong lớp khăn choàng, đón lấy luồng gió lạnhthấu xương. Vậy mà cô lại thấy vui vẻ dường như rất lâu rồi chưa từng cảm thấythoải mái thế này, hít luồng khí lạnh có thể giải tỏa những tâm sự chất chứatrong lòng, mọi việc đều trôi dần vào trong quên lãng.

Nơi đâychẳng có những buồn vui vì công việc cũng chẳng có Từ Chỉ An cùng Giang DoãnChính, trời đất bao la, tuyết dày trắng xóa, ngẩng đầu lên là bầu trời đêm đensâu thẳm, tĩnh lặng đến mức khiến người khác phải run sợ.

Khoảnhkhác này, bốn bề lặng lẽ khác thường, còn cô lại thoải mái tận đáy lòng.

Vềkhách sạn ngủ chẳng bao lâu thì cô chợt thức giấc, cảm thấy khát nước cô đưatay lấy cốc lại giật mình run rẩy.

Rõ ràngtrong phòng hệ thống sưởi đang chạy nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, đến khi ngồidậy mới phát hiện đầu nặng trĩu còn chân thì nhẹ bẫng.

Bật đènngủ đầu giường, đồng nghiệp nằm chiếc giường ngay cạnh trở mình tránh ánh đèntheo phản xạ. Cô ngẫm nghĩ rồi tắt đèn, lọ mọ bò dậy trong bóng đêm.

Cũngmay vẫn còn ánh đèn ngủ nơi góc tường phát ra ánh sáng xanh lục yếu ớt. Cô kéochiếc va li du lịch ra, lục tìm một hồi, lúc này mới nhớ ra trước khi đi côđánh rơi hộp thuốc mà bà Lâm chuẩn bị cho mình. Khi đó, còn nghĩ rằng chẳng saođâu, cứ ngỡ không có tác dụng gì. Lúc này không khỏi ngẫm nghĩ, lần này về bịăn mắng là điều khó tránh khỏi.

Dướichân là tấm thảm, Lâm Nặc xỏ dép lê mang trong khách sạn, ngồi xổm một lúc cảmthấy chân nhũn ra đành ôm đầu lê từng bước về giường nằm.

Rạngsáng cô lên cơn sốt, sáng sớm cô cố gắng thức dậy, bạn đồng nghiệp trông thấygương mặt trắng bệch của cô không khỏi áy náy.

Lâm Nặcnhớ lại lúc nhỏ có lần nửa đêm cô sốt cao cũng là vào mùa đông. Khi đó, ở nhàông nội, cô quấn hai chiếc chăn bông mà vẫn thấy lạnh, lòng bàn tay, bàn chânnóng hôi hổi. Rốt cuộc, cô được ông bà nội đưa đến bệnh viện gần đó.

Cả đoạnđường đen kìn kịt đến cả đèn đường cũng chẳng có, cô ngồi sau xe lắc lư nghiêngngả, khó chịu đến mức muốn nôn.

Khi đóở trong thị trấn nhỏ, điều kiện y tế còn kém. Theo lý thì hồi đó cô còn nhỏ rồilại sốt cao, rất nhiều chuyện có lẽ chẳng nhớ rõ. Thế nhưng lần đó đến cả ánhđèn mờ nhạt ngoài hành lang trong bệnh viện vẫn hằn sâu trong ký ức cô, mang vẻlạnh lẽo, thê lương.

Kimtiêm chích vào mu bàn tay, bỗng chốc mát lạnh, cô òa khóc. Thật ra, chẳng đaulắm chỉ là tự dưng thấy ấm ức, lại thấy tủi thân. Phòng bệnh vắng vẻ, chỉ cómình cô là bệnh nhân, tuy ông bà nội đều ở ngay cạnh nhưng cô vẫn cảm thấy côđơn, cảm thấy nhớ bố mẹ đến lạ lùng.

Bệnhđến như núi đổ, cô ốm nửa tháng trời mới dần khỏe lại. Sau này, cô được đón vềsống cùng với bố mẹ, vậy mà chẳng hiểu sao cô vẫn không quên được đêm tối lạnhlẽo đó, thần kinh yếu đến mức cảm thấy cơ thể thật sự không chịu nổi.

Vì thế,khi Giám đốc Lý đề nghị đưa cô đi bệnh viện tiêm thuốc, cô xua tay từ chối:“Mua thuốc uống được rồi”. Vả lại, vì mình mà cản trở công việc cô cảm thấy áynáy vô cùng.

Mấyngày sau cô bắt đầu ho khan, ho đến long trời lở đất, cơn sốt vốn đã hạ nay lạicàng dữ dội hơn.

Đồngnghiệp rót cốc nước ấm đưa cho cô, cô đưa tay ra nhận lấy, cảm thấy xương sườnbên phải đau dữ dội, khiến cô gần như không thể thở được.

Vàobệnh viện mới biết bệnh đã chuyển thành viêm phổi, bác sĩ không chút biểu cảm,nói: “Phải nhập viện theo dõi hai ngày”.

Cô hơichoáng, tựa vào vai đồng nghiệp, loáng thoáng nghe thấy có người nói câu gì bêntai mình, giọng điệu có phần sốt rột mất kiên nhẫn.

Chẳngthể nào ngờ được lần đầu tiên đi công tác lại ra nông nỗi này, nằm trên giường,Lâm Nặc rối rít xin lỗi.

Giámđốc Lý vỗ về cô: “Cô cứ nghỉ ngơi đi, con gái đến nơi này, sức khỏe yếu đươngnhiên không chịu nổi rồi, đừng nói là cô, đến tôi cũng muốn cảm đây này”. Nóixong ông mỉm cười: “Đợi khi nào về tôi mời cô đi ăn một bữa để bù lại”.

Trôngthấy nụ cười của ông, Lâm Nặc cảm thấy rất ấm áp, yên tâm điều trị.

Thật rakhông chỉ phải nhập viện hai ngày, chứng viêm phổi chẳng thể thuyên giảm trongthời gian ngắn, thi thoảng nửa đêm vẫn còn sốt nhẹ, tuy dần biến chuyển tốtnhưng Lâm Nặc lại thấy rất sốt ruột bởi vì bọn họ sắp phải quay về thành phố C.

Chuẩnbị làm thủ tục xuất viện thì Giám đốc Lý nói: “Ở lại thêm vài ngày nữa đi, cứthế này quay về ngộ nhỡ bệnh tình nghiêm trọng hơn thì sao?”.

Lâm Nặcnói, “Vậy mọi người về trước đi, em về sau”, rồi lại hỏi, “Thủ tục xin nghỉphép em về làm bù sau nhé”.

Giámđốc Lý cười xòa: “Đương nhiên không thành vấn đề rồi”. Ông hỏi cặn kẽ bác sĩ,xác nhận chẳng có trở ngại gì, dặn dò một hồi mới rời đi.

Cơn bãotuyết tối đó kéo dài liên tục vài ngày, hiện giờ tuy trời đã hửng nắng nhưngmột vài nơi tuyết vẫn còn đọng lại chưa tan ra.

Phíasau phòng bệnh là khu hồ nhân tạo, lúc này đã bị đóng băng. Phòng bệnh của LâmNặc có tầm nhìn khá tốt, gần như toàn bộ khu nghỉ ngơi đều thu gọn trong mắt,những hàng ghế dài bên hồ tuyết phủ trắng xóa, vài đứa trẻ thăm bệnh chạy rangoài đùa nghịch, đưa chân đá cây tùng nhỏ, băng tuyết rì rào rơi xuống, vươngđầy trên mặt đất.

Cô thẫnthờ nhìn ra bên ngoài, lật cuốn tạp chí đồng nghiệp mua cho nhưng vẫn cảm thấyhụt hẫng. Tại thành phố băng giá xinh đẹp này, một thân một mình ở trong gianphòng bệnh, cảm giác cô đơn lẻ loi thật là khó chịu.

Chạngvạng tối ăn cơm xong, cô nằm xuống nhắm mắt lại, bỗng nhớ đến nhiều người vàviệc ở thành phố C, điện thoại gần ngay bên cạnh mà cô chẳng gọi cho ai cả.Ngàn dặm xa xôi, ngoài lo lắng ra thì họ muốn giúp cũng lực bất tòng tâm.

Mãi đếnbây giờ, ông bà Lâm vẫn không biết cô đã nhập viện nơi đất khách quê người.

Có lẽvì quá cô đơn, cô suy nghĩ một lát rồi ngủ thiếp đi.

Lâm Nặcthức giấc lần nữa vì nghe thấy tiếng động phát ra rất khẽ.

Cô từtừ mở mắt, hẳn là y tá đã tắt đèn giúp cô. Lúc này chỉ còn ánh sáng yếu ớt hắttừ ngoài cửa sổ vào.

Nhờ vàoánh sáng yếu ớt đó cô trông thấy bóng hình đứng cách đó không xa.

Mảnhkhảnh dong dỏng cao.

Anhquay lưng lại với cô, mặt chiếc áo len cổ cao, áo khoác ngoài vừa cởi ra treotrên giá ở góc phòng.

Ánhtrăng sáng trong hắt đến gót chân anh, tựa như dòng thủy ngân tuôn chảy. Cô imlặng nhìn người ấy hồi lâu, dường như vẫn không thể tin được. Thoáng chốc, mộtthứ cảm xúc nào đó bỗng trỗi dậy trong lồng ngực, cổ họng cô khô đắng, cuốicùng không kiềm chế được, cô khẽ kêu lên một tiếng.

Anhnghe thấy tiếng, liền quay lại, ánh mắt đen lấp lánh nhìn cô, cười lãnh đạmnói: “Tỉnh rồi à?”.