Nợ Nhau Một Lời Hứa

Chương 13: Đó Là Em Gái Anh



“Anh, mấy loại hoa này bày ở đây mà anh cũng nhìn được?”

“Em muốn làm thế nào thì làm, tự mình quyết định đi.” Hiện giờ tâm tư của Trọng Lâm đâu còn ở đây nữa. “Bây giờ anh bận chút việc, em ở lạichút rồi tự về đi!” Trọng Lâm đứng dậy mặc khoác áo chuẩn bị đi.

“Anh, anh khoan hãy đi, em còn có việc chưa nói với anh không phải sao? Anh!” Trọng Lâm làm như không nghe thấy tiếng cô gọi.

“Hứ, cho dù anh không giúp em, tự em cũng có thể điều tra ra đượcthôi!” Dịch Thủy Tâm buồn bực vì anh cô cứ thế mà đi, dậm chân một cái,thề rằng chuyện này về sau tuyệt đối không đi nhờ anh giúp nữa.

Liên tiếp vài ngày, Trọng Lâm đều không thể gọi được cho Thu Ý Hàm,không biết có phải cô cố ý tránh mình hay không, hay là cô đã xảy rachuyện gì, làm anh lo lắng hơn cả chính là vế sau, nhìn thấy văn kiệntrong tay nhưng chẳng có tâm trí nào đi xem.

“Người anh em, hạng mục nào mà khó như vậy, ngay cả tài năng kinh doanh xuất chúng như cậu cũng không giải quyết được.”

“Lăng Tiêu, cậu về khi nào vậy, cũng không nói trước với tôi mộttiếng.” Trọng Lâm nhìn người vừa đi vào, muốn nở nụ cười một chút, nhưng đáng tiếc không thành công.

“Vài năm nay vui vẻ phong lưu ở nơi nào, ung dung tự tại đến mấy nămmà chẳng có chút tin tức.” Gặp lại bạn tốt đã mấy năm không gặp, TrọngLâm chế nhạo.

“Nào có cái gì vui vẻ đáng nói, tôi bị ông già tôi bắt sung quân đếnbiên cương, đâu phải cậu không biết.” Cuối cùng có thể nhìn thấy ánh mặt trời, Lăng Tiêu bắt đầu tìm bạn tốt kể khổ. “Cậu không biết cái côngty con mà ba tôi giao cho đã nát đến cỡ nào đâu, tôi đây phải hao hếtbốn năm thời gian mới có thể xoay chuyển càn khôn, tới giờ mới được giải phóng.”

“Ồ! Tôi còn tưởng rằng do cậu ôm mỹ nhân ngủ thơm đến quên thờigian.” Lăng Tiêu vì lý do gì mà bị đối xử như vậy, trong lòng anh rõràng hơn ai hết. Nếu không phải bởi vì giúp anh, Lăng Tiêu tự ý thuyênchuyển phần lớn vốn lưu động của tập đoàn nhà bọn họ, thiếu chút nữa tạo ra tổn thất nghiêm trọng, cậu ta cũng không bị ba mình điều đến công ty con kia. Nhưng là, mấy năm nay cậu ta cũng không liên hệ với anh, chính vì sợ anh đặt nặng chuyện này trong lòng. Vậy thì cứ theo ý cậu ấy cố ý biểu hiện tùy ý một chút.

“Thiên địa làm chứng, trong lòng tôi chỉ có một mình em gái cậu, tôi tuyệt đối sẽ không lăng nhăng.” Lăng Tiêu tỏ rõ thái độ.

“Đúng rồi, mấy năm nay tôi không ở cạnh cô ấy, cậu có nhớ lời tôidặn, giúp tôi đuổi hết đám ruồi bọ đi theo cô ấy không, em gái cậu đángyêu như vậy, không giám sát chặt chẽ một chút, sẽ bị người khác nhanhchân đến trước.” Đây là chuyện Lăng Tiêu trước khi đi đặc biệt nhấnmạnh.

“Trước đó cũng không có vấn đề gì, mấy ngày nay vì tôi có chútchuyện, không quan tâm mấy, vừa lúc cậu đã trở lại, nhanh chóng tóm vàotay đi, miễn cho đêm dài lắm mộng.” Trọng Lâm nói đầy tâm trạng.

“Xem ra cô gái vừa mắt cậu cuối cùng đã xuất hiện, ai bảo cậu trướckia luôn cười nhạo tôi, giờ thì ráng chịu đựng đi.” So với cười nhạoanh, Lăng Tiêu đối với cô gái khiến anh động lòng càng cảm thấy hứngthú.

“Tiết lộ chút đi, cô gái thần thánh như thế nào có thể làm cho Trọngđại công tử – luôn luôn cho phụ nữ là phiền toái, lại có thể vì phụ nữmà phiền não.” Vẻ mặt Lăng Tiêu như đang xem hài kịch. “Nói tôi biếttình huống của cậu, tôi giúp cậu nghĩ cách. Tôi chính là…”

“Cậu hãy lo mà giải quyết chuyện của mình trước đi, không cần nhúngtay chuyện của tôi.” Không muốn anh ta hỏi tiếp nữa, Trọng Lâm vội cắtngang.

“Vì con đường theo đuổi vợ, tôi đã quyết định phải làm việc ở công ty cậu, nhanh nhanh sắp xếp cho tôi một chức vị.” Lăng Tiêu nói xong,chỉnh đốn lại quần áo, “Giờ thì, tôi sẽ đi tìm Tiểu Tâm của tôi.”

Lăng Tiêu đi rồi, Trọng Lâm lại lâm vào trầm tư. Không đợi đến giờtan tầm, Trọng Lâm đã dặn dò công việc cho thư ký, chuẩn bị trực tiếp đi tìm Thu Ý Hàm.

“Thành thật xin lỗi, tổng giám đốc có nói hiện tại lúc này ai cũngkhông gặp, cho nên tôi không thể để ngài vào đuuợc.” Thái độ thư ký củaThu Ý Hàm rất kiên quyết.

“Chuyện tôi muốn làm, không ai có thể ngăn cản.” Ở trước mặt người khác, Trọng Lâm trước sau vẫn luôn lạnh lùng ngang ngạnh.

“Ngại quá, chủ của tôi họ Thu, không phải họ Trọng.” Thư ký tuyệt không nhún nhường.

Trọng Lâm trong lòng thầm nhớ kỹ thư ký này, hôm nay dám lên mặt vớianh thì phải dám nhận thủ đoạn của anh. Mang vẻ mặt u ám quay lại xe,anh ở bên ngoài chờ cô đi ra.

Trước kia Trọng Lâm chưa bao giờ nghĩ tới chính mình thế mà có ngàysẽ làm loại chuyện ngồi ôm cây này, nhưng hiện giờ cũng đành chấp nhận.

Thu Ý Hàm cuối cùng cũng bận rộn hoàn thành công tác hôm nay, thậtlà, chỉ cần dừng việc lại thì sẽ nhớ đến anh. Cô thu dọn đồ đạc, đồngthời cũng thu xếp chấm dứt tâm tình buồn tẻ suốt một ngày. Nhưng vừa mới ra khỏi cổng đã bị người ta kéo vào trong xe.

“Là anh.” Giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai. Thu Ý Hàm không hề suy nghĩ liền cho anh một cái bạt tai.

“Đùa giỡn tình cảm của tôi thú vị lắm đúng không? Anh đã có cái côDịch Thủy Tâm kia, còn trêu chọc tôi để làm gì?” Những lời này gần nhưlà Thu Ý Hàm đã hét ra.

“Em đang nói cái gì, chuyện giữa chúng ta thì có liên quan gì đến Tâm Nhi.” Trọng Lâm nặng nể vò đầu bứt tóc, đối với những lời cô nói hoàntoàn mờ mịt.

“Anh không cần phải gạt tôi nữa đâu, ngày đó ở vườn hoa, tôi đã nhìnthấy toàn bộ rồi.” Thu Ý Hàm mệt mỏi nói. Nghe tiếng anh vô cùng thânthiết kêu Dịch Thủy Tâm kia, cô cảm thấy vô cùng tồi tệ.

Nghe thấy lời của cô, Trọng Lâm nở nụ cười. “Em đang ghen.”

“Nếu em thật sự nhìn thấy toàn bộ thì sẽ không hiểu lầm, Tâm Nhi emấy là em gái anh.” Trọng Lâm xoay mặt cô lại, nói với cô tình hình thựctế của tình huống đó.