No Moral (Không Đạo Đức)

Chương 97: Cặp đôi



"Luật sư Do? Anh nói rằng sẽ đến bệnh viện thăm bên kia, sao rồi ạ?" khách hàng của cậu trả lời.

"Tôi vừa từ rời khỏi bệnh viện đây ạ. Tôi gọi để cho anh biết một vài điều, anh có rảnh để nói chuyện không?"

Khi gặp cha mẹ của nạn nhân, Yoonshin đã nhìn thấy một dấu hiệu mờ nhạt rằng chuyện này có thể được giải quyết ổn thỏa. Gia đình của nạn nhân đã cho phép cậu đến thăm cậu bé và cũng không tỏ ra khó chịu hay lạnh lùng. Vì vậy, Yoonshin đã tìm được sự kết nối với họ.

May mắn thay, người mẹ của nạn nhân lại học cùng trường tiểu học với em họ của Yoonshin. Ngoài ra, Yoonshin cũng nhớ rằng cậu đã từng đến thăm trường tiểu học ấy khi còn nhỏ, bầu không khí cũng đã dễ chịu hơn khi cậu trò chuyện về những chủ đề tưởng chừng chẳng liên quan gì ấy.

Yoonshin khá giỏi giao tiếp, cậu đã sử dụng thế mạnh của mình để khiến mọi thứ suôn sẻ hơn.



"Vâng, tôi rảnh ạ. Anh đã nói với họ rằng tôi sẽ bồi thường thật nhiều tiền phải không?"

Yoonshin càu nhàu trong lòng rằng không phải lúc nào tiền cũng giải quyết được vấn đề đâu.

Yoonshin tức giận với câu trả lời hời hợt của bên kia nhưng cậu không bộc lộ mà chỉ nói: "Đầu tiên thì anh cần phải trực tiếp xin lỗi họ một cách chân thành."

"Tất nhiên, tôi rất sẵn lòng làm điều đó nếu họ cho phép. Tôi có thể tới đó và xin lỗi đàng hoàng ".

"Thật tuyệt khi anh sẵn sàng làm điều đó. Như anh đã đề cập thì tốt nhất là nên bồi thường cho phía nạn nhân. Không có một con số nào chính xác được đưa ra ở đây cả, nhưng thông thường thì chúng tôi sẽ tính bồi thường theo tổng số thời gian hồi phục mỗi tuần của nạn nhân. Sẽ có rất nhiều sự thay đổi nên tôi đã xem xét rất kỹ các chi phí từ phía bệnh viện, các vụ án tương tự khác và đưa ra con số 23,800 đô la."

"Làm tròn lên 25.000 thì sao?"

"Cha mẹ của đứa trẻ có thể sẽ đồng ý với lời đề nghị đó. Sự chân thành của anh quan trọng hơn con số đó ạ".



"Chà, tiền tương đương với sự chân thành. Nếu không đủ, anh có thể dùng thêm cũng được."

Khi có khách hàng sẵn sàng chi tiền cũng là một điều tốt. Yoonshin nắm chặt điện thoại hơn và lặng lẽ đứng dậy khỏi băng ghế. "Vậy thì tôi sẽ tính toán lại rồi báo cho anh sau nhé. Anh sẽ cần phải đến bệnh viện để xin lỗi, cha mẹ của đứa trẻ muốn tôi đến thăm cậu bé vì vậy anh hãy sắp xếp một ngày để đi cùng tôi. Tôi sẽ thu thập tất cả các thủ tục giấy tờ và liên lạc với anh sớm."

"Được rồi, tôi sẽ chờ đợi cuộc gọi của cậu. Cảm ơn luật sư rất nhiều."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Yoonshin định bắt một chiếc taxi để về nhà, cậu đã không lái xe đến đây. Yoonshin đứng xếp hàng ở cuối hàng taxi dài, rồi cậu nhìn chằm chằm vào lịch sử cuộc gọi của mình. Ở cuối màn hình của cậu là bằng chứng về cuộc gọi của cậu với Sehun vào ngày hôm trước.

'Điều đó có nghĩa là hôm nay chúng ta sẽ không gặp sao?' Yoonshin nghĩ.

Sehun chưa bao giờ đồng ý gặp cậu sau giờ làm việc cả. Cả hai đã lại hôn nhau thật đó, nhưng Sehun không hề rút lại câu hỏi tại sao anh và cậu lại phải hẹn hò.

Tất nhiên cậu cũng có thể gọi điện cho Sehun trước. Cơ mà cậu chẳng muốn tán tỉnh cái người kia sau khi đã hùng hồn tuyên bố với anh rằng cậu sẽ không nói thích anh trước đâu. Cậu không muốn tỏ ra tuyệt vọng trước mặt anh nữa.

Yoonshin gõ tên Sehun, giấu đi sự thất vọng rồi nhét điện thoại vào túi áo khoác. Cậu tiến lên một bước, đi theo người trước mặt.

Ngay lúc đó tiếng còn xe inh ỏi vang lên.

Bíp bíp. Tiếng còi vừa rồi phát ra từ bãi đậu xe bên phải Yoonshin. Tất cả mọi người đang đứng xếp hàng đều quay đầu về phía phát ra tiếng còi đó. Yoonshin cũng quay lại nơi phát ra âm thanh đó, một chiếc sedan sang trọng đang đỗ trong bãi đỗ xe chính là nguồn cơn của sự ầm ĩ này.

Cửa sổ của ghế tài xế lặng lẽ hạ xuống và khuôn mặt của Sehun xuất hiện, tay anh đặt trên cửa xe. Có lẽ vì khuôn mặt đẹp trai của anh mà tiếng bàn tán xì xào bắt đầu nổi lên trong phía đám đông.