No Moral (Không Đạo Đức)

Chương 91: Đề nghị hẹn hò



Sau khi lịch sự kết thúc cuộc gọi, Yoonshin lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở hờ. Cậu cố hít đầy không khí trong lành vào phổi trước khi miễn cưỡng đóng cửa sổ và bắt đầu ngày làm việc của mình.

Cậu vô tư đi dọc hành lang và ngay lập tức đến văn phòng thư ký. Thư ký Tak vui vẻ đưa tay ra chào cậu. "Luật sư Do, cậu có thể đưa tất cả tài liệu của mình cho tôi. Tôi sẽ sao chép chúng và trả lại cho cậu."

Yoonshin biết ơn rồi bàn giao lại tài liệu cho thư ký Tak. Cậu cố gắng che giấu sự mệt mỏi của mình rồi nói "Thẻ nhớ cho camera hành trình cũng ở đó đấy ạ—anh nhớ copy cả cái đó nữa nhé. À anh có thể lưu thỏa thuận trả trước trong kho không ạ? Với lại nhờ anh xem xét lý lịch của cha mẹ của đứa trẻ đã nộp khiếu nại nhé? Tôi muốn biết liệu có bất cứ điều gì liên quan đến học vấn, cá nhân hoặc gia đình của họ mà tôi có thể sử dụng hay không ạ."

"Tôi sẽ làm điều đó," Thư ký Tak trả lời.



"Cảm ơn anh."

Máy photocopy bắt đầu kêu lên, Yoonshin liền dựa tay vào vách ngăn của bàn làm việc trong văn phòng thư ký. Mắt cậu hướng về phòng làm việc của Sehun. Chủ nhân của căn phòng không khác gì như thường lệ.

Sehun vẫn luôn mặc quần áo chỉnh tề, thẳng lưng tập trung vào công việc với vẻ mặt nghiêm túc khi xoay chiếc bút trên tay. Anh ấy trông thật hoàn hảo. Yoonshin thực sự rất ngưỡng mộ sự hoàn hảo của Sehun, không thể nào vượt qua bộ ghen của người đàn ông xuất sắc đó.

Yoonshin chống cằm bằng một tay và nhìn chằm chằm vào Sehun. Nhưng sau đó, lông mi của cậu bỗng run run.

'Chúng ta sẽ hẹn hò chứ?' cậu tự hỏi rồi ngả người sâu hơn vào tay vịn và nheo mắt lại. 'Hoặc có lẽ chúng ta vẫn chưa thể làm điều đó?'

Họ đã hôn nhau, nhưng Sehun không hề thổ lộ tình cảm của mình hay chính thức nói lời hẹn hò với cậu. Công bằng mà nói thì Yoonshin, người vẫn chưa chắc chắn về cảm xúc của mình cũng không hề hỏi anh những điều ấy. Họ không phải trẻ con nữa rồi, cả hai đều là người lớn có năng lực nhận biết, họ có thể bắt đầu bằng một mối quan hệ bằng thể xác thuần túy. Cậu đã nghĩ đến tất cả các khả năng rồi.



"Liệu anh ấy có thích mình không nhỉ?' Yoonshin muốn biết Sehun đang nghĩ gì về cậu, nhưng cậu chẳng thể tự mình hỏi người kia, vì cậu không muốn tạo thêm ấn tượng tiêu cực về Sehun trong tâm trí mình nữa.

'Làm thế nào để khiến anh ấy mời mình đi hẹn hò đây?' cậu tiếp tục thắc mắc.

Yoonshin không biết Sehun có phải kiểu người thích yêu đương kiểu lãng mạn hay không. Trước đó cậu còn nghĩ anh sẽ chẳng có thời gian cho những thứ lãng mạn mà chỉ có thể dành hết cho công việc mà thôi. Cậu đã gặp anh mỗi ngày tại nơi làm việc trong mấy tháng qua, nhưng chưa hề có thời gian để tìm hiểu lẫn nhau. Mối quan hệ của cả hai chỉ được hình thành thông qua những ý kiến ​​​​trao đổi về công việc mà thôi.

Tuy nhiên, có một điều mà cậu rất chắc chắn. Bất kể Sehun là người như thế nào, cảm xúc của anh có ra sao thì theo bản năng, Yoonshin cũng luôn bị thu hút bởi anh. Có lẽ đó là bởi vì họ như hai cực nam châm vậy.

Yoonshin không thích cãi vã hay xung đột với người khác. Cậu trở thành một luật sư đơn giản vì cậu thích việc gỡ rối những vấn đề. Yoonshin thường mỉm cười và tránh mặt người ta thay vì tranh cãi với họ. Cậu không thường đuổi theo người khác như cách cậu làm với Sehun.

Sự khó chịu mà Yoonshin luôn cảm thấy mỗi khi cậu tiến gần Sehun có thể là bản năng của cậu, khiến tình cảm của cậu dành cho người kia có thể phát triển theo một hướng không thể tưởng tượng được.

"Kỳ lạ thay, tôi cảm thấy mình có thể dựa vào anh," Yoonshin thì thầm.

Cậu biết, Sehun có lẽ sẽ vẫn xa cách, không thay đổi và bất động với cậu. Anh sẽ khó tính và kiêu ngạo hơn bao giờ hết, nhưng thỉnh thoảng người đàn ông ấy sẽ lắng nghe Yoonshin và đưa ra những gợi ý cực kỳ hữu ích cho cậu.

Môi Yoonshin run rẩy, cố gắng nhịn cười mà không thành công khi phân tích khuôn mặt tỉ mỉ và tinh tế của Sehun. Đôi mắt của Yoon dừng lại khi thấy Sehun đang cắn môi, khiến nó đỏ ửng và bực bội vì va phải thứ gì đó.