Niếp Môn

Chương 57: Tu Nguyệt lớn mật



Niếp Nhân Nghĩa không chút nào yếu thế, quật cường đem súng lục thượng

thang một bàn tay túm áo Niếp Nhân Hằng, đem hắn ấn trên thân xe, đôi mắt

sát ý nói cho Niếp Nhân Hằng sợ, hắn thật sự sẽ nổ súng.

Lúc này, Rawson quản gia nhỏ giọng nói ở bên tai Niếp Hoán, Niếp Hoán sau

khi nghe được, hơi hơi nhíu mày, trong ánh mắt nếu có chút đăm chiêu.

“Đủ rồi.” Trong đám người truyền ra thanh âm Niếp Hoán, tuy rằng suy yếu,

nhưng khí phách vẫn bức người như cũ.

Người của gia tộc Niếp môn cũng đều biết rõ, chỉ cần hắn còn sống thì chủ

nhân Niếp môn là hắn, cho nên cũng không dám làm càn quá nhiều.

Niếp Nhân Hằng cùng Niếp Nhân Nghĩa lúc này cũng dừng lại, nghiêng đầu

nhìn La Sâm quản gia chậm rãi đẩy Niếp Hoán tới.

Niếp Hoán tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, ngẩng đầu nhìn Niếp Nhân Hằng, ánh

mắt tuy rằng vô lực, nhưng thân là người thừa kế gia tộc nên hắn rất uy nghiêm.

“Niếp Nhân Hằng, cháu kính trọng người là cậu, cô gái này, chỉ sợ cậu không

có cách nào động đến thôi.”

Niếp Nhân Hằng không hờn giận:“Vì sao? Chẳng lẽ cháu cũng cho rằng dùng

cô ta có thể đổi lấy con dâu Niếp Nhân Nghĩa? Đừng choáng váng.”

Hắn lại đè lên Niếp Nhân Nghĩa, vẻ mặt phẫn hận tiếp tục nói:“Bọn họ phải nghĩ

rằng bắt cóc con dâu Niếp Nhân Nghĩa là có thể bảo trụ tánh mạng của mình,

chẳng lẽ cháu cũng là nghĩ như vậy sao? Thực buồn cười. Chỉ sợ bọn họ chạy

loạn lên rồi, còn có thể có tâm tư đến để ý tới cô gái này?”

Niếp Hoán bất đắc dĩ cười cười, nhìn Niếp Nhân Hằng trong ánh mắt bao

nhiêu có một tia khiêu khích:“Không không không, cháu nghĩ là cậu hiểu lầm rồi

, câu vừa nói kỳ thật là có thiện ý khuyên can. Nói cho cậu một tin, cô gái này là

em giái của Lãnh Thiên Dục.”

ôn xử lí, cậu không cần lo lắng.” Dứt lời, hắn ý

bảo Rawson quản gia.

Rawson quản gia làm lễ xong, phụ giúp Niếp Hoán chậm rãi đi đến biệt thự,

mấy người kia mang theo Lãnh Tang Thanh đi sát sau đó.

--- ------ hoa lệ lệ phân cách tuyến --- ------

Niếp Ních là một tay đua xe chuyên nghiệp, từng tham gia rất nhiều trận đấu,

tuy không được thứ nhất, nhưng cũng không ra quá sau ba.

Dọc theo đường đi, hắn dùng tốc độ rất nhanh, cũng không phải muốn mau

chóng chạy trốn, mà đối sự việc vừa xảy ra tâm tình muốn phát tiết. Khuôn mặt

hắn tà mị, kiêu ngạo, hắn lái xe, xe và hắn giống như một thể, ở chỗ vòng gấp

cùng chướng ngại hắn rất thành thạo.

Niếp Nhân Quân ngồi ở đằng sau, gương mắt cũng vô cung kiêu ngạo, thỉnh

thoảng nhắc nhơ Niếp Tích cẩn thận một chút, tốc độ trên xe tỏa sự vui sướng

mãnh liệt, cũng làm cho hắn phá lệ mà hưởng thụ.

Đàn ông phát tiết, không phải là hay lấy loại này nọ ra phát tiết sao?

Tốc độ cùng cồn độ.

Khuôn mặt Niếp Ngân lại bình tĩnh, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, một đôi mày

kiếm nhíu lại, có chút đăm chiêu.

Đi được một đoạn, Niếp Tích chợt nhớ một chuyện nên dừng xe lại, mọi người

thuận thế nghiêng mạnh về phía trước, cũng đánh gãy sự bình tĩnh của Niếp

Ngân.

Niếp Tích quay đầu lại nhìn Niếp Ngân:“Chúng ta, muốn tìm Thanh Nhi trước

không?”

Những lời này cũng đang trúng với sự đăm chiêu của Niếp Ngân, hắn nâng

mắt nhìn thẳng Niếp Tích, thản nhiên nói ra một câu:“Lái xe đi, cô ấy sẽ tự về

biệt thự.” Nói xong, hắn đem mặt lại quay ra nhìn cửa sổ.

Niếp Tích miễn cưỡng cười cười, khởi động xe.

“Bị anh vô tình đuổi đi, nếu là em, em sẽ không về? Em nghĩ, cô ấy hiện tại đã

mua vé máy bay, bi thương chờ đợi chuyến bay ra đi.” Niếp Tích ra vẻ không

cần thiết nhưng trong lòng vẫn để ý, nếu chuyện này đại ca không tự chủ động

thì hắn cũng không có biện pháp nào mở miệng.

Niếp Ngân không nói gì, vẫn nhìn ra cửa sổ như cũ, trong đầu hắn nghĩ lại vẻ

mặt Lãnh Tang Thanh lúc bỏ đi, cảm thấy giọng điệu cảu mình hơi có chút quá

đáng, nhưng tình hình lúc đó nếu không làm như vậy, làm sao cô sẽ ngoan

ngoãn rời đi, nếu không phải là cô hắn cũng sẽ không lo lắng như vậy.

Trong đầu Niếp Ngân tự nhiên nhớ tới một nữ đặc công, trong lòng lại thêm

một ý nghĩ.

“Thanh Nhi, kêu Thanh Nhi, loại này xưng hô này là anh nói sao? Sao anh

không kêu là chị dâu đi.” Tu nguyệt có chút ghen tuông, hai tay khoanh trước

ngực, mất hứng châm chọc nói.

“Hơn nữa, đó là anh trai anh......”

Lúc này, Niếp Tích cố ý đụng tới người con gái xinh đẹp bên cạnh, dùng tay lái

nghiêng mạnh thân xe, đánh gãy lời nói Tu nguyệt.

“Không có việc gì thì im miệng, không phải hiện tại rất nhiều quốc gia đã

nghiêm lệnh cấm hành khách nói chuyện phiếm trên xe sao?” Niếp Tích hơi

cảnh cáo với cô nói.

Tu Nguyệt tức giận sửa lại mái tóc dài, vẻ mặt giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Đúng rồi, cô không phải nói có bí mật lớn sao? Là cái gì?” Niếp Tích dò hỏi.

Khi Niếp Tích hỏi, Tu Nguyệt không để ý đến hắn, cô nhìn ra ngoài cửa sổ như

cũ, giống như không có nghe thấy gì âm thanh gì, tự đắc thổi sáo.

“Này, tôi đang hỏi cô đấy, lại muốn chọc tôi sao?” Niếp Tích tức giận gầm nhẹ

với Tu Nguyệt nói.

Tu Nguyệt không để sự tức giận của hắn, vẫn như cũ ngắm phong cảnh bên

ngoài, lẩm bẩm:“Nước Tác Mã Lý này, hẳn là nhiều thế giới liên hệ với nhau,

cho dù là một chuyện nhỏ, hành khách và lái xe không được nói chuyện phiếm.”

Niếp Tích bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cô gái trước mặt này hắn hoàn toàn phải đầu

hàng, Niếp Nhân Quân ở phía sau cười phá lên.

“Cháu là con dâu cảu Niếp Nhân Nghĩa sao?” Giọng nói hắn hiền lành.

Tu Nguyệt quay đầu lại, như một tiểu thư khuê các bình thường tư thái

nói:“Xem như vậy đi, Niếp bá bá, tên của cháu là Tu nguyệt, thật cao hứng

được bác, càng thêm vinh hạnh có thể cùng bác trải qua chuyện hôm nay.”

Niếp Nhân Quân phá lệ rất thích cô gái này, trong lòng rất cao hứng:“Thật sự là

thật không ngờ, nhìn qua cháu như một cô gái bình thường mềm mại nhưng đối

mặt mọi việc hôm nay có lại bình tĩnh, cháu và Tích nhi là bạn tốt sao?”

Tu Nguyệt dùng khóe mắt miết thị liếc Niếp Tích một cái, cười nhạt nói:“Cũng

không phải vậy sao, đời này cũng chỉ là bạn tốt, một bên là bảo bối trong nhà

Sharu, nó chỉ là cùng một loại Đức chăn cừu, mà một cái khác chính là trong

nhà bác đại bảo bối Niếp Tích.”

Niếp Tích nghe xong thiếu chút nữa lệch hướng, vì muốn làm cho Tu nguyệt im

miệng, hắn lại lắc mạnh xe, bất quá lần này Tu nguyệt đã có phòng bị, gắt gao

ôm chặt ghế, hoàn toàn không có bị sao ngay cả tóc cũng không loạn.

“Tích nhi, cẩn thận một chút, Tu Nguyệt tiểu thư hiện tại là người ngoài nhưng

sắp làm vợ con rồi.” Niếp Nhân Quân nói với Niếp Tích.

“Cô ấy? Vợ?” Niếp Tích bày ra khuôn mặt không cho là đúng:“Nhìn thấy cô ta

lão già kia còn phải mờ mịt? Cô ta dùng nhan sắc mê hoặc người ta, còn chưa

hết, này phụ nữ này có âm mưu quỷ kế rất nhiều, nhiều đếm không xuể đâu.”

Những lời này càng chứng tỏ Niếp Tích cùng Tu Nguyệt có quan hệ.

Niếp Nhân Quân tự nhiên sớm dự đoán được, không nói gì nữa ngậm miệng

cười.

“Niếp bá bá, nếu có một ngày bác thật sự phát hiện Tu nguyệt mang thai,

không cần hoài nghi, đứa nhỏ này chắc chắn là cháu của bác.” Tu Nguyệt cũng

không hề giấn, nhanh mồm nhanh miệng nói với Niếp Nhân Quân.

“Ha ha ha, bác còn chưa nghĩ đến bế cháu đâu.” Niếp Nhân Quân sung sướng

cười ha hả:“Bất quá, vô luận như thế nào thật sự thực cảm tạ hôm nay cháu vì

cứu chúng ta mà hy sinh.”

Đầu tóc Tu Nguyệt có chút loạn, nhưng vẫn lỗ ra ngũ quan xinh xắn, cùng với

đấy mắt tham lam mà đáng yêu:“Vậy Niếp ba ba không thưởng cho Tu Nguyệt

cái gì sao?”

Niếp Nhân Quân nhìn Tu Nguyệt, có chút hứng thú đáp lại:“Tu nguyệt tiểu thư,

nghĩ muốn cái gì trong lòng muốn thứ gì cứ việc nói thẳng, có thể làm được

Niếp Nhân Quân tôi nhất định sẽ làm.”

Đôi mắt xinh đẹp của Tu nguyệt nhất thời lòe ra sáng như sao:“Cũng không

phải cái gì đáng giá, cháu nghĩ muốn bác đem Niếp Tích gả cho cháu.”

Niếp Nhân Quân nghe vậy ngẩn ra, sau đó liền cười ha ha.

Tay lái của Niếp Tích thực không ổn, hắn cầm cánh tay Tu nguyệt, dùng sức

đem nàng kéo lại phó ghế xe, điều chỉnh lại dây an toàn, muốn cô im miệng.

“Xú nha đầu! Không được nói lung tung!” Nói xong, hắn đạp chân ga chạy hết

tốc độ, xe chạy như bay nhanh chóng biến mất trên đường.