Niên Niên Hữu Dư

Chương 40



Thực tế thì, nút áo sơ mi trắng đầu tiên bị cởi ra, quả thật rất câu người. Ninh Dĩ Tầm không kìm lòng được cúi đầu, đem môi dán vào xương quai xanh gợi cảm của Niên Ấu Dư ʍút̼ vào, giờ phút này cô đặc biết muốn lưu lại ấn ký của mình trêи người Niên Ấu Dư, đánh dấu nữ nhân này thuộc về mình.

“Đừng…. sẽ để lại dấu….” Niên Ấu Dư cảm giác xương quai xanh hơi đau, lại mang theo chút tê dại, nàng biết nếu để Ninh Dĩ Tầm ʍút̼ xuống như vậy, khẳng định sẽ để lại dấu ấn liêu nhân.

“Một lát đem nút áo cài lại là được rồi, chị cũng không muốn để người khác thấy dáng vẻ câu người của em đâu, em là của chị, chị đã để lại ấn ký rồi, cả đời cũng không thay đổi.” Ninh Dĩ Tầm bá đạo nói, cô thừa nhận mình là một người có ɖu͙ƈ vọng chiếm giữ vô cùng lớn.

Niên Ấu Dư cảm giác môi Ninh Dĩ Tầm thực sự giống như một bàn ủi nóng, nơi bị Ninh Dĩ Tầm để lại dấu nóng rực, giống như khắc đến tận nội tâm của nàng, nàng thích cảm giác Ninh Dĩ Tầm để lại dấu trêи người mình.

“Vậy em có thể để lại dấu trêи người chị không?” ɖu͙ƈ vọng chiếm giữ cũng không chỉ mỗi Ninh Dĩ Tầm có, Niên Ấu Dư cũng có, có qua có lại mới hợp tình hợp lý.

“Đương nhiên có thể, thậm chí em có thể khắc trêи ngực chị.” Thực ra thì Ninh Dĩ Tầm rất hào phóng, trực tiếp đem áp ngủ rộng thùng thình khêu gợi kéo xuống, lộ ra nửa ngực trắng nõn thẳng đứng, kéo xuống một chút nữa đại khái sẽ thấy hết rồi, cô cảm thấy Niên Ấu Dư cũng không có can đảm lưu lại dấu hôn trêи ngực mình, cùng lắm là mượn hồ lô vẽ bầu, để lại dấu trêи xương quai xanh của mình thôi. Quả nhiên, cô thấy Niên Ấu Dư khi nhìn đến ngực của mình bị lộ ra một nửa, sắc mặt liền đỏ ửng, thoạt nhìn có chút thẹn thùng.

Niên Ấu Dư cảm thấy Ninh Dĩ Tầm quá gợi cảm khiến nàng không dám nhìn thẳng, tuy rằng nàng đối với chuyện như vậy có chút thẹn thùng, nhưng cũng chỉ chần chờ vài giây xong, liền cúi đầu vùi xuống trước ngực Ninh Dĩ Tầm, sau đó còn thực sự ʍút̼ vào, để lại dấu hôn trêи ngực cô.

Ninh Dĩ Tầm không nghĩ đến chuyện Niên Ấu Dư thực sự dám để lại dấu hôn trêи ngực mình, cô cảm thấy Niên Ấu Dư thật sự lớn mật hào phóng hơn suy nghĩ của mình rất nhiều, rõ ràng nhìn như tiểu bách hợp thẹn thùng ngây thơ, lại có thể làm ra hành động không ngờ như vậy. Ninh Dĩ Tầm cảm thấy đại khái là mình đang đến thời kỳ động ɖu͙ƈ hay sao ấy, nếu không sao người ta chỉ đơn thuần để lại dấu yêu, mà thân thể bản thân lại bị Niên Ấu Dư ʍút̼ ra cảm giác khác, trong lòng Ninh Dĩ Tầm hơi thở dài, một khi mình động tâm, ngay cả thân thể cũng nhộn nhạo mong muốn không kiềm được.

“Đừng ʍút̼, nếu còn ʍút̼ nữa chị sẽ nổi lên thú tính đó.” Ninh Dĩ Tầm nghiêm trang nói.

“Ắc…” Rõ ràng là nữ thần xinh đẹp như hoa, nói lời này thực sự là giống mấy ông chú đáng khinh quá đi, nhưng Niên Ấu Dư vẫn cảm thấy Ninh Dĩ Tầm thực đáng yêu. Niên Ấu Dư thấy ngực trắng nõn của Ninh Dĩ Tầm quả nhiên để lại dấu hôn của mình, mới vừa lòng kéo áo ngủ khiêu gợi của Ninh Dĩ Tầm lên trêи.

Dù là chuyện ngây thơ hay bạo dạn, chỉ cần đối tượng là Ninh Dĩ Tầm, chỉ cần mình làm cùng cô, trong lòng nửa điểm không thích đều không có, giống như tiểu cô nương trong mối tình đầu, tràn ngập ngọt ngào. Niên Ấu Dư chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra mình có thể thích một người đến như vậy, nhất cử nhất động của người đó đều có thể điều khiển được cảm xúc của mình.

“Em còn chưa có ăn cơm, chúng ta đi ăn cơm đi.” Tuy rằng Ninh Dĩ Tầm còn muốn tiếp tục dây dưa cùng nhau, nhưng cô biết Niên Ấu Dư làm đến trưa, nhất định là đói bụng.

Niên Ấu Dư ăn cơm, Ninh Dĩ Tầm nhìn chằm chằm vào nàng, cô nhìn thế nào cũng đều cảm thấy không chán, kế nữ thân ái của cô chậm rãi dùng cơm, tư thế thực tao nhã, xem ra là từ nhỏ đã được dưỡng thành thục nữ. Trêи thực tế, Niên Ấu Dư cũng không giống trước đây đụng cái liền đỏ mặt, giờ phút này im lặng tao nhã, bộ dáng nhàn tĩnh có giáo dưỡng, khiến cho Ninh Dĩ Tầm cảm thấy thật an bình. Ninh Dĩ Tầm nghĩ tao nhã nhàn tĩnh có lẽ mới là thái độ bình thường của Niên Ấu Dư, vẻ mặt bị mình trêu chọc một chút đỏ bừng vô thố của Niên Ấu Dư có lẽ là do gặp mình mới phản ứng như vậy, suy đoán này, khiến cho Ninh Dĩ Tầm không hiểu sao cảm thấy rất vui vẻ, đối với chuyện mình là đặc biệt với Niên Ấu Dư lại có đắc ý và vui sướиɠ không hiểu được.

“Chị không ăn sao? Chị nhìn em như vậy em thực sự rất ngượng.” Niên Ấu Dư buông đũa xuống hướng Ninh Dĩ Tầm ngượng ngùng nói, lần đầu tiên nàng ăn cơm bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, tuy rằng có cảm giác là lạ, nhưng cũng có một chút ngọt ngào.

Như vậy Ninh Dĩ Tầm mới bắt đầu ăn cơm trưa, một lúc sau đó Niên Ấu Dư lau miệng, lại nhìn Ninh Dĩ Tầm ăn. Nhìn Ninh Dĩ Tầm ăn cơm, nàng đột nhiên có thể lý giải được vì sao lúc nãy Ninh Dĩ Tầm lại nhìn mình dùng cơm, vì chỉ cần nhìn đối phương, sẽ có cảm giác thỏa mãn rất lớn.

Hai tiếng trôi qua rất nhanh, đặc biệt là đối với những người đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, quả thật giống như là hai phút, Ninh Dĩ Tầm tự mình cài lại nút áo sơ mi cho Niên Ấu Dư, làm cho Niên Ấu Dư mặt đỏ tai hồng một trận.

Ninh Dĩ Tầm cùng Niên Ấu Dư lại hôn nhau một cái cuồng nhiệt xong, Ninh Dĩ Tầm mới buông tha Niên Ấu Dư rời đi.

“Đến công ty nhắn tin cho chị.” Ninh Dĩ Tầm dặn dò nói, cô ra vẻ giống như đưa chồng đi làm, trong lòng lưu luyến, quả thật rất hiền lương thục đức.

“Vâng.” Ninh Dĩ Tầm không nói, Niên Ấu Dư cũng sẽ làm như vậy.

Đến công ty, Niên Ấu Dư lập tức nhắn tin cho Ninh Dĩ Tầm ngay.

“Em đến rồi, bây giờ công việc dồn tới đỉnh đầu, không có nhiều thời gian rảnh luôn.” Tuy rằng Niên Ấu Dư rất muốn dính như keo sơn, quấn quít gửi tin cho Ninh Dĩ Tầm, nhưng quả thật nàng còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không có chuyện dễ dàng tùy hứng được.

“Vậy em làm trước đi, chị sẽ không gửi tin nhắn cho em, để em không phân tâm.” Ninh Dĩ Tầm cảm thấy quả thật mình là một tình nhân rất biết chăm sóc, cô tự đánh cho mình 100 điểm.

“Vậy chị làm gì?” Niên Ấu Dư lại lo Ninh Dĩ Tầm nhàm chán.

“Lát nữa chị đi vận động một chút, lâu rồi không có tập thể ɖu͙ƈ.” Ninh Dĩ Tầm phát hiện mình cần phải làm chút chuyện gì đó giết thời gian, nếu không trong đầu chỉ toàn là Niên Ấu Dư, Niên Ấu Dư giống như thuốc độc, vừa phát hiện mình bị cuốn hút không bao lâu, thì thuốc này cũng khuếch tán cực nhanh, khiến cho cô như nguy kịch, cảm giác giống như đúc lúc yêu Hàn Hân năm đó, nhưng hai người lại đem lại cảm giác khác nhau cho cô. Cô cảm giác Hàn Hân là người lý tính, tuy rằng Niên Ấu Dư cũng đem lại cảm giác thực khắc chế, nhưng Ninh Dĩ Tầm cảm giác được phía dưới sự khắc chế của hai người giống như một dòng nham thạch chảy siết dưới núi lửa, của Hàn Hân là một núi lửa đã chết, còn của Niên Ấu Dư lại là một ngọn núi lửa ngủ mê, có thể hoạt động lại bất cứ lúc nào. Năm đó cô còn trẻ tuổi, có thể không nghĩ đến tương lai, hiện tại cô không thể tiếp tục đánh đổi 10 năm tình cảm mà không có kết cục được. Tuy rằng cô vẫn nghĩa vô phản cố mà đi vào, nhưng trong lòng lại không lo lắng, mặc dù cùng một chỗ với Niên Ấu Dư và một chỗ với Hàn Hân cũng không phải dễ dàng gì, nhưng không hiểu sao, Ninh Dĩ Tầm đối với Niên Ấu Dư vẫn rất có lòng tin. Đơn giản là Ninh Dĩ Tầm cảm thấy được trái tim chân thành kia, so với ngoại cảnh bên ngoài thì quan trọng hơn. Khi nghĩ đến Hàn Hân, Ninh Dĩ Tầm phát hiện bản thân mình vẫn còn có điểm khó chịu, mặc dù hiện tại cô thích Niên Ấu Dư, chỉ là phát hiện, Hàn Hân vẫn là một vết thương đóng vảy, chưa hoàn toàn biến thành sẹo được, có lẽ bởi vì Hàn Hân khắc trong lòng cô quá sớm, cũng quá lâu, không thể dễ dàng lành lại được.

“Uhm, vậy em làm việc trước.” Niên Ấu Dư gửi tin nhắn rồi buông điện thoại, buộc chính mình an tâm làm việc, dù sao gần hạng mục gần nhất cũng rất phức tạp, không thể có nửa điểm sơ suất.

Niên Ấu Dư chuyên tâm làm việc, đến khi nàng xem lại thời gian đã muốn qua hai tiếng đồng hồ, kỳ thật chỉ cần trong đầu nàng rảnh, thì Ninh Dĩ Tầm liền lập tức chạy loạn trong đầu nàng, Ninh Dĩ Tầm đã muốn bị nàng đuổi ra khỏi đầu không biết bao nhiêu lần, nhưng không được bao lâu lại quay trở về. Rốt cục cũng có thể có thời gian nghỉ ngơi, Niên Ấu Dư liền lập tức gửi tin nhắn cho Ninh Dĩ Tầm.

“Tập thể ɖu͙ƈ xong chưa?” Niên Ấu Dư cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Ninh Dĩ Tầm.

“Xong lâu rồi, bây giờ nằm trêи giường xem phim.” Thật ra Ninh Dĩ Tầm là lâu lâu lại nhìn di động một cái, chờ mong Niên Ấu Dư gửi tin nhắn cho mình, không nghĩ tới chỉ mới xem qua có hai lần, Niên Ấu Dư đã gửi lại tin nhắn cho mình, Niên Ấu Dư thật biết chăm sóc, nhưng cô vẫn không nhịn được có chút ai oán nho nhỏ, lúc yêu so với lúc độc thân càng dễ dàng cảm thấy cô độc hơn. Đại khái là cảm giác ở chung quá mức ngọt ngào, đến nỗi chỉ cần bị vắng vẻ một chút thôi cảm giác cô độc liền bị phóng đại ra.

Trong đầu Niên Ấu Dư hiện ra hình ảnh Ninh Dĩ Tầm mặc áo ngủ khêu gợi nằm trêи giường xem phim, tư thái câu nhân kia nàng có thể tưởng tượng được khiến nàng không khỏi nhếch lên khóe miệng, giờ phút này nàng đặc biệt muốn nghe âm thanh của Ninh Dĩ Tầm, nghĩ là làm, tay nàng liền lập tức bấm điện thoại.

“Không phải em nói em bận nhiều việc sao? Sao lại gọi điện thoại cho chị?” Ninh Dĩ Tầm nhận được điện thoại, tâm tình nháy mắt sung sướиɠ không ít, nhưng trong giọng nói cũng tràn ngập cảm giác làm nũng.

“Em muốn nghe giọng của chị, tuy rằng bận việc, nhưng trong đầu luôn không nhịn được mà nghĩ đến chị, em cảm giác mình như cô gái 17-18 vậy.” Niên Ấu Dư trả lời chi tiết, rất tự nhiên mà buông ra lời ngon tiếng ngọt, thật sự là ngọt đến phát ngấy.

Ninh Dĩ Tầm nghe vậy nhếch lên khóe miệng, cô phát hiện Niên Ấu Dư hơn Hàn Hân một ưu điểm, đó là Hàn Hân rất ít khi nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng Niên Ấu Dư lại luôn nói ra rất tự nhiên, chưa bao giờ keo kiệt những lời nói đó, làm cho cô cảm thấy rất ngọt ngào.

“Em mà giống cô gái 17 -18 tuổi sao?” Ninh Dĩ Tầm cười nói, bất quá Niên Ấu Dư cũng nhìn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.

“Nói vậy thôi mà.” Niên Ấu Dư không phát hiện, các nàng nói chuyện dở hơi vô cùng, nói chuyện cũng có thể như liếc mắt đưa tình.

Chuyện tốt đẹp nhất trêи thế giới này, đại khái là tôi hấp dẫn em, vừa vặn, em cũng hấp dẫn tôi.